Dục Mãn Hạnh Lâm

chương 46: ngốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở giữa sân nhảy, Lí Vĩ một khắc cũng không đình cứ cúi đầu giải thích với một thanh niên nhỏ hơn mình mười tuổi, cũng chẳng màng thể diện gì cả, cũng không quản người bên cạnh nhìn mình thế nào, hắn cũng không muốn đánh mất công việc tốt này.

"Lạc tiên sinh, thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng tôi xin rời đi, quấy rầy ngài nghỉ nghơi, thật sự là có lỗi vạn phần." Lí Vĩ không ngừng giải thích, hôm nay không biết vì cái gì mà Lạc Văn ở làng du lịch, hơn nữa lại vừa lúc bọn họ ở đây.

Tay để túi quần Lạc Văn mặt lạnh lùng, cũng chẳng buồn để ý Lí Vĩ, hướng một quản lý viên nói : "Các người ở đây là người mù hay kẻ điếc, nhậm cái chức này để bọn người này ở đây nháo cái gì, ai cho phép các người cho bọn họ ở đây ?"

Người quản lý viên thấp giọng nói : "Lạc tiên sinh, chúng tôi cũng có xem thẻ VIP của bọn họ mới để họ lại ạ."

"Thẻ nào ? Người nào có thẻ ?" Lạc Văn hỏi.

"Thẻ.... thẻ....." Nói quanh co một hồi, Lí Vĩ trong lòng tự hỏi tên Hướng Nhất Phương kia đã chạy đi đâu, nghĩ thầm, tên khốn này không phải là nhặt được thẻ kia thật đó chứ, như vậy bọn họ sẽ gặp rắc rối.

Hắn sốt ruột bỗng nhiên thấy nam nhân đi từ toalet ra, vội vàng chỉ vào Hướng Nhất Phương la lớn : "Là ông ta ! Thẻ là của ông ta, không liên quan đến tôi !"

Tách ! Người trong sảnh nhất tề lui quay lại đem ánh mắt chuyển về phía Hướng Nhất Phương chuẩn bị bỏ đi, đối phương xấu hổ cười cười, lại đối với vẻ mặt kinh hỉ của Lạc Văn cười cười.

Khói thuốc sung tới nhanh cũng đi nhanh, Lạc Văn vừa rồi còn lãnh nghiêm mặt chuẩn bị đem bọn Lí Vĩ đá đi, giờ lại thay đổi, vẻ mặt như đang vui cười, không chỉ không đuổi bọn Lí Vĩ đi, còn cho người mang đến một đống mỹ vị rượu ngon cho mọi người.

Vài người ở một góc tuy rằng ở một góc sâu, cũng đã trở thành tiêu điểm, không vì cái gì, chỉ vì đường đường Đại minh tinh Lạc Văn đang ngồi ở đó, cứ ở bên cạnh Hướng Nhất Phương vừa nói vừa cười, bộ dạng một bộ "ta là thiên sứ."

"Nhất Phương à, đến, ăn cái này." Phi thường ân cần dâng lên một miếng kiwi, Lạc Văn cười đến sáng lạn ngồi ở một bên nhìn nam nhân.

"Đủ rồi, nhiều như vậy tôi ăn sao hết." Nhìn phía trước mình đã sớm hình thành núi hoa quả, Hướng Nhất Phương thở dài, "Cậu cũng ăn đi, đừng đưa cho tôi nữa."

Đối phương nghe xong lập tức vui vẻ ra mặt, "Nhất Phương vẫn là người ôn nhu biết chăm sóc người khác."

"A, hóa ra Nhất Phương là bạn của Lạc tiên sinh !" Lí Vĩ ngồi ở giữa sớm không còn vẻ vênh váo tự đắc lúc đầu, cung kính mà thật cẩn thận hỏi, nhưng ngẫu nhiên cũng hướng nam nhân tặng cho ánh mắt hồ nghi.

"Đương nhiên !" Lạc Văn trừng mắt nhìn Lí Vĩ, hừ lạnh nói "Nhất Phương vừa là khách quý của Lạc gia chúng ta, vừa là bạn tốt nhất của Lạc Văn ta." Lí Vĩ nghe xong lại miệng lưỡi lưu loát tán dương Nhất Phương một phen, khiến nam nhân nghe được vô cùng xấu hổ, hắn nhưng cho tới bây giờ không cảm thấy được bản thân mình anh tuấn đến kinh thiên động địa, y thuật có thể so với Hoa Đà Biển Thước, cái gì vừa ôn nhu vừa săn sóc, nam nhân tốt của thế giới linh tinh, tóm lại là quá sức khoa trương.

Nhưng là nhìn thấy Lạc Văn, tên tiểu tử này cư nhiên còn cười đến vui vẻ như vậy, vẻ mặt "ngươi nói đúng, quá đúng", Hướng Nhất Phương quả thật muốn cười vào mũi.

"Tôi làm gì có những thứ khoa trương mà cậu nói." Hướng Nhất Phương vội ngăn Lí Vĩ lại, hắn lần đầu tiên biết được cái gì gọi là "tài ăn nói".

"Ai ! Lí Vĩ tôi có khi nào nói dối, Nhất Phương thời trung học, chính là không hề thiếu cô gái thầm mến ! Đừng nói là nữ sinh, sau tôi còn nghe nói có cả nam sinh !"

Lạc Văn nghe xong chân mày châu lại, "A, không thể tưởng tượng những người đó còn thật tinh mắt." Tên này cư nhiên lúc trung học đã bắt đầu "câu tam đáp tứ" "trêu hoa ghẹo nguyệt" ! Tuy rằng cậu rất muốn biết việc trước kia của Hướng Nhất Phương, nhưng nghĩ đến câu nói của Hắc Ngân trước khi đi, còn nhiều thời gian, dù sao Lí Vĩ này cũng là tùy kêu tùy đến, nghĩ muốn khi nào nghe hắn kể chuyện trước kia của Hướng Nhất Phương đều được.

Chuyện tối quan trọng trước mắt là đem Hướng Nhất Phương lưu lại ! Không thể để cho tên Mộ Phi thối mộc đầu kia đem người cắp đi !

Hai ba phút sau đuổi Lí Vĩ đi, lại làm cho Lí Vĩ đuổi những người khác đi, Lạc Văn rốt cục có thể quang minh chính đại đem Hướng Nhất Phương ôm vào bên người, nam nhân cũng muốn đi theo những người khác rời đi. Chàng thanh niên nóng nảy, một phen giữ chặt tay Hướng Nhất Phương đem người kéo xuống, bàn tay tiến bàn tay đè lại đùi của nam nhân : "Nhất Phương à ! Coi như tôi cầu xin anh, đừng đi có được không ?"

"Tay.... bỏ tay ra đi," Tay của Lạc Văn đặt trên mặt đùi của Hướng Nhất Phương, n có chút không được tự nhiên, cũng không biết có phải quá mức mẫn cảm hay không, hay là không hiểu thế nào lại nhớ lại chuyện trước kia, gương mặt chữ điều nóng lên.

"Vậy anh đáp ứng tôi, không đi." Lạc Văn nổi lên tính tình trẻ con đùa giỡn nói.

"Tôi đã cùng A Phi ở cạnh một chỗ." Hướng Nhất Phương thở dài, nhìn Lạc Văn nói, "Lạc Văn, lúc trước các người đối với tôi việc gì tôi cũng không truy cứu, cũng xin các người buông tha cho tôi được không ? Tôi đùa không nổi, lại càng không muốn bị người khác chơi đùa."

"Tôi không có chơi đùa ! Tôi là thật sự !" Nghe được nam nhân nói khẩu khí của Lạc Văn bắt đầu nóng nảy, gương mặt tuấn tú khóc lóc thảm thiết, " Lúc trước đối với anh như vậy tôi biết là thương tổn anh, tôi xin lỗi, anh muốn tôi làm sao đền bù lại cũng được ! Cầu xin anh Nhất Phương à, đừng không để ý đến tôi, tôi đã nhớ anh nhớ đến điên rồi !"

Nơi này tuy cách xa đại sảnh, nhưng hai người nhất cử nhất động vẫn là khiến cho những người khác chú ý, không nghĩ làm phiền đến người khác Hướng Nhất Phương thở dài, :Chúng ta đi nơi khác đi."

Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng dưới hồ nước lóe lên những hạt ánh sáng, bóng đêm mơ hồ, đâu đó ngẫu nhiên truyền đến tiếng ca, giống như ảo mộng.

"Đây." Đem một ly nước quả cho Hướng Nhất Phương, Lạc Văn xem xét nam nhân sắc mặt giờ đã ửng hồng vì rượu, hắn giống như được trở về thời thơi ấu, phấn hồng một mạt tươi đẹp kia làm cho tâm hồn bay nhảy không thôi.

Có lẽ là do trong lòng phiền não, Hướng Nhất Phương làm rơi vài giọt rượu trong miệng, một mạt vừa ngọt vừa cay tiến vào cổ họng, gió đêm lạnh lẽo tiến vào thân thể, nam nhân thở dài : "Có đôi khi tôi thật không rõ các người mấy năm nay rốt cuộc suy nghĩ cái gì, theo đuổi một lão nam nhân."

"Già thì sao !" Phản bác, Lạc Văn tiến đến gần nhìn chằm chằm gương mặt nam nhân, đột nhiên đưa tay gỡ lấy kính mắt của nam nhân, "Trước kia cảm thấy anh gỡ mắt kính ra xem rất đẹp, thực gợi cảm, hiện tại phát hêện anh vô lâận bộ dáng gì đều đẹp." Bộ dáng gì hắn cũng thích.

"Anh đừng nói là cho rằng tôi hoa ngôn xảo ngữ lừa anh ?" Lạc Văn lại chuyển khẩu khí nói , "Tôi sai lầm rồi, hiện tại tôi không cầu xin anh tha thứ cho tôi, nhưng Nhất Phương à, cho tôi dùng cả đời này đến trả nợ cho anh được không ?" Giống như chú chó nhỏ phe phẩy cái đuôi cầu xin chủ nhân, dùng một đôi mắt to nhìn nam nhân.

Cả đời ? Cười lắc đầu, Hướng Nhất Phương đầu có chút choáng váng né tranh hào quang khát cầu trong mắt Lạc Văn, nói : "Không phải nói chuyện trước kia tôi không truy cứu nữa sao, được rồi, có hơi trễ, tôi cũng nên trở về."

"Trở về chỗ nào ? Chỗ Mộ Phi à ?" Lạc Văn thanh âm có chút lạnh lùng, có chút tức giận, "Vì cái gì Mộ Phi có thể còn chúng ta lại không được ?" Cái tên Mộc đầu kia có cái gì tốt ! Chẳng phải trước kia chỉ vì ở bên Hướng Nhất Phương thôi sao, nếu cậu cùng Nhất Phương ở vài ngày, cũng tuyệt đối có thể đến được tim của nam nhân này.

Nếu cứ thế này thì không biết có thể ly khai không, Hướng Nhất Phương từng nhiều lần bị giam cầm đưa tay sờ cái di động trong túi, định gọi cho Mộ Phi đến, nhưng tay vừa mới chạm vào, một bàn tay dùng lực đoạt lấy chiếc điện thoại trong tay, rầm một tiếng, theo quán tính chiếc di động rớt xuống mặt đất, Lạc Văn liếc mắt một cái vội vàng dùng chân đạp lấy : "Đạp chết ngươi ! Đạp chết ngươi này Tử Mộc Đầu !"

"Lạc Văn ! Dừng tay !" Hướng Nhất Phương có chút nóng nảy, đây chính là của Mộ Phi đưa cho hắn, đừng cho hắn không đau lòng, dùng sức đẩy Lạc Văn ra ngồi xuống thì cái di động đã sớm bị nát cả "lục phủ ngũ tạng", trong lòng không khỏi tức giận, "Cậu như thế nào có thể tùy hứng như vậy."

"Chỉ là một cái di động, tôi cũng có thể tặng cho anh." Lạc Văn bĩu môi, thừa dịp nam nhân ngồi xổm xuống lại đánh tiếp, hai người ngã xuống mặt đất, Lạc Văn nhân cơ hội ôm chặt nam nhân, "Hôm nay anh đừng muốn chạy, cho dù chết tôi cũng không thả anh !"

"Cậu...." Trong lòng quýnh lên, Hướng Nhất Phương bất đắc dĩ đẩy khuỷu tay ra sau, kẻ phía sau đã kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn gắt gao ôm chặt : "Anh đánh, đánh chết tôi cũng được, phải như vậy có thể khiến anh không tức giận, tôi chết cũng không hối hận !"

"Buông, Lạc Văn !" Cắn răng một cái, Hướng Nhất Phương quyết tâm đến hướng Lạc Văn dùng sức đá một cái, cái này Lạc Văn chịu không nổi, lập tức ngã ra sau, nam nhân nhân cơ hội giãy khai vội vàng đứng lên, nhìn lại Lạc Văn đau đến nhe răng trợn mắt, ngực trở nên căng thẳng, cái tên này.

Tuy rằng đau lòng Lạc Văn, nhưng hắn không thể cứ như vậy, hắn đã đáp ứng A Phi.

"Thực xin lỗi, trở về lấy chút thuốc xoa vào." Không muốn nhìn lại Lạc Văn, nam nhân xoay người sang chỗ khác lấy áo khoách, cũng chạy được chẳng vài bước đột nhiên đã bị một lực đạo ngăn lại, cặp tay kia vuốt ve lưng hắn, thanh âm khóc nức nở ghé vào lỗ tai hắn vang lên : "Đừng đi ! Đừng đi ! Tôi không cho anh đi !"

Hướng Nhất Phương vừa muốn nói gì đó đột nhiên thân thể trở nên kì quái, không khí lực, còn có cỗ nhiệt khí chảy lên trên, hắn quay đầu lại trừng mắt nhìn Lạc Văn : "Cậu.... cậu dám cho thuốc vào tôi."

Nghe được ngữ khí tức giận của nam nhân, Lạc Văn thấp giọng nói : "Thực xin lỗi, nhưng đây là bất đắc dĩ." Dứt lời không để ý nam nhân phản đối, Lạc Văn liền lôi kéo Hướng Nhất Phương đang mệt mỏi vì tác dụng của thuốc hướng vào sâu trong làng du lịch.

Ngọn đèn hôn ám, cửa phòng đóng chặt, Hướng Nhất Phương trên giường lớn mềm mại đã bị cởi quần áo sạch sẽ, Lạc Văn ở bên cạnh khẽ vuốt làn da của nam nhân : "Thật xinh đẹp...."

Người trên giường không để ý đến, đưa đầu qua một bên, trên mặt không giấu được ẻ ưu phiền.

"Tôi biết, anh nhất định ghét nhất bị người khác dùng bạo lực." Lạc Văn cười thảm một tiếng, bắt đầu cởi quần áo của chính mình, từng cái lại từng cái, cho đến khi thân hình như điêu khắc bại lộ trong không khí, cậu đi lên trên giường, nằm lên người nam nhân, tiến tới.... khẽ hôn lên đôi môi nắm chặt của Hướng Nhất Phương, giống như chuồn chuồn lướt nước, đảo qua đảo lại, lưu lại một tầng tầng gợn sóng.

Gặp nam nhân không hề để ý đến mình, nước mắt của Lạc Văn đã sớm chảy ra. Ngay sau đó, cậu lại làm ra chuyện khiến Hướng Nhất Phương không thể tin được, : "Lúc trước tôi như thế nào đối với anh, hôm nay anh liền như thế đó đối với tôi, chúng ta huề nhau, anh cũng đừng hận tội nữa." Nụ cười chua xót nở rộ trên dung nhan, Lạc Văn hít một hơi thật sâu liền hướng đến thân nam nhân ngồi xuống, nỗi đau đớn thật lớn làm cho nước mắt của cậu chảy thẳng từ hốc mắt ra, cúi đầu nhìn đến Hướng Nhất Phương ánh mắt kinh hoảng, cười nói : "Thật đúng là đau, cơ mà nỗi đau của anh lúc trước nhất định tôi bây giờ cũng không so được."

"Lạc Văn ! A...." Chàng trai này cư nhiên cho mình tiến nhập vào, Hướng Nhất Phương lập tức phản ứng, nhưng theo sau lại là một trận khoái cảm dị thường giống như hồng thủy quét đến, hướng lên trên, chàng trai cao ngạo đến không ai bì nổi này cư nhiên chịu đựng đau đớn vì mình.

Vì cái gì.... đứa ngốc nhỏ này.....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio