Đến khi Thích Vô Biệt xử lý xong chính sự thì Ân Mịch Đường đã úp sấp ngủ bên cạnh.
Thích Vô Biệt đặt cuốn sổ trong tay xuống, nghiêng đầu qua nhìn nàng một lúc rồi mới nhẹ nhàng ôm đến thiên điện đặt lên chiếc giường tháp. Ân Mịch Đường ngủ sâu, không hề tỉnh lại.
Sáng sớm ngày sau, khi Ân Mịch Đường tỉnh dậy thì Thích Vô Biệt đã lên buổi triều sớm rồi. Kinh Thước đứng hầu ở bên ngoài nhanh chóng đi vào giúp nàng rửa mặt chải đầu, xong chạy đến Thanh Tiên Lâu.
Trên đường gặp phải Thích Như Quy.
Bây giờ các bài học ở Nhật Chiếu Đường đã ngừng, mấy người Ân Thiếu Bách, Kê Chiêu, Vưu Thanh Hoài và Hàn Tấn cũng không vào cung đi học nữa. Trong Nhật Chiếu Đường chỉ còn một mình Thích Như Quy, hắn chê học chán nên giờ thích thế nào thì làm thế nấy, không đi học nữa. Khi Ân Mịch Đường gặp hắn thì vừa khéo hắn đang mang theo hai tiểu thái giám định đến vườn mai đắp người tuyết chơi.
Khi hai người chào hỏi xong đi qua nhau, bỗng dưng Thích Như Quy gọi Ân Mịch Đường lại.
“Ta còn nhớ mấy năm trước muội nói muốn tập võ, giờ còn muốn học không?” Thích Như Quy hỏi.
Ân Mịch Đường gắng nhớ lại, hình như lúc nhỏ đúng thật là nàng có kéo lấy Thích Như Quy kêu hắn dạy mình tập võ, nhưng lúc đó hắn không muốn dạy nàng.
Ân Mịch Đường nhìn gương mặt như được đúc ra từ một khuôn với Thích Vô Biệt, bỗng dưng thấy hơi hoảng hốt. Nàng nhớ lúc nhỏ Thích Vô Biệt và Thích Như Quy không hề giống nhau, nhưng giờ đã khác, Thích Như Quy thích cười, nhưng khi hắn không cười thì nhìn qua rất giống Thích Vô Biệt.
Ân Mịch Đường bỗng nhớ đến rất nhiều chuyện lúc nhỏ, nàng cùng Thích Như Quy nhịn đói để giảm béo, Thích Như Quy ôm đại miêu đến cho nàng chơi; nàng xin Thích Như Quy dạy nàng tập võ, Thích Như Quy vỗ ngực đảm bảo sau này sẽ bảo vệ nàng, nàng không cần phải học làm gì.
Lớn lên rồi thì dần dần ít liên hệ, rõ ràng đều ở trong cung ngày ngày đều gặp gỡ, nhưng quan hệ lại không thân mật như lúc còn nhỏ nữa.
Đến đại miêu cũng không còn nữa.
“Đậu Ngọt?” Thích Như Quy giơ tay huơ huơ trước mặt Ân Mịch Đường, “Ngây ra làm gì đấy?”
Ân Mịch Đường lùi ra sau một bước, ngại ngùng nói: “Thật là, không cẩn thận cái là ngây người luôn.”
Nàng nhìn Thích Như Quy, có lẽ Thích Như Quy cũng cảm giác được.
Thích Như Quy cười hỏi: “Vậy rốt cuộc là muội còn muốn học hay không đây?”
Ân Mịch Đường nhìn ánh mắt Thích Như Quy rất lâu, sau đó chậm rãi lắc đầu. Nàng cười nhẹ, rồi nói: “Không học nữa, lúc nhỏ nhất thời hứng thú, có học thì cũng không kiên trì được bao lâu. Giờ lớn rồi nên cũng không có hứng thú này nữa.”
Thích Như Quy gật gật đầu, lại cong khóe miệng cười nói: “Được rồi, ta cũng chỉ nói vậy thôi. Vậy ta đi đây, muội cũng đừng chậm trễ nữa.”
Ngừng một chút, lại thêm một câu: “Mùa đông ở thành Liên An rất lạnh, mặc nhiều thêm chút.”
“Muội nhớ rồi.” Ân Mịch Đường phúc phúc thân rồi bước qua Thích Như Quy, đi về hướng ngược lại.
Có chút cảm khái, nhưng nàng đã lớn rồi, dĩ nhiên là không thể thân mật như lúc nhỏ được nữa, nên sẽ không kêu Thích Như Quy dạy nàng tập võ được.
Nàng lớn rồi, không phải là cái tuổi không hiểu gì như lúc nhỏ nữa, đã từ từ cảm nhận được sự không vui của Thích Vô Biệt khi mỗi lần nàng tiếp xúc cùng Thích Như Quy. Mà trong hoàng cung này, không có chuyện gì có thể thoát khỏi đôi mắt của Thích Vô Biệt được.
Nàng nghĩ, có lẽ Thích Như Quy cũng cảm nhận được.
Ân Mịch Đường đi đến Thanh Tiên Lâu, những tiểu cô nương khác cũng đã đến đông đủ, Tiểu Đậu Đỏ cũng đã đến. Nàng cất bước đến chỗ ngồi của mình.
Tiểu Đậu Đỏ quay đầu lại, cười cong mắt hỏi: “Hôm qua muội lại ở lại chỗ Hoàng đế ca ca hả?”
Ân Mịch Đường gật đầu, không phủ nhận.
Tiểu Đậu Đỏ cùng nàng nhìn nhau cười, sau đó quay đầu lại lật sách ra xem.
Hàn Thiều Hoa như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Ân Mịch Đường, ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Ân Mịch Đường rất lâu, cho đến khi Lâm Nhược Nghi cười nhẹ một tiếng mới thu lại. Hàn Thiều Hoa thiện ý cười với Lâm Nhược Nghi một cái rồi mở cuốn sách trên bàn ra.
Lân Nhược Nghi nghiêng đầu nhìn Hàn Thiều Hoa, sau đó nhỏ giọng nói: “Thiều Hoa tỷ tỷ, thực ra có lúc biết đủ thì sẽ vui vẻ, làm người nếu không tham lam thì sẽ không có điều thất vọng, cũng sẽ không đi sai đường.”
Hàn Thiều Hoa ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhược Nghi, thoải mái nói: “Lời này của Nhược Nghi muội muội rất có lý, chỉ là không biết sao muội bỗng nhiên lại nói lời này, lẽ nào trong mắt muội muội, Hàn Thiều Hoa tỷ đây là người có lòng tham hay sao?”
Lâm Nhược Nghi cười xinh đẹp, nói: “Đây là đạo lý muội ngộ ra được khi xem kịch văn vào hôm qua, rảnh rỗi buôn chuyện với tỷ tỷ vậy thôi, tỷ tỷ đừng nghĩ nhiều, cũng đừng chê muội phiền nha.”
“Giữa muội và tỷ làm gì có chuyện phiền hay không phiền chứ.” Hàn Thiều Hoa cười đến là đoan trang.
Lâm Nhược Nghi cũng cười theo.
Ân Mịch Đường cảm thấy hôm nay Hàn Thiều Hoa đối xử với nàng rất tốt, tặng nàng cây trâm phỉ thúy linh lung mới, còn hẹn nàng đến nhà nàng ấy đón sinh nhật nữa. Lúc không lên lớp, các tiểu cô nương luôn thích quây lại nói chuyện, mà nói chuyện thì sẽ luôn có những quan điểm và ý kiến bất đồng, nhưng hôm nay dù Ân Mịch Đường có nói gì thì Hàn Thiều Hoa cũng đều tán đồng hết.
Tuy nói các tiểu cô nương lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt, nhưng dù sao thì cũng có phân theo cấp bậc. Bình thường khi có ý kiến khác nhau, mấy người Hàn Thiều Hoa, Lâm Nhược Nghi sẽ đứng về phía Tiểu Đậu Đỏ, nhưng hôm nay Hàn Thiều Hoa lại nơi nơi phụ họa và bảo vệ Ân Mịch Đường.
Mà giữa ngôn từ của Hàn Thiều Hoa đều lấy danh xưng tỷ muội mà gọi.
Bình thường giữa các tiểu cô nương này cũng xưng tỷ muội, nhưng trước mắt Hàn Thiều Hoa mới được Thích Vô Biệt phong làm Quận chúa, mà Ân Mịch Đường lại là Hoàng hậu tương lai. Cử động này của Hàn Thiều Hoa khó tránh khỏi làm cho người ta thấy có thâm ý gì đó.
Sau khi Ân Mịch Đường trở về, Kinh Thước lập tức tức giận bất bình: “Hàn cô nương có ý gì đây? Chẳng qua là phong Quận chúa mà thôi, vậy mà dám xưng hô tỷ muội với cô nương nhà chúng ta. Mở miệng một câu muội muội, còn cố ý đè nặng tiếng muội muội này nữa chứ. Đúng là … có tâm Tư Mã Chiêu mà! Mới chỉ là một Quận chúa mà thôi! Khoe khoang cái gì chứ? Dù sau này nàng ta có làm phi tử đi nữa thì cũng phải gọi cô nương nhà chúng ta một tiếng tỷ tỷ thôi!”
(Ngụy Đế Tào Mao từng nói: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy"[1], về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.)
Mấy tiểu nha hoàn khác trong phòng đều đang vây quanh lò sưởi thêu thùa may vá, bỗng dưng Kinh Thước trở về chửi một tràng thì đều ngây ngốc ra.
“Là sao? Hoàng thượng muốn phong Hàn Thiều Hoa làm Phi tử hả?”
“Ai biết đâu, nhưng gần đây người trong cung đều truyền nhau như thế đó!”
“Đại điển lập Hậu của cô nương nhà chúng ta còn chưa được cử hành đâu …”
Ân Mịch Đường ngồi trước gương đồng ướm thử cây trâm Hàn Thiều Hoa tặng hôm nay lên tóc mình.
Kinh Thước thấy thế thì thốt lên một tiếng “Ôi chao” rồi vội nói: “Cô nương của nô tỳ à, sao ngài lại không gấp gáp chút nào vậy chứ! Còn có tâm tư đi đeo cây trâm nàng ta tặng nữa!”
“Cây trâm này cũng đẹp lắm, không phải sao?” Ân Mịch Đường quay đầu lại, lưu tô trên cây trâm nhẹ nhàng lắc lư qua lại.
Ân Mịch Đường hiểu rõ hành động hôm nay của Hàn Thiều Hoa, không phải lấy lòng thì là thị uy mà thôi. Có điều là loại nào thì cũng không quan trọng, bởi vì Ân Mịch Đường biết cái ghế Quận chúa này Hàn Thiều Hoa ngồi không được lâu đâu.