Hôm nay cô cực kì vui,vì đã bổ sung được thêm vị ngọt mới và thêm TIÊU HÀN không hỏi cô trồng gì, cô đẩy cửa ra khỏi phòng, dựa đầu vào cột ngắm trăng, trăng hôm nay to và tròn lại sáng nữa, cảnh thật tuyệt. Đột nhiên TIÊU HÀN từ đâu xuất hiện đứng bên cạnh cô, tay đẩy nhẹ đầu cô ngã vào ngực chàng, cô hơi cựa quậy TIÊU HÀN lên tiếng
- Đừng cựa quậy, dựa vào cột sẽ đau đầu đó, dựa vào đây sẽ không đau
Cô không cựa quậy nữa, lặng im tận hưởng giây phút thật ngọt này, đột nhiên cô hỏi chàng
- Lúc đầu đám rước dâu rất lớn, nhưng sao ta thấy trong phủ lại ít người như vậy
Chàng bật cười trước câu hỏi của cô, dịu dàng trả lời
- Tính cả hộ vệ và người trong phủ là mươi mấy người, ta thấy càng ít người càng thân thuộc thì càng ấm áp, còn quá nhiều người mà khiến ta cô đơn vậy thì ta không thích sự xa hoa như vậy.
Cô thấy câu nói của TIÊU HÀN rất đúng, những ngày cô ở đây rất ấm áp, vì người nào cũng thân thiện, nỗi nhớ nhà cô cũng nguôi đi phần nào. Đột nhiên cô rời khỏi người TIÊU HÀN,ánh mắt nhìn TIÊU HÀN đầy nghiêm túc mở miệng hỏi
- Ta có một câu muốn hỏi ngài rất lâu, sao chàng không hỏi đến quá khứ của ta
TIÊU HÀN nhìn ánh mắt cô thoáng buồn pha lẫn sự mong muốn nghe câu trả lời nhanh chống từ chàng.