-” Nhưng mà.... “
-” Mày còn không mau ra khỏi cửa hàng của tao, cầm đống tiền này của mày về, mày muốn nguyền rủa luôn cái cửa hàng của tao đúng không?. “ Bác ta đứng dậy, cầm theo con dao mổ lợn, tôi sợ quá, vơ hết tiền lại nhét vào túi, rồi vội vàng cầm mấy túi thịt chạy ra khỏi cửa hàng.
Đi qua cái cửa hàng sữa, tôi lại nhớ đến Ingrid, cô nàng lâu lắm rồi chưa uống sữa. Lại nặng nề đi vào.
Chủ cửa hàng là một bác gái đã góa chồng sau thế chiến II. Tôi cảm giác bác ấy là người quý tôi nhất cái khu nhỏ bé này.
Bác ấy có thân hình khá đầy đặn, gương mặt phúc hậu, nhìn tôi mỉm cười. À và bác ấy mù màu. Tôi nghĩ đây là lý do mà bác ấy không như những người khác
“Ô cháu gái, cháu lại đến, nào, hôm nay cháu cần gì?”
“Cho cháu chai sữa, hm.... và bơ nữa ạ!” Dù sao thì cũng thừa tiền. Tôi thầm cảm ơn ông bác bán thịt. Cho dù tôi cũng chả thích sữa lắm, nhưng Ingrid thì mê mẩn.
“Của cháu đây.”
Bác ấy là người duy nhất tôi dám ngẩng đầu lên cười. Chắc do bác ý mù màu. Tôi cầm tiền đưa cho bác nhưng bác ấy lại đẩy ra.
“Thôi cháu cứ cầm về đi, bác không nhận đâu. Mới..... cháu mấy tuổi nhỉ?.”
“Cháu tuổi”
“À ừ tuổi, bé vậy mà đã phải tự lập rồi!”
"Nhưng mà... cháu cứ nhận của bác mãi, cháu ngại.....” tôi nói giọng thỏ thẻ.
“Ngại gì mà ngại, ngày xưa ông bà ngoại cháu giúp bác nhiều mà, cháu cứ nhận đi, có gì khó khăn qua đây bác giúp” bác vẫn kiên trì nói tiếp.
“Dạ vâng ạ, cháu cám ơn bác” thôi đành vậy, cám ơn bác từ đáy lòng: