Dục Mãn Hạnh Lâm

chương 45: đồng học hội phong ba

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đến đây là được rồi." Hướng Nhất Phương không muốn bị những người khác nhìn thấy cùng đi trên chiếc xe thể thao xa hoa của Mộ Phi, hơn nữa đồng chí lái xe lại gây chú ý đến như vậy, ngẫm lại có thể gặp phiền toái.

"Thế thì phải gọi điện cho tôi đấy." Một phen kéo qua nam nhân khẽ chạm vào môi, Mộ Phi nguy hiểm cười nói với Hướng Nhất Phương.

"Này ! Đây là nơi công cộng, bị người khác nhìn thấy thì làm sao !" Ngoài miệng nói như vậy, trên mặt cũng che dấu không được nụ cười, sau khi tạm biệt Hướng Nhất Phương xuống xe, hướng tới khách sạn được chỉ dẫn, theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đi đến phòng ăn tìm được những người khác.

Những người này không ít, ngồi ba bàn, bọn họ đối với Hướng Nhất Phương có chút quên tên, phỏng chừng người nhớ rõ hắn cũng không có mấy ai. Lúc nghĩ như vậy, phát hiện một người đi đến chào nam nhân, "Trễ thế này mới đến !"

Hướng Nhất Phương cười cười, còn không phải tại tên nào đó ở nhà cứ trì hoàn, tùy tiện vẽ ra lý do : "Kẹt xe trên đường."

"Ô ! Đây không phải là thần y Hướng đại phu của chúng ta sao !" Mang theo giọng vui cười, một nam tử tuấn lãng cầm chén rượu đi đến bên ngườ Hướng Nhất Phương, "Đến sau, phải phạt rượu." Vài người bên cạnh bắt đầu ghé vào nhau thấp giọng cười, nhìn Hướng Nhất Phương bên này.

"Lí Vĩ....." Trương Tuấn muốn ngăn cản Lí Vĩ, lúc học trung học Hướng Nhất Phương có tiếng thường giúp người ta xem bệnh, nhưng Lí Vĩ tựa hồ vẫn không thích Hướng Nhất Phương, luôn tìm hắn gây chuyện, qua nhiều năm như vậy gặp mặt vẫn giống như thế.

"Phải thế," tiếp nhận ly rượu uống mấy ngụm, Hướng Nhất Phương cười nói, "Xin lỗi, để mọi người chờ lâu."

"Không có việc gì, không có việc gì." Lí Vĩ bĩu môi cười, "Kỳ thật, nếu Trương Tuấn không gọi cậu, chúng tôi cũng không nhớ rõ, ha hả." Lí Vĩ nói thế, "Trước kia tuy rằng cũng có mấy lần đồng học hội, nhưng cậu cứ ở trong cái thâm sơn cùng cốc ấy, căn bản không liên hệ được !"

Hướng Nhất Phương cười gượng chỉ gật đầu, không để ý đến, tùy tiện nhìn vài người, thật sự đã thay đổi rất nhiều, những năm tháng tươi xanh tựa hồ cũng không thể quay lại.

"Hướng Nhất Phương, đến bằng gì ?" Người phụ nữu ngồi bên cạnh Lí Vĩ "thân thiết" hỏi. Người phụ nữ này Hướng Nhất Phương nhớ rất rõ ràng, cùng ban trưởng lớp với Lí Vĩ, còn thuộc chi đoàn, tên là Vương Na.

"Tôi đi bằng xe đến." Hướng Nhất Phương cười cười, nơi này cách nội thành cũng khá xa, nếu có gần, kẻ nào đó cũng sẽ không đồng ý.

Ngay lúc bọn họ nói chuyện thì một người đi đến, cư nhiên còn trễ hơn cả Hướng Nhất Phương, mọi người thấy cô cũng giống như thấy Hướng Nhất Phương, đều chỉ nhìn, chưa nói gì quay đầu lại tiếp tục ăn cơm.

"Lí Na, đến đây !" Trương Tuấn nhiệt tình hướng Lí Na vẫy tay, Vương Na ngồi cùng bàn nhìn người phụ nữ sắc mặt xấu hổ, miệng than thở : "Hôm nay sao mọi người đến lung tung vậy."

Những lời này Hướng Nhất Phương nghe xong trong lòng có chút không thoải mái, nghe nói bởi vì Lí Na và Vương Na cùng tên, chịu không ít khi dễ của Vương Na, cũng giống như mình, thuộc loại người dễ dàng bị quên đi. Hướng Nhất Phương lễ phép cười cười với Lí Na, người kia còn kỳ quái nhìn hắn, tựa hồ đang suy nghĩ gì.

Ngay khi Nhất Phương nghĩ sao Lí Na lại nhìn hắn kỳ quái như vậy, Vương Na đã nhíu mày, cười nói, "Ngồi xe của bạn đến ! Xe gì thế, trên xe có mấy chỗ ngồi ?"

"Này.... này tôi cũng không rõ," Hắn cũng không hiểu lắm về xe.

"A ! Cũng đúng, hình như cậu cũng không hiểu gì về xe, ha hả." Lí Vĩ cười nói, Việt Nam cũng thấp giọng nở nụ cười.

"Nói không chừng bạn của người ta cũng là xe tốt." Sau đó Lí Na đột nhiên nói, mọi người cũng chỉ là cười chê qua đi, chỉ có tim của Hướng Nhất Phương nhảy lộp bộp một chút.

"Lí Na à, sao trễ thế này mới đến !" Trương Tuấ hỏi.

"Làm cơm cho người nhà rồi mới đi." Lí Na đã sớm kết hôn có con, đồng học hội lần này vẫn là nói ngàn lần vạn lần chồng mới cho đi, nhưng xem bộ dáng của nàng hiện tại cũng giống như Hướng Nhất Phương, có hơi hối hận.

Sau đó, mọi người hình như đều đến chỗ Lí Vĩ nói chuyện, Lí Vĩ này vài năm nay ở thành phố có công việc không tồi, hàng năm thu nhập cũng được vài chục vạn, có xe có nhà, mọi người nghe xong đều rất hâm mộ, đều đem Lí Vĩ tâng bốc lên cao. Lí Vĩ vừa cười khiêm tốn, nói Vương Na cùng năm đó giống nhau tuổi trẻ xinh đẹp, cô ta lập tức mỉm cười vui vẻ.

"A ! Đáng tiếc là không ai thích tôi !" Hóa ra Vương Na vẫn chưa kết hôn.

"Bạn chủ yếu là do không xem người khác vào mắt đi ?" Người bên cạnh cười nói, "Tôi nó, trừ bỏ Lí Vĩ, cũng chỉ có chủ tịch Mộ Phi của công ty chúng tôi có thể xứng với đại mỹ nữ này !"

Hướng Nhất Phương đang uống trà lập tức bị nghẹn nước ho khan vài tiếng, cái này cũng chưa tính, người đằng sau nói vài câu quả thực là khiến cho Hướng Nhất Phương thiếu chút nữa phun cả trà ra.

"Mộ Phi đích xác cũng không tồi ! Tôi có xem qua tạp chí, vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai ! Trừ Mộ Phi ra, còn có Lạc Tư của tập đoàn Lạc Thị chỗ Lí Vĩ, cũng tương đương với Mộ Phi !"

Một tên bá đạo, một tên lãnh khốc, sao mọi người miệng lại nói tốt như vậy ? Hướng Nhất Phương trong lòng nói thầm.

"Ai ! Nói đến hai người họ, trước kia tuy rằng đấu đá trên thuwong trương, không vừa mắt nhau cũng chưa bao giờ trực tiếp kình địch nhau, lúc trước không biết vì nguyên nhân gì lại trực tiếp chống nhau, khi quả thực là liều mang ! Đúng rồi, Lí Vĩ à, cậu không phải người của tập đoàn Lạc Thị sao, biết lí do vì sao không ?"

"Hả ! Nói ra mọi người cũng đừng cười, từ xưa có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nghe nói cũng chỉ vì một người ! Cũng không biết quốc sắc thiên hương nào có thể đem mấy người đàn ông đó mê mẩn đến như vậy." Lí Vĩ uống ngụm trà, nói tiếp, "Nói cho mấy người biết một bí mật nha, kỳ thật, Đại minh tinh Lạc Văn trên truyền hình, cũng chính là em trai của chủ tịch của tôi, nghe nói tiểu tử kia cũng cùng anh trai thích một người."

Vừa nghe nói đến, mọi người bắt đầu nói huyên thuyên, đoán đố nữ nhân kia là ai mà có mị lực như vậy, chỉ có Hướng Nhất Phương biết sự thật trong lòng cười khổ, ai nghĩ đến người kia không phải nữ nhân, mà là nam nhân đã hơn ba mươi tuổi đầu ?

"Nói không chừng.... Nói không chừng là đàn ông....." Lí Na vẫn không gia nhập câu chuyện đột nhiên nói một câu làm Hướng Nhất Phương xém phun ra ngụm trà.

"Như thế nào lại là đàn ông chứ ! Lí Na à hôm nay bạn không phải uống say đó chứ, nói mê sảng rồi." Trương Tuấn liên tục lắc đầu, chỉ có Hướng Nhất Phương vội vã lau nước trà vừa lặng lẽ nhìn Lí Na, lại đúng lúc đối phương dùng đôi mắt đánh giá hắn, nam nhân vội dời tầm mắt.

Cơm nước xong, Lí Vĩ hưng trí bừng bừng nói với mọi người, "Cách đây không xa có cái làng du lịch, bình thường chỉ dùng để chiêu đãi khách quý của tập đoàn Lạc Thị, tôi đưa mọi người đi chơi thế nào ?"

Mọi người liên tục tán thưởng, Hướng Nhất Phương nhỏ giọng nói, "Lạc Tư Lạc Văn sẽ không ở đó đó chứ ?"

"Yên tâm đi, nghe nói hai anh em đó đặc biệt không thích người ngoài, nếu thật sự ở đó, tên tiểu tử Lí Vĩ cũng không dám mang chúng ta đi đâu." Trương Tuấn ở một bên nhỏ giọng nói, "Tên Lí Vĩ này cũng chỉ muốn ở trước mặt mọi người chơi nổi thôi !"

Hướng Nhất Phương không nói gì chỉ cười cười.

Đến bên ngoài, mọi người tùy ý hàn huyên vài câu, có xe thì lái xe, không xe thì quá giang, mà Hướng Nhất Phương không xe lại không thích quá giang, càng không ai mời chỉ có thể đứng. Cũng may Trương Tuấn vẫn đứng bên cạnh hắn trò chuyện, chí chốc lát sau một chiếc xe màu trắng đi tới, Lí Vĩ hạ cửa kính nhô đầu ra : "Trương Tuấn à, lên ngồi đi, đứng ăn không khí à ?"

"A, được !" Trương Tuấn quay đầu nói với Hướng Nhất Phương, "Nhất Phương à, lên đi."

"Ai nha ! Xin lỗi nha, xe tôi không ngồi được, hiện chỉ có chỗ cho một người." Lí Vĩ cười cười, "Hướng Nhất Phương à, bên cạnh cậu còn có một quý bà, cũng không thể để phụ nữ tự đi đường chứ ?"

Lí Na cũng không ngồi xe, vừa vặn đứng bên cạnh Hướng Nhất Phương, Hướng Nhất Phương nghĩ muốn để Lí Na lên xe, ai ngờ Lí Na cười nói : "Sau khi ăn xong chạy bộ, sống đến trăm tuổi, các người cứ đi trước đi."

"Trong xe còn chỗ ngồi....." Trương Tuấn ngồi trong xe nói thầm một câu, lập tức nhận lấy cái nhìn xem thường của Vương Na, bà ta hừ một câu : "Dơ xe cũng không tốt, A Vĩ à, lái xe đi !" Lí Vĩ cứ như vậy lái xe đi, để lại Hướng Nhất Phương cùng Lí Na.

Trừ hai người không ngồi xe, còn có hai người khác, mọi người nhìn nhau cười tính toán làm thế nào để đi đường. Hướng Nhất Phương nhỏ giọng hỏi Lí Na : "Sao bạn không ngồi xe ?"

"Không thấy sao ? Bọn họ không muốn chúng ta vào, làm gì tự rước lấy nhục." Lí Na bất mãn nói thầm câu, người phụ nữ mang theo đứa nhỏ bên cạnh cũng nói : "Đồng học hội cái gì, cũng chỉ làm cho bọn có tiền mang ra khoe mẽ mà thôi !" Bà ta vì mang theo con nhỏ, cũng làm cho người khác bất mãn, bị đá xuống.

"Chúng ta đi thôi." Hướng Nhất Phương cười cười, mang theo mọi người hướng đích đến mà đi, dọc con đường còn có đứa bé hoạt bát, cũng không buồn.

"Mẹ ! Mẹ ! Nhìn kìa ! Cái xe màu bạc kia thật đẹp !" Đứa bé trai đột nhiên chỉ vào chiếc Porche màu bạc, hưng phấn nhảy nhót, xem ra chỉ cần là nam nhân, vô luận lớn nhỏ đều thích xe.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của đứa bé, chiếc xe màu bạc này lại hướng mọi người chạy qua, mẹ của đứa bé nói : "Nếu chúng ta có thể ngồi chiếc xe này đến làng du lịch thì tốt rồi, tuyệt đối làm cho Vương Na kia ghen tị đến chết !" Đồng tình tương xích, lời nói này thật không sai.

Bà ta vốn chỉ là tùy tiện nói, nhưng chiếc xe Porsche màu bạc kia đột nhiên ở trên đường vòng lại một đường chạy về, mọi người nhìn nhau, sẽ không phải là hướng đến chỗ bọn họ đó chứ ? Chắc là, chiếc xe này chạy nhầm đường, nào biết nó lại thật sự đứng bên cạnh bọn họ.

Hướng Nhất Phương đột nhiên có dự cảm không tốt, đang muốn làm cho mọi người đi nhanh, nhưng gương mặt hồ li quái dị từ bên trong nhô ra nói : "Ô ! Trung y đại thúc à, vài ngày không gặp như thế nào đã có hai người phụ nữ cùng con lớn thế này vậy ?"

"Đây là bạn học của ta !" Hướng Nhất Phương bất đắc dĩ lướt nhìn qua chiếc xe thể thao thực phong tao này, "Ngươi như thế nào ở đây ?" Hay phải nói, bọn họ như thế nào lại đụng độ ở đây.

"Hắc ! Phải là ta hỏi ngươi mới đúng, mang theo hai người phụ nữ cùng một đứa bé ở trên đường làm gì, tản bộ đàm tình à ? Hay muốn đi đâu ?" Hắc hồ ly không có hảo ý cười cười, một đôi mắt dài nhỏ liếc nhìn ba người bên cạnh làm họ có chút giật mình.

"Chúng tôi đi đến làng du lịch phía trước," Lí Na nói, "Không xe, chỉ có thể đi bộ."

"Hướng Nhất Phương, đây là bạn của cậu à ?" Người phụ nữ dẫn theo đứa bé lộ vẻ mặt kinh ngạc nói, không nghĩ nam nhân thoạt nhìn giản dị này lại có người bạn vừa đẹp trai vừa có tiền, thoạt nhìn vừa giàu có vừa sang trọng.

"Mẹ ! Mẹ ! Con muốn ngồi xe !" Hướng Nhất Phương đang phiền não nghe được thanh âm hưng phấn của đứa trẻ, cũng chỉ có thể cười cười, nói với Hắc Ngân đang cười cười hề hề như kẻ trộm : "Nếu không ngại, cho chúng tôi đi được không."

Khóe miệng giơ lên nụ cười đắc ý, gã hồ ly không biết ấn chỗ nào, cửa xe liền tự mình mở ra : "Trung y đại thúc à, đến ngồi cạnh ta đi."

Ngồi ở chỗ phó xe, Hướng Nhất Phương âm thầm thở dài, trong xe im lặng đến đáng sợ, hắn còn có thể cảm thấy hai tầm mắt phía sau một mực chuyển động trên người hắn cùng Hắc Ngân. Lặng lẽ liếc mắt nhìn gã hồ ly, nam nhân mở miệng phá tan không khí xấu hổ : "A Ngốc có khỏe không ?"

"Con heo kia á ! Ăn ngon ngủ yên, so với ngươi thật quá hoàn hảo." không có hảo ý liếc nhìn nam nhân, gã hồ ly cười nói : "Không lo lắng để tôi nuôi à ? Ha hả...."

Tên này nói cái gì hả, không thấy đằng sau có người à ? Mặt Hướng Nhất Phương lập tức đỏ cả lên : "Nói cái gì thế !" trừng mắt nhìn gã hồ ly đang cười vui vẻ.

"Ai ! Còn tính đem người đến bệnh viện của ta, Trung y đại thúc thật là khó mời thật là khó mời, chừng nào rảnh xin hoan nghênh !" Hắc Ngân cười nói, lời này để cho người khác nghe xong ý tứ chính là "nuôi", kỳ thật là tính toán mượn sức của Hướng Nhất Phương.

Lí Na ở đằng sau xen vào nói : "Nhất Phương à, hóa ra cậu là bái sĩ à ! Vừa rồi Lí Vĩ nói cậu như vậy, cậu như thế nào không đáp lại hai câu ?"

Xong rồi, nếu Lí Na nghe được, Hướng Nhất Phương trong lòng vừa hô to không ổn, vừa nhìn Hắc Ngân, tên kia khuôn mặt tươi cười tự nhiên trở nên có chút lạnh lẽo, nam nhân mong Hắc Ngân không cần gặp phải chuyện gì.

Kỳ quái là Hắc Ngân cư nhiên cái gì cũng không nói, tiếp tục lái xe, thẳng đến cổng làng du lịch, chờ ba người kia xuống xe, Hắc Ngân đột nhiên giữ chặt Hướng Nhất Phương, trong tay lấy ra tấm thẻ.

Hướng Nhất Phương nhỏ hiểu nhìn cặp mắt cười của Hắc Ngân, đối phương lại đột nhiên tiến tới hôn lên môi, thiếu chút nữa dọa Hướng Nhất Phương phát bệnh, cũng may ba người kia không thấy, nếu không thật sự là điên rồi.

"Này !" Nam nhân bất mãn lên tiếng.

"mp tên kia không lấy tiền cho ngươi à ? Đồng học hội chính là phải xuất tiền ra nha !" Nhìn đến bộ dáng bừng tỉnh ngộ của Hướng Nhất Phương, Hắc Ngân một bộ "ta biết mà" , chỉ nhét vào tay nam nhân cái thẻ tín dụng, "Ta không đem tiền mặt, ngươi cầm lấy thẻ này. Nhưng thế này lúc bọn họ bắt đem tiền ra, ngươi dùng cái này là có thể."

"Cám ơn." Hướng Nhất Phương đang muốn mắng chửi người cầm lấy thẻ, cười cười ngượng ngùng với Hắc Ngân, "Lần sau ta trả lại cho ngươi."

"Trả cái gì ? Ta vừa rồi đã đòi hàng trao đổi đó thôi." Sờ sờ môi của mình, Hắc Ngân cười rộ lên.

Hướng Nhất Phương lập tức nói không nên lời, để ba người chờ lâu sẽ sinh ra hiểu lầm, nam nhân vội vàng ra khỏi xe, cùng bọn Lí Na đi vào làng du lịch.

Đưa xe đi vào, gã hồ ly từ trên xe đi xuống, rất xa liền nhìn thấy Lạc Văn đang cùng đại mỹ nữ quay chụp phong cảnh làng du lịch.

Nam tử lầm bầm vài câu, đi đến : "Cách bọn Nhất Phương cũng không xa lắm, thật không biết tên hay ho nào mời người đến chơi, ha hả, cơ mà như vậy mới có thú."

"Hồ ly đáng chết ! Ngươi nói chiêu đó thực sự dùng được sao ?" Gương mặt trang điểm cho quảng cáo, trên người lại giống như vừa rót xăng vào, cơ hồ vài người không dám đến gần Lạc thiếu gia sắc mặt đang không vui.

"Ừ ừm, sẽ dùng được." Nhẹ nhàng hớp ngụm trái cây, gã hồ ly cười đến sáng lạn nói chắc chắn.

"Đáng giận ! Nếu không phải tên khốn Mộ Phi kia phòng chặt chẽ như vậy, ta cũng không đến nỗi gương mặt của Hướng Nhất Phương cũng không thấy được một lần, sớm biết như thế, lúc trước ở trên biển nhìn thấy Hướng Nhất Phương ta liền nhảy xuống biển, tính cách của Nhất Phương cho dù có chán ghét ta nhiều thế nào cũng không thể thấy chết mà không cứu, hừ !" Miệng bùng phát thật to một phen, Lạc Văn rất là hối hận không diễn mấy cái vở khổ nhục kế.

Hắc Ngân cười híp mắt không nói gì.

Lạc Văn còn nói thêm : "Ngươi nói biện pháp kia cũng thật xảo, đối với ngươi ngay cả Hướng Nhất Phương cũng thấy không được sao không dùng ?" Nói xong lại nhìn gã hồ ly dù thấy thế nào cũng là người xấu, nếu cậu không còn cách nào khác, cũng chẳng bao giờ tìm tên "tình địch" này hỗ trợ.

"Ai nha nha ! Loa văn tiểu đệ không cần nhìn tôi như vậy, đừng biến tôi thành người xấu chứ !" Hắc hồ ly nhếch miệng cười cười, "Cậu không muốn Trung y đại thúc bị Mộ Phi đoạt đi, tôi cũng không muốn lão nam nhân ấy bị Phế Mộc Đầu lừa đi Hà Lan kết hôn ! Hơn nữa, tôi về sau cũng không muốn làm kẻ thứ ba đâu !"

"Chúng ta là ở cùng một chiếc thuyền rồi, ngươi cũng đừng lừa ta !" Lạc Văn nói thầm hai câu, tâm tình hơi khá lên.

Hắc hồ ly nghiêng đầu cười cười : "Đúng ! Đúng !" Ý cười trong mắt lại càng hứng thú.

Trong đại sảnh làng giải trí có nhiều chức năng giải trí, đoàn người của Hướng Nhất Phương lúc đến thì những người khác đã ở bên trong vui chơi, Vương Na bọn họ nhìn thấy mấy người liền cúi đầu rồi lại vòng vo cười giỡ, Hướng Nhất Phương cùng bọn Lí Na tìm một góc ngồi xuống cùng chơi bài.

"Nhất Phương à, cậu mấy năm nay làm gì ?" Trương Tuấn ở phía sau cũng ngồi lại đây, ngồi xuống hỏi hắn.

"Vẫn ở trong đó." nam nhân đáp.

"Ai, đáng tiếc ! Nghe nói cậu năm đó thi vào trường cao đẳng điểm rất cao, sau lại như thế nào không đi học ? Nếu không cũng không đến nỗi là một Trung y không có danh tiếng." Trương Tuấn tiếc hận nói, đại khái suy nghĩ Hướng Nhất Phương là ở nông thôn làm một Trung y quèn.

Những lời này đụng đến sâu trong đáy lòng của Hướng Nhất Phương, đối với việc năm đó thầy không cho hắn tiếp tục đến trường mà phải ở nhà cho người ta xem bệnh, hắn mặc dù ban đêm có lặng lẽ khóc, nhưng sau lại cũng không có đi học đại học.

"Cái gì Trung y nhỏ, người ta là một Đại thầy thuốc ấy !" Lí Na đột nhiên nói xen vào, gặp bộ dạng không tin của Trương Tuấn, còn nói thêm : "Chúng tôi vừa rồi ngồi Porsche tới, không tin hỏi bọn họ xem có phải đúng không."

Trương Tuấn nghi hoặc nhìn về phía nam nhân, đối phương cười gật gật đầu : "Là xe của bạn, vừa vặn gặp."

"Ô ! Nhất Phương à, hóa ra cậu đây là thâm tàng bất lộ nha !" Trương Tuấn dùng dức vỗ vỗ Hướng Nhất Phương bả vai, chỉ vào hắn cười nói, "Ngươi tiểu tử này cũng học được giả thâm trầm nha, nguy nguy "

"Không, không phải như vậy." Hướng Nhất Phương dở khóc dở cười, lần này mấy người bên cạnh cứ xem hắn như là lãnh đạo, bao quanh hỏi đông hỏi tây, ngẫu nhiên cũng nói mấy chuyện vui thời trung học, huyên thuyên một trận cười.

Sau ngọn đèn đột nhiên mờ đi, giữa phòng nhảy xa hoa vang lên tiếng nhạc thanh nhã, Hướng Nhất Phương cũng liền đi đến chỗ kia tiếp tục đánh bài.

"Hải ! Bạn nói xem đồng học hội như thế nào lại thế thành ra thế này, nhìn xem đàn ông đàn bà này, đều là người đã kết hôn, còn làm gì một chuyện !" Người phụ nữ đã muốn đem đứa con mang vào phòng ngủ xem xét mấy cặp nam nữ lặng lẽ nắm tay nhau, oán giận nói, "Có lẽ ông chồng tôi cũng không có đi."

"Trước kia không thành đôi, hôm nay xem như thỏa nguyện." Trương Tuấn ha ha cười rộ lên, "Nhìn Lí Vĩ cùng Vương Na xem, còn không phải xém chút nữa là ở nơi này nắm tay hôn môi, ha hả....." Mọi người nhỏ giọng cười rộ lên, nơi này đa số đồng bào bị hai người kia ức hiếp, đùa giỡn với nhau, lòng thoải mái không ít.

Hướng Nhất Phương cũng không ngoại lệ, tuy rằng rằng cũng chán ghét hai người kia, nhưng nếu như đi cãi nhau thì ngẫm lại căn bản là chuyện vô nghĩa, làm gì mà phải rước phiền não ? Nếu hắn mỗi ngày đều phiền muộn vì kẻ chán ghét kia, nói không chừng đã sơm bị tức chết, làm sao có thể sống được đến bây giờ ?

Tâm tình "thông suốt" này, đôi khi là ưu điểm, có đôi khi lại khiến người khác sinh ra tâm tình "hoàng đế không cho thì thái giám cho", muốn đánh muốn chém !

Lúc không ít cặp quý ông quý bà thành công nối lại tình xưa, đại sảnh đột nhiên "tạch" một tiếng toàn bộ đèn sáng lên, không ít người sợ hãi xấu hổ đẩy nhau ra, Hướng Nhất Phương bọn họ nhìn cười không được, đang nghĩ ngợ chuyện gì đến, Lí Vĩ cùng Vương Na vẻ mặt lo lắng đến nói chuyện với một người đàn ông trẻ trông như là quản lý.

Tất cả mọi người không rõ là chuyện gì, Trương Tuấn lặng lẽ đến hỏi mới biết hóa ra người quản lý này là đến thu tiền, nhưng người này không cần tiền mặt cũng không cần tiền của Lí Vĩ, điều này làm Lí Vĩ lo lắng, bình thường đều không thành vấn đề, nhưng hôm nay người quản lý thực sự là đầu bị đụng phải tường, cho hắn tiền để dàn xếp hắn cũng kiên quyết không nhận, chỉ muốn xem thẻ VIP !

Lí Vĩ có thẻ VIP, nhưng chỉ dùng cho một người ! Dùng cho một người, làm sao lại có thể cho nhiều người như vậy, hắn là kẻ sĩ diện, vội đưa Vương Na vào trong ứng phó với đám bạn học cũ, còn mình ở bên ngoài cùng nói chuyện với người nọ.

"Ai còn chưa có đóng tiền ?" Tùy tiện lấy ra một lý, Vương Na hướng mọi người nói, "Đừng quên nha ! Hướng Nhất Phương, Lí Na, hai người có phải hay không chưa có đóng tiền ?"

Hướng Nhất Phương cùng Lí Na đến sau, tự nhiện không có dóng tiền, sau lại không ai nhắc nhở cũng đã quên, nhưng Vương Na nói như thế giống như hai người họ cố ý không đóng.

Lí Na nói thầm hai câu vẫn đi đóng tiền, Hướng Nhất Phương lại gặp khó khăn, hắn không có tiền mặt, sờ sờ thẻ tín dụng trong túi tiền đột nhiên nhớ tới Hắc Ngân, cũng mượn thẻ đưa cho Vương Na : "Tôi không có tiền mặt, trước dùng thẻ này đi."

Nhìn đến gương mặt có chút mất tự nhiên của của Hướng Nhất Phương, Vương Na nhỏ giọng nói : "Không phải là không có tiền đó chứ."

Lúc này người quản lý cùng Lí Vĩ đi vào, người trước vênh váo tự đắc, người sau vẻ mặt u sầu, kết quả gì đại khái cũng đoán được. Vương Na thấy thế vội đến bên cạnh Lí Vĩ thì thầm : "Thế nào, thành không ?" Lí Vĩ vẻ mặt phẫn hận lắc đầu, đột nhiên nhìn thoáng qua thẻ tổng hợp trong tay Vương Na, sợ hãi nói : "Thẻ này là của cô à ?"

"Hướng Nhất Phương quỷ không tiền kia sao lại có cái thẻ này !" Nghĩ Lí Vĩ nhìn ra thẻ này là thẻ VIP, Vương Na nói.

Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Lí Vĩ cũng chưa nói, lấy thẻ bỏ chạy đến chỗ người quản lý bên cạnh, người quản lý lập tức cung kính vạn phần, giải thích rồi rời đi.

"Không có việc gì, không có việc gì, mọi người tiếp tục vui chơi đi." Sợ bóng sợ gió một hồi, Lí Vĩ tiếp đón mọi người đồng thời cũng lặng lẽ đi đến chỗ sáng sủa của bọn Hướng Nhất Phương, hiền lành cười nói, "Mọi người chơi có vui không ?" Mọi người ứng phó cười cười.

Lí Vĩ lại đến bên cạnh Hướng Nhất Phương, "Nhất Phương à ! Trước kia đối với cậu không được tốt lắm cậu cũng đừng giận tôi, kỳ thật tôi chỉ là ghen tị với cậu thôi !"

"Ghen tị ?" Hướng Nhất Phương khó hiểu, Lí Vĩ có chút kinh ngạc cười nói, "Cậu đúng là không biết sao ? Khi đó không ít nữ sinh thích cậu, tôi xem rất ghen tị ! Tưởng rằng cậu giả thanh cao, không thể tưởng được thật đúng là không biết."

Hướng Nhất Phương vẻ mặt "có sao ?", Lí Na cười nói, "Đương nhiên là có, chính là cậu rất ngây ngô, cũng không có biết." Mọi người huyên thuyên một hồi, Hướng Nhất Phương mặt nóng bừng lên, hắn cũng không biết khi đó mình có nhiều người thầm mến, càng buồn cười chính là rất nhiều người cãi nhau với hắn hóa ra là do .... thẹn thùng !

"Tôi làm sao có mị lực lớn như vậy." Nam nhân lắc đầu cười nói.

Đứa bé ở bên cạnh mẹ liền nói, "Kỳ thật nhìn kỹ chú, cũng rất đẹp trai ! Ha ha, nhưng là chú không để ý đến thôi." Nam nhân xem càng ngày càng thấy đẹp, thanh âm lại dễ nghe, có đôi khi có cảm giác "rất đẹp trai".

Trương Tuấn bọn họ nói còn chưa tính, cơ mà ngay cả Lí Vĩ ở bên cạnh cũng theo bốn phía đem Hướng Nhất Phương khích lệ, bọn Lí Na nhìn nhau, người này như thế nào đột nhiên đổi tính ? Chỉ chốc lát sau, Lí Vĩ liền lộ ra mục đích thật sự.

"Nhất Phương à, xem này ! Tôi quên mất đem thẻ này trả lại cho cậu." Có chút lưu luyến cầm lấy thẻ tín dụng đưa qua, Lí Vĩ làm bộ lơ đãng nói, "Nhất Phương à, thẻ này làm sao cậu có được vậy ?"

"Một người bạn đưa cho." Nhận lại thẻ, Hướng Nhất Phương nói, "Xin lỗi, đi ra quên mang tiền."

Lí Vĩ gật gật đầu, lại hỏi : "Người bạn này thật hào phóng nha, làm gì thế ?"

Làm gì à ? Điều này khiến Hướng Nhất Phương cũng thắc mắc, trong óc hiện ra "gương mặt hồ ly", hình như nam nhân cũng không biết Hắc Ngân làm nghề gì, đúng rồi, gã không phải nói gã là thầy thuốc sao ?

"Là một bác sĩ." Hướng Nhất Phương đáp.

Lúc sau Lí Vĩ lại thao thao bất tuyệt hỏi một đống cái gì "Ở bệnh viện nào ?" "Tiền lương bao nhiêu ?" Loại này vấn đề ,Hướng Nhất Phương đều ấp úng không đáp, Lí Vĩ sau đó cũng có vẻ thiếu hưng trí, khách sáo vài câu liền bỏ đi.

"Cậu sao lại đối tốt với Hướng Nhất Phương quá vậy ?" Gặp Lí Vĩ đi lại đây, Vương Na khóe mắt thông minh dò xét.

"Cái thẻ kia ! Cái thẻ trong tay Hướng Nhất Phương ấy, chính là thẻ VIP của tập đoàn Lạc thị, chỉ vài người có ! Tôi mới vừa gạn hỏi, Hướng Nhất Phương nói thẻ này là của một bác sĩ, hỏi hắn bác sĩ kia làm việc ở đâu hắn cũng không đáp được. Theo tôi được biết chỉ có mấy người bạn thân của ông chủ mới có thẻ VIP, vài người đó đều là chủ tịch tập đoàn này nọ, như thế nào lại là một tên bác sĩ ? Tám phần đều là do tên kia nhặt được trên mặt đất !" Lí Vĩ nói.

"Ai nha ! Như thế này thì người khác tới truy cứu thì làm sao bây giờ ?" Vương Na nói.

"Làm sao bây giờ ? Nhặt được thẻ chính là Hướng Nhất Phương không phải tôi, bất quá tên tiểu tử kia thoạt nhìn thành thật, không nghĩ đến cũng là một thằng tham tiền mà thôi." Lí Vĩ cười lành vài tiếng.

Trương Tuấn ở góc kia nghe xong chuyện Lí Vĩ nói chuyện cùng Hướng Nhất Phương, kinh ngạc nói : "Thẻ này lại là bảo bối thế sao ! Bác sĩ bây giờ như thế nào lại có tiền như vậy !"

"Tôi thấy tên Lí Vĩ kia rõ ràng không tin Nhất Phương sẽ có thẻ này !" Mẹ của đứa bé cười nói, "Cơ mà nhìn đến bộ dạng kinh ngạc của hắn cũng cảm thấy trong lòng vui vẻ ! Ha ha !"

Hướng Nhất Phương bất đắc dĩ cười cười. "Tôi đi toalet." Ở trong toalet rửa mặt, nam nhân thở dài cảm thấy hôm nay gặp được Hắc Ngân, trong lòng bắt đầu cũng có chút bất an, sờ sờ điện thoại trong túi tiền hắn nửa muốn nửa không gọi cho Mộ Phi đến đón hắn về.

"Trước cũng nên nói với bọn họ một tiếng." Hạ quyết tâm, Hướng Nhất Phương trở về trong sảnh, lại phát hiện ngọn đèn lại trở nên sáng trưng, không ít người tụ tập lại một chỗ, thấy rõ người giữa sân, Hướng Nhất Phương nhất thời hoảng hồn ! Kia không phải là Lạc Văn sao ?! Cậu ta sao lại ở chỗ này ?!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio