.....Đến trưa.Cạnh gian nhà nhỏ bên suối.Nhìn khuôn mặt ửng đỏ, tóc tai có chút rối của Liễu Thanh.
Khuôn mặt Lý Quý đầy tiếu ý.- Nhìn bộ dạng của người…hẳn là vừa mới bị……ăn xong a ?Liễu Thanh khuôn mặt đang nhăn nhó cũng bật cười.- Tiểu tử ngươi, bữa nay cũng đã biết trêu chọc ta rồi a.Chợt bà ta nghĩ gì đó, có chút không vui.- Lý Nhi, ngươi thật là khiến mẫu thân không hiểu nổi.- Không chọn thanh lục kiếm kia cũng được, thiếu gì thứ tốt, sao lại chọn bộ châm kia ?Lý Quý nghe Liễu Thanh nói vậy liền dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt cảnh giác.Nhanh chóng kéo bà ta vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.- Mẫu thân, ta vốn dĩ chọn bộ châm này bởi vì…Lý Quý miệng lẩm bẩm, khẽ phất tay.Trong nháy mắt, một lỗ tròn đen nhánh xuất hiện trước mặt Liễu Thanh.Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xuất hiện.Bất ngờ, một thanh châm sắc nhọn từ trong lỗ tròn kia bay ra cực nhanh, hướng về phía bà ta phóng tới.Liễu Thanh cả kinh, vội vàng búng tay.
Thanh châm như bị một lực khác tác động đổi hướng, cắm lên trần nhà....“Phập”...Bà ta vội định thần, mắt trợn lên, miệng lắp bắp.- Chính là…chính là…phép tắc không gian ?Thanh châm kia không hề làm bà biến sắc, thứ thực sự làm Liễu Thanh cả kinh chính là hắc đạo nhỏ màu đen xuất hiện đột ngột giữa không trung kia.Lý Quý mỉm cười, gật đầu mấy cái.- Là ta luyện từ Không Thư.Hắn phất tay, thu hồi thanh châm kia lại.
Chầm chậm đi đến vỗ mông Liễu Thanh một cái, mặc cho bà ta đang ngây người.- Mẫu thân, không hiểu sao ta chỉ mở được một tiểu đạo như vậy, nên bây giờ chỉ đành… chọn binh khí nào chui lọt a.Bị hắn vỗ mông bất ngờ, Liễu Thanh không chỉ tức giận mà khuôn mặt còn kinh hỉ.- Tốt ! Tốt ! Chọn tốt lắm.Liễu Thanh nhanh chóng tiến về phía giường trúc, ngồi vắt chân, khuôn mặt đầy mong đợi.- Lý Nhi, thi triển lại một lần nữa cho ta xem.Nghe vậy Lý Quý liền gật đầu.....Không lâu sau, chỉ thấy khuôn mặt Liễu Thanh giãn ra.- Vấn đề không phải ngươi luyện sai…mà bởi, tu vi ngươi quá thấp.- Hắc Linh lực không đủ để duy trì hắc đạo này quá hơi thở, cũng không đủ để mở rộng hắc đạo này rộng ra thêm.- Mặt khác, cũng giới hạn phạm vi thi triển không quá bước chân…- Nhưng không cần lo lắng, sau này tiến giai thì việc này cũng dễ giải quyết.Lý Quý nghe vậy liền lâm vào trầm tư.Không lâu sau, chợt nhìn sang Liễu Thanh, ánh mắt háo hức.- Mẫu thân, hay là để ta đưa ngươi Không Thư, dù gì ta cũng đã thuộc rồi, ngươi sử dụng vẫn có ích hơn ta.
Chỉ cần vận dụng Hắc Nhãn là có thể xem rồi.Nghe vậy, Liễu Thanh sắc mặt đại biến, liền đưa tay lên miệng.- Từ giờ những vấn đề này phải cẩn thận mồm miệng một chút, kẻo mang hoạ sát thân.- Nếu ngươi đã thuộc rồi thì tiêu huỷ nó đi.
Ta cũng không cần Không Thư.Lý Quý sắc mặt khó hiểu.- Tại sao ?Liễu Thanh thở dài.- Công pháp quý ở tinh, không phải ở đa.
Một công pháp cảm ngộ luyện đến tận cùng sẽ tốt hơn có nhiều công pháp mà chẳng luyện đến đâu.- Những môn công pháp đỉnh cấp này, tu vi càng thấp thì lĩnh ngộ càng sâu, tu vi càng cao thì càng bị những công pháp tu luyện trước đó ảnh hưởng.Bà ta vẫy Lý Quý tới ngồi bên cạnh, nhìn sang hắn mỉm cười.- Ta đã luyện pháp môn Hợp Hoan Tông quá lâu rồi, giống như tam trưởng lão, dù có đọc được Không Thư cũng không thể phân tâm tu luyện được nữa.- Thứ quan trọng nhất đối với các tu sĩ Thiên Cảnh trở đi chính là chạy đua với thời gian, nhanh chóng tăng tiến tu vi.
Nếu có gì hấp dẫn ta lúc này thì cũng chỉ có Pháp Bảo phụ trợ.Liễu Thanh khuôn mặt trầm xuống.- Còn công pháp ?- Cũng...quá tốn thời gian nghiên cứu tập luyện đi.Liễu Thanh đưa tay vuốt lên má Lý Quý, cười hiền lành.- Những lão quái vật có được Không Thư này vào tay…đoán chừng...cũng chỉ là để cho hậu bối tu luyện.- Ngươi tuyệt đối không được tiết lộ cũng như thi triển Không Thư cho bất cứ ai thấy.- Cho dù là Lý Xuân Hồng, Tuyết Nhi, rõ chưa ?Lý Quý khuôn mặt khó hiểu.- Vì sao ?Liễu Thanh ánh mắt đăm chiêu.- Lý Nhi, đã nghe qua Sưu Hồn Thuật chưa?Nghe bà ta hỏi vậy, Lý Quý ngưng thần lục lại trí nhớ, sau đó chỉ lắc đầu.- Đây là công pháp tà phái thường dùng, dùng để lục lọi ký ức của một tu sĩ khác.Vừa nói, Liễu Thanh vừa lấy từ nhẫn trữ vật ra một ngọc giản đen bóng.- Bên trong ghi lại cách thức sử dụng Sưu Hồn Thuật, thứ này chỉ là tiểu thuật, luyện cũng không khó.- Ngươi cũng nên xem qua một chút.Thấy Lý Quý cầm đến tay, bà ta ánh mắt đanh lại.- Lý Nhi, mẫu thân muốn Không Thư sau này sẽ………trở thành độc môn truyền thừa Hợp Hoan tông.- Ngươi hiểu ý ta chứ ?Nghe bà ta nói vậy, Lý Quý gật đầu.
Thầm nghĩ bụng."Liễu Thanh…bà ta suy nghĩ thật chu toàn, Không Thư chỉ có Hắc Nhãn mới xem được, mà Hắc Nhãn thì chỉ có Tông Chủ hoặc trưởng lão mới thi triển được.""Nếu để Không Thư thành độc môn truyền thừa thì...các thế hệ tông chủ tiếp theo của Hợp Hoan Tông…""…không biết sẽ mạnh như thế nào.""Suy cho cùng Liễu Thanh thật sự là...dốc hết tâm huyết cho Hợp Hoan Tông"Đang miên man đã nghe bà ta nói tiếp.- Chẳng may ta hoặc những người mà ngươi tiết lộ Không Thư tỷ như Lý Xuân Hồng, Tuyết Nhi….…bị người khác dùng Sưu Hồn Thuật.- Ngươi nghĩ hậu quả…sẽ như thế nào ?Hắn nghe bà ta nói vậy, Lý Quý lâm vào suy tư, vô thức rùng mình mấy cái….không dám nghĩ nữa.
Chỉ nhìn bà ta gật đầu.- Mẫu thân, ta đã hiểu.Lúc này chỉ thấy ánh mắt bà ta dặn dò.- Những lúc không thực sự cần thiết, cũng không nên sử dụng bí pháp không gian này, tránh rước hoạ vào thân.- Khi nào tự tin có nhiều thủ đoạn bảo mệnh, mới có thể tuỳ ý sử dụng được.Thấy Lý Quý gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Liễu Thanh chợt lấy ra một ngọc giản mầu nâu sẫm, bộ dạng cẩn thận đưa cho Lý Quý.- Đây là Hợp Hoan Đại Pháp, bí pháp độc môn của tông chủ.
Ngươi phải giữ lấy thật cẩn thận.Liễu Thanh chợt thở dài.- Đưa thứ này cho ngươi, coi như ta đã hoàn thành sứ mệnh của mình.- Tuy đã thông cáo ra Thần Kiếm Tông việc nhận ngươi làm nghĩa tử, nhưng Mặc Long đã trở về, cẩn tắc vô ưu.
Ta cũng không thể lỗ mãng ở đây chỉ bảo ngươi những pháp môn này được.(Cẩn tắc vô ưu: có nghĩa là ban đầu càng cẩn thận thì về sau càng không phải lo lắng)Bà ta dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp.- Mà thật ra….cũng chẳng còn gì để chỉ bảo.- Những thứ ngươi cần biết, ta đã chỉ dạy hết, còn những công pháp độc môn của Hợp Hoan đại pháp trong ngọc giản này, ta thật sự cũng không biết.Khuôn mặt bà ta đăm chiêu.- Lý Nhi…đại đạo vốn độc hành….ngươi…….phải tự lo liệu lấy a.Nghe vậy Lý Quý chỉ gật đầu, nghĩ thầm.“Bà ta nói không sai, cũng đến lúc…ta…phải tự bước đi trên con đường của mình rồi a.”Đang miên mang lại nghe giọng nói của Liễu Thanh.- Ngươi cứ luyện Không Thư, nhưng cũng đừng bỏ bê Hợp Hoan Đại Pháp.Khuôn mặt Liễu Thanh ánh lên nét tự tin.- Theo nhận định của mẫu thân, pháp môn công kích tinh thần của Hợp Hoan Tông, ở Mãng Hoang giới này…nếu nói thứ hai….…không công pháp nào dám nhận thứ nhất !.Hắn không biết nghĩ gì, chợt tiến đến hôn nhẹ bờ môi Liễu Thanh.- Mẫu thân, đa tạ ngươi…...….vì tất cả.Liễu Thanh nghe vậy cũng trố mắt, chợt bật cười.- Tiểu tử ngươi làm quá a.
Ta cũng có phải bỏ ngươi đi luôn đâu.…Vừa nói xong Liễu Thanh còn nháy mắt với hắn mấy cái.Lý Quý tất nhiên hiểu ý bà ta, chỉ bật cười, tự trách mình đa cảm.Bất chợt hắn vươn đến, hôn lấy Liễu Thanh, chưa chạm vào đã bị bà ta khẽ đẩy ra, giọng điệu u oán.- Hết Mặc Long, rồi lại đến ngươi…thật là muốn ta chết mà.Hắn nghe vậy ánh mắt trợn tròn."Bà ta mà cũng có lúc...từ chối ?"Thấy bộ dạng hắn như vậy, Liễu Thanh bật cười đắc ý, nhanh chóng cởi sạch y phục, lao vào ôm chầm lấy Lý Quý....“Mẫu thân, ngươi tráo trở…miệng nói vậy sao lại xông vào như muốn ăn thịt ta vậy”“Lén lút với tiểu tử ngươi...thật là thú vị hơn lão Mặc Long”“…”“Nhẹ một chút…ta vẫn còn đau bên dưới”“Trận pháp…trận pháp…”“Tiểu tử ngươi cũng không quên a”“Nghe mẫu thân ngươi rên rỉ trong gian nhà ta…Mặc Long mà biết được không chém ta thành mười mấy khúc mới là lạ”“Như vậy mới là khoái cảm nhân sinh a…ư…đừng…”“Dừng lại một chút…trận pháp…trận pháp”“Mặc kệ đi”“Mẫu thân….ngươi điên rồi”“Có ai điên mà làm thế này với ngươi chưa”.....Ngày hôm sau.Qua thông cáo của Hồng Hi Văn.Việc Liễu Thanh nhận Lý Quý làm nghĩa tử nhanh chóng lan truyền khắp Thần Kiếm Tông.
Chúng đệ tử ai nấy cũng đều bất ngờ, gây ra một hồi phong ba không nhỏ.“ Cái gì ? Liễu phu nhân ? Lý Quý ? Nghĩa tử ?”“Tên phế vật Lý Quý kia vận cứt chó gì vậy a”“Ôi...ta có nghe lầm không ?”“Đúng là chó táp phải ruồi, sao sư nương không nhận ta làm nghĩa tử mà nhận tên phế vật kia a?”.....Thần Kiếm Tông cũng không thiếu đệ tử Hợp Hoan Tông mà Liễu Thanh cài cắm vào.Nghe được tin này cũng rúng động không kém.“Phải chăng…thiếu chủ mà các tỷ muội đồn đại gần đây chính là…”“Không sai được, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, đại trưởng lão suy xét cực kì kỹ lưỡng, chưa bao giờ làm việc không có mục đích”...Mấy ngày sau.Chuyện Liễu Thanh nhận Lý Quý làm nghĩa tử vừa lắng xuống thì lại có một chuyện khác khiến Thần Kiếm Tông bùng nổ trở lại.Chưởng môn Mặc Long tụ tập chúng đệ tử lại, thông cáo việc tổ chức giao lưu tỷ thí giữa Thần Kiếm Tông và Vạn Đao Tông.Khiến cho đám đệ tử ai nấy đều sôi sục.“Vạn Đao Tông lần này đến tận sơn môn Thần Kiếm Tông giao đấu, chúng ta để thua thì quả thật mất mặt a”“Đúng vậy, xưa đến nay, kiếm tu mới là vương đạo, đao tu là cái thá gì !”“Ngươi cũng chớ có xem thường Vạn Đao Tông a”...Nghe đủ thứ tiếng bàn tán bên dưới, Mặc Long khuôn mặt gật đầu hài lòng, chỉ phân phó gỏn gọn.- Các ngươi có tháng để chuẩn bị, đừng để Thần Kiếm Tông mất mặt.- Vâng, chưởng giáo.Bên dưới đám đệ tử đầy nhiệt huyết đồng thanh đáp.Ai cũng đầy háo hức…ngoại trừ Lý Quý.Hắn vốn chẳng quan tâm chút nào về thi thố hay mặt mũi của Thần Kiếm Tông.Thứ duy nhất hắn muốn chính là nhanh chóng gia tăng thực lực……tự tay báo huyết thù của mình.Chính vì vậy, sau khi đám đệ tử giải tán, hắn trở về.Liền cắm đầu vào....tu luyện điên cuồng..