Tôi thì nhỏ thó, so với ai cùng tuổi thì nhỏ bé hơn hẳn, may tôi còn khá cao. Nhưng mà vì cao xong lại còn cao nên nhìn cứ như cái đũa tong teo. Ai dè tuổi à sắp , tháng này là tôi rồi đấy, lại chỉ nặng vỏn vẹn cân, thậm chí con husky còn nặng hơn tôi tận kg, và nó đang đè bẹp tôi đây. Ôi trời! Tôi vùng vẫy dưới nó mà thoát nổi.
“Cuddle,.... Đi ra”
“Méo” ơn trời....
“In.... Ingrid... cứu...” tôi nghẹt thở dưới bộ lông dày cộp của Cuddle.
Sau s tôi thấy không khí tràn ngập trong phổi, cho dù vẫn nằm bẹp trên sàn.
“Meo” chân Ingrid chạm nhẹ vào mặt tôi. Chân mèo thì mềm mại ai cũng biết rồi đấy. Thích vô cùng.
Tôi cố đứng dậy. Ném cho Cuddle mấy cục xương và đổ cho Ingrid ít sữa. Thấy đồ ăn bọn nó nháo nhác chạy đến. Cuddle thì không chờ đợi mà chén luôn. Ingrid thì khác nó quay lại nhìn tôi, con nhóc này, luôn thông minh như vậy, chờ tôi gật đầu nó mới bắt đầu thưởng thức bát sữa.
Cuddle là một con Husky lông màu đỏ trắng cùng đôi mắt xanh. Từ lúc tôi gặp được cậu nhóc chắc cũng được năm. Hôm đó là một hôm mưa to bão bùng, hiếm khi nước anh có cơn bão to đến như vậy, tôi thì chạy về từ nghĩa trang nhưng không kịp, nên trú tạm dưới mái hiên, Cuddle cũng ở đó, nhưng có vẻ yếu lắm, cậu bé nhỏ tẹo rên rỉ, hai mắt nhắm tịt, cơ thể nhỏ bé run rẩy, thật không thể kiềm lòng, thế là tôi ôm nói chạy về trong mưa, chăm sóc, cuối cùng thì tôi cảm nặng, còn cậu thì chạy nhảy thoải mái và sống luôn cùng với tôi. Lúc trước thì bé tí tẹo, mà bây giờ đã to hơn cả tôi. Nó ăn nhiều thế chả trách tôi lại gầy như thế này. Nó thông minh nhanh nhẹn lắm, tôi dạy nó cái gì là nó hiểu ngay, nó thậm chí còn dọn dẹp lau nhà cho tôi nhé, cho dù nó hơi ngờ nghệch, vì cậu khá hiền lành nên tôi cũng không lo lắng lắm. Nó là một cậu bé ngoan!
Còn Ingrid, cô mèo ba tư xinh đẹp của tôi. Màu lông xám trắng, thỉnh thoảng tôi nhìn nàng ta thấy như đang đi tất trắng vậy. Đôi mắt vàng lanh lợi. Theo tôi cảm nhận thì.... ừm... Ingrid rất thông thái chà còn cẩn thận trong mọi việc chứ.
Nếu như Cuddle làm cái gì cũng nhanh nhẩu thì Ingrid lại quan sát rồi mới bắt đầu thực hiện. So với Cuddle, trí thông minh của Ingrid phải hơn hẳn bậc à không bậc.
Tôi thấy gã thanh niên dẫm đạp, thậm chí dùng dao đâm mấy con mèo nhỏ đang ré lên. Tôi vội vàng chạy ra thì chúng đã thực hiện gần xong việc tàn bạo man rợ ấy, chúng vừa bóp chết con mẹ. Tôi tức lắm, sao có thể dã man như thế được, tôi không chấp nhận! Loại người ấy mà có thể sống ở trên đời, làm hại cả những sinh vật bé nhỏ vô tội! Tôi lấy đá ném vào chúng, nhưng tệ thật, nó trượt. Bọn chúng chậm rãi đến chỗ tôi, giơ hai tay ra phía trước như chuẩn bị bóp nghẹt tôi vậy. Tôi định chạy đi nhưng khi thấy con mèo nhỏ, xung quanh là xác mẹ nó và anh chị em, tôi không nỡ làm vậy. Họ đến gần, tôi thậm chí cảm thấy được bàn tay to lớn chạm vào người mình thì bỗng mọi thứ lóe sáng, tôi chẳng nhìn thấy cái gì ngoài ánh sáng ấy. Và rồi mọi thứ trở nên tối đen và tôi chẳng nhớ những gì xảy ra sau đó. Khi tôi tỉnh dậy tôi thấy Ingrid thoi thóp cùng mấy vết bầm,và bị gãy chân. À mấy tên khốn kia cũng lăn quanh dưới đất, có vẻ bị thương khá nặng nhưng mặc kệ chúng. May mà Ingrid không có vết dao nào, tôi quay lại nhìn những con mèo kia, thật tội nghiệp.Sau khi chôn cất chúng, tôi bế Ingrid về, chữa lành cho nó khá rắc rối, may mà tôi có đọc mấy cuốn về thú y. Và từ đó nó luôn bám dính tôi