-” Ồ, lại con bé bị nguyền rủa đó kìa “ một giọng nói chua ngoa từ đám người đang tụm năm tụm ba.
-” Ấy chết, nó nhìn sang bên này kìa “ lại một tiếng nữa.
-” Ôi, cẩn thận không nó ám chết bây giờ? “ Một tiếng nữa.
Trời,sao mà nói nhiều thế nhỉ. Mà thôi kệ. Tôi thầm nghĩ. Dù sao cũng là chuyện thường ngày. Người như mình đáng lẽ là không được ló mặt ra ngoài. Tôi cúi gằm mặt xuống đất, mà tiếp tục đi. Nếu có thể thì tôi ước không phải ra khỏi nhà. Nhà luôn là nơi yên bình nhất mà. Nếu không phải Ingrid và Cuddle đòi ăn, cùng cái bụng đói và đến hạn trả sách thì tôi sẽ không vác xác ra cái khu chợ tấp nập đông đúc này đâu.
Đi đến thư viện nhỏ bé xập xệ, ôi, cánh cửa như sắp rơi ra vậy, cứ cót ca cót két. Những cuốn sách trong này toàn sách cũ, ở những khu đô thị lớn gửi về, nên cũng khá phong phú, nhưng chả ai chăm sóc vì vậy mọi thứ đều phủ đầy bụi.
Nhanh nhẹn lấy bừa quyển sách dày cộp mà tên thì kì quặc lắm luôn “ Đề cương về phép lạ và độc dược”, còn có một quyển “Sách thần chú căn bản”, dày gấp lần, chắc là sách mới, thật thú vị.
Đi chỗ thủ thư, ôi trời, sao đông dữ vậy, cả hàng dài, mà thư viện bé như thế này sao chứa nổi nhỉ? tôi đứng ngay ngắn ở cuối hàng.
-” A, đứa bé bị nguyền rủa kìa! “ Một người nào đó nói giọng run rẩy.
Cả hàng người dài đột nhiên quay xuống nhìn tôi. Ai nấy mặt đều xanh lét, không còn giọt máu. Rồi họ nhanh chóng tách thành hàng, để chừa lối đi ở giữa. Họ muốn tôi cút xéo càng nhanh càng tốt. Ha, thật tiện!
Cúi đầu xuống đất mà đi là một bản năng của tôi. Tôi đi đến bàn thủ thư. Thủ thư là một người phụ nữ khá đanh đá, chua ngoa, theo tôi đánh giá là như vậy. Chắc tầm khoảng tuổi, đôi mắt xanh, khuôn mặt gầy gò cùng mái tóc đen dài xoăn, khá xinh đẹp nếu như không có làn da xanh nhợt và quằng thâm tím xịt dưới mắt.
Tôi lặng lẽ đưa mấy quyển sách lần trước mượn với quyển sách kì lạ kia cho cô cùng cái thẻ thư viện.
-”Mày không mượn sách về hả?” cô nói giọng chua chát nhưng vẫn không che dấu nổi sự run rẩy.
-”Có mà ạ? Cháu để trên bàn rồi mà” Ơ quyển sách to đùng như kia mà không thấy à? Chềnh ềnh trên bàn mà?
-”Mày đúng là bị điên rồi. Tao có thấy quyển sách nào đâu.” Nhưng mà nó ở trên bàn mà! Hai quyển sách dày cộp!!!
Mọi người cũng nhìn thấy sự kì lạ, bắt đầu xì xào
-”Ngay trên bàn mà “ Đề cương về phép lạ và độc dược” và “Sách thần chú căn bản””
-”Mày” Ai cũng cười phá lên, cả thủ thư cũng vậy, với làn da trắng bệch và điệu cười đó, chả khác gì mụ phù thủy trong cổ tích cả! “Làm gì có quyển sách như vậy, mày làm tao chết cười mất thôi, đúng là đồ quái đản, dị hợm”
-”Nó ngay trên bàn mà cô nhìn lại đi!” Tôi không từ bỏ, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
-”Mày, mày dám nhìn tao!” Rồi không có báo trước, tôi bị một cái tát mạnh giáng xuống. Không biết lực cô ấy như thế nào, nhưng cả người tôi bổ nhào xuống đất, chẳng may còn đập vào cái cửa xập xệ kia. Đau điếng!
Tưởng chừng như thế là kết thúc, nhưng không. Cái cửa lỏng lẻo kia đột nhiên đổ rầm xuống người tôi. Thế là tôi nằm trọn dưới cái cửa kia.
Ai đó giúp với! Cho dù tôi biết là chả có ai sẽ giúp đỡ một đứa như tôi cả.
Tôi dùng hết sức đẩy cái cửa kia. Chết tiệt, nặng quá, có khi tôi chết bẹp dí dưới này mất. Ước gì cái cửa này biến mất đi.
Hả? Đột nhiên trên người tôi nhẹ như không. Sau khi hoàng hồn lại tôi thấy ánh mắt chứa đầy sự hoảng hốt bọn họ. Và.... cái cửa biến mất ư?? Tôi... tôi không làm gì cả!
Làm khuôn mặt mình thản, thu lại mấy quyển sách mà không ai nhìn thấy ngoại trừ tôi, liếc qua mấy vết tím, chạy ra khỏi thư viện.
Vừa ra khỏi thì nơi đó tràn ngập tiếng xì xào, tiếng hét, thậm chí cả tiếng khóc.
Sau đó thì tôi lết đến khu chợ, vào hàng thịt đầu tiên. Đi bằng đôi chân tím này thật sự rất mệt. Cái cửa chết tiệt.
Ông chủ của cửa hàng thịt là một bác trai tầm tuổi, cao to lực lưỡng, với cái bụng to đùng, có một việc mà tôi nghĩ là khó khăn nhất trên đời, chính là tìm cái cổ của bác ấy, nó gần như mất tích!
-”Cho cháu cân thịt nạc, cân sườn, và nửa cân thịt xay” Tôi nói dõng dạc, cho dù vẫn cúi gằm mặt xuống đất
-”Mày muốn gì thì tự lấy nhanh lên, rồi ra khỏi cửa hàng tao, tao cho mày hết” Bác ấy hình như đang say, ặc, đúng là nồng nặc mùi rượu.
Tôi định ngẩng lên, nhưng rồi lại nghĩ đến việc vừa nãy. Nếu mà không phải cô thủ thư mà là ông bác này thì chắc tôi không toàn mạng đâu. Nhìn xem, xung quanh đây toàn dao, đủ loại từ to đến nhỏ, với mọi loại lưỡi. Mà không chỉ có thế, một cái bạt tai của ông bác này chấc cũng đủ làm thân thể gầy gò của tôi xuyên qua tấm kính bay ra ngoài. Bác ấy còn đang say, chắc không tự kiềm chế được đâu
-” Nhưng còn tiền.....” tôi vẫn nhìn xuống chân nói.
-”Tao cho mày hết, lần sau đừng đến đây nữa” Người say đúng là tuyệt nhất! Cho dù có cái gì sai sai, nhưng mà..... thôi kệ. Tôi hí hửng lấy mấy mảng sườn, một cái bắp, rồi chắc mấy cân thịt đủ loại nạc vai, ba chỉ, nhất Cuddle rồi nhé. Thoải mái mà ăn. Cả tháng này không cần ra khỏi nhà rồi.
Móc hết tiền trong túi, tôi để lên bàn trước mặt ông bác đang say. Rồi đùng.... bỗng ông ta thức dậy. Quát vào mặt tôi: “ Tao nói là cho mày! Lần sau đừng đến đây nữa” Quào, tôi cảm giác cái mồm của lão to bằng cái đầu của tôi.