Thích Vô Biệt hạ triều rồi xử lý xong những chuyện cấp thiết, liền phái người truyền lời cho Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ đến đợi trước cổng cung, hắn sẽ đi Thẩm gia với các nàng.
Đương nhiên là bản thân hắn cũng muốn đến thăm cữu mẫu và Thẩm Thư Hương.
Lần này xuất cung Thích Vô Biệt không mang theo nhiều người, trừ hai thị vệ thì còn có Lưu Minh Thứ do Thái thượng hoàng bảo đi cùng mang thuốc đến cho Thẩm Thư Hương. Từ khi xảy ra chuyện, có lẽ là do khí hậu của thành Liên An nên sức khỏe của Thẩm Thư Hương càng lúc càng kém. Thái thượng hoàng tự mình chẩn trị qua hai lần, lại tự mình phối dược, sau đó đều kêu Lưu Minh Thứ đưa thuốc qua, thuận tiện chẩn mạch.
Bây giờ Lưu Minh Thứ đã học được phần lớn chân truyền của Thái thượng hoàng, không kém thái y trong cung.
Một đoàn người đi đến Thẩm gia, nhưng Thẩm Thư Hương và mẹ nàng không ở đó, mấy ngày trước bọn họ đã đến nhà ông ngoại của Thẩm Thư Hương. Có điều hôm nay bọn họ sẽ về nên Thích Vô Biệt vốn muốn về cung rồi lần sau lại đến thăm, nhưng Tiểu Đậu Đỏ không muốn đi, muốn đợi Thẩm Thư Hương về.
Thích Vô Biệt nghĩ nghĩ, chuyện cấp thiết đã xử lý xong rồi, nên cũng đồng ý.
Hắn thương thảo chút chuyện trong quân cùng cữu cữu Thẩm Hưu, hai người còn chưa nói được bao lâu thì Thẩm lão gia ở bên cạnh có vẻ muốn nói lại thôi.
“Ngoại tổ phụ có gì cứ nói, không sao.” Thích Vô Biệt nói.
Lão gia tử Thẩm gia lúc trẻ rất tài hoa, nhưng loại tài hoa này cũng chỉ về phương diện thơ từ ca phú, không có liên quan gì đến chuyện trong triều đình. Ông cũng không có lòng nhập sĩ, tuy thân phận cực cao, nhưng vẫn luôn ngâm mình trong Thẩm gia, sống những ngày nhẹ nhàng nhàn nhã.
Thẩm lão gia tử lúc này mới nói ra những lời muốn nói trong lòng.
Thì ra là vì chuyện của Thẩm Thư Hương.
“… Cho nên ta nghĩ, có lẽ người khác sẽ hoài nghi nó để ý đến chuyện trước đó của nó, nhưng Hoàng thượng là người tìm được nó về, là người hiểu rõ nó còn chưa bị người ta làm bẩn nhất, không bằng thu nó vào cung, phong làm Phi tử đi.”
“Gì cơ?” Thích Vô Biệt choáng váng.
Thẩm Thư Hương ư?
Nạp vào cung? Biểu muội lớn lên cực kỳ giống Tiểu Đậu Đỏ á? Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Thích Vô Biệt là loạn luân.
“Phụ thân, lời này của ngài không đúng rồi. Nhi tử sẽ tìm mối hôn sự tốt cho Hương Hương! Không cần như thế này!” Thẩm Hưu lập tức lạnh mặt lại. Tính tình ông vốn nóng nảy, lại càng yêu thương bảo vệ vợ con có hơn, cực kỳ không thích dáng vẻ Thẩm lão gia tử lo lắng gả không được Thẩm Thư Hương vậy.
Hừ, khuê nữ nhà ông sao lại không gả được cơ chứ.
“Hoàng đế ca ca! Hoàng đế ca ca!” Tiểu Đậu Đỏ như một làn khói chạy vào.
Ân Mịch Đường nắm góc váy chạy theo phía sau.
Thích Vô Biệt nhìn gương mặt chạy đến đỏ hồng của Tiểu Đậu Đỏ thì nhíu mày lại, cảm thấy hình như mình chiều chuộng muội muội quá mức rồi, nên nàng mới thường không có chút quy củ nào như thế.
Có điều … cũng chẳng sao.
Muội muội của hắn, trời có sập nữa cũng có hắn chống đỡ, nàng vui vẻ là được.
Trong chớp mắt, Thích Vô Biệt đã có rất nhiều suy nghĩ, nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì, hỏi: “Có chuyện gì mà vội vội vàng vàng thế?”
Tiểu Đậu Đỏ kéo tay áo Thích Vô Biệt, lấy lòng nói: “Hoàng đế ca ca, sắp qua năm mới rồi, muội nghe nói bách tính ở đây đón năm mới rất náo nhiệt, hôm nay là họp chợ, muội muốn ra ngoài đi dạo …”
Câu “Không được” của Thích Vô Biệt còn chưa nói ra khỏi miệng thì Tiểu Đậu Đỏ lại làm nũng nói: “Đậu Ngọt cũng muốn đi chơi nữa!”
Thích Vô Biệt nhìn Ân Mịch Đường, nàng đứng bên cạnh không lên tiếng, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
“Chuyện gì cũng lấy Hoàng tẩu muội ra làm cớ hết.” Thích Vô Biệt liếc Tiểu Đậu Đỏ.
Ân Mịch Đường trộm nhìn Thích Vô Biệt, kinh ngạc khi Thích Vô Biệt dùng xưng hô “Hoàng tẩu” này trước mặt người ngoài. Nàng lại lặng lẽ nhìn Thẩm lão gia tử và Thẩm Hưu trong phòng, không phải là bọn họ mới nói đến chuyện liên quan đến hậu cung đấy chứ?
Tiểu Đậu Đỏ cố ý căng mặt, ra vẻ đáng thương: “Không còn cách nào mà, Hoàng đế ca ca không thương muội, chỉ thương Đậu Ngọt thôi. Muội muội chỉ có thể nói dối rồi.”
“Nói dối mà còn có lý à?” Thích Vô Biệt nhếch mày chất vấn.
Tiểu Đậu Ngọt nhẹ “Hừ” một tiếng, dẫm chân, nhíu đôi mày đẹp lại: “Rốt cuộc là huynh có đồng ý hay không đây!”
Thích Vô Biệt cũng hòa hoãn nói: “Cuối năm là lúc lộn xộn nhất, hai tiểu cô nương các muội chạy lung tung bên ngoài thì làm sao ta yên tâm được đây?”
“Không phải chỉ có hai bọn muội đâu! Minh Thứ ca ca sẽ đi cùng bọn muội, bảo vệ bọn muội. Lẽ nào Hoàng đế ca ca không tin tưởng bản lĩnh của Minh Thứ ca ca hả?”
Thích Vô Biệt nhìn ngoài cửa, Lưu Minh Thứ yên lặng đứng ở đó. Có lẽ là vì Lưu Minh Thứ được nuôi bên cạnh Thái thượng hoàng từ nhỏ, nên khí chất trên người hắn luôn mang theo mấy phần phong cách của Thái thượng hoàng.
Lời này của Tiểu Đậu Đỏ cũng không sai, có Lưu Minh Thứ đi cùng thì sẽ không có nguy hiểm gì, dù cho hắn có bệnh về mắt đi nữa.
Thích Vô Biệt nhìn Ân Mịch Đường vẫn luôn im lặng, hỏi nàng: “Muội cũng muốn đi chơi sao?”
Tiểu Đậu Đỏ lập tức quay qua, dùng sức chớp mắt với Ân Mịch Đường.
Cuối cùng Ân Mịch Đường phải khuất phục dưới “Dâm uy” của Tiểu Đậu Đỏ, gật đầu nói: “Đúng là cũng muốn đi ra ngoài đi dạo, nhìn xem phong tục của phía bắc. Muội và Tiểu Đậu Đỏ sẽ có chừng mực.”
Thích Vô Biệt quả nhiên là gật đầu, bảo Lưu Minh Thứ một tấc không rời bảo vệ bên người hai nàng, lại cho hai thị vệ cùng xuất cung cũng đi cùng.
Họp chợ cuối năm ở thành Liên An tuy náo nhiệt nhưng xa xa không bằng Ngạc Nam được, vì dù sao nơi này không phồn hoa bằng thành Ngạc Nam, khí hậu lại quá mức lạnh lẽo. Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ đi dạo họp chợ mua một ít thứ ít thấy ở Ngạc Nam, kêu hai thị vệ ở phía sau xách đồ.
Vì chuyện dời đô, thành Liên An tuồn đến một lượng lớn quan thần từ Ngạc Nam đến, nên người ở họp chợ không hề ngoài ý muốn khi nhìn thấy người mặc quần áo hoa lệ như Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ chút nào.
Vì quá lạnh nên hai tiểu cô nương nhanh chóng mất đi hứng chí, chuẩn bị về phủ.
“Muội thấy nếu chúng ta trở về qua con đường ban nãy thì sẽ phải xem phong cảnh trên một con đường đến hai lần, vậy thì sẽ chán biết bao chứ …” Tiểu Đậu Đỏ chạy đến bên cạnh Lưu Minh Thứ nói, “Minh Thứ ca ca, có con đường nào khác hay không?”
Lưu Minh Thứ suy nghĩ thoáng chốc, gật đầu nói: “Có.”
Nếu nàng muốn đi một con đường khác thì dù không có, hắn cũng sẽ tạo ra một con đường khác cho nàng.
Nhưng nếu trên đời này có thuốc hối hận, Lưu Minh Thứ thà rằng không mang nàng đi trên con đường khác đó.
Lưu Minh Thứ mang Tiểu Đậu Đỏ và Ân Mịch Đường đi con đường khác hẻo lánh hơn con đường ban đầu rất nhiều, Tiểu Đậu Đỏ khoác tay Ân Mịch Đường, cổ rụt vào trong áo khoác.
“Tỷ đúng là ngốc, mùa đông ở Liên An lạnh như thế, đâu đâu cũng là một mảnh tiêu điều, có phong cảnh gì được chứ? Có đổi lại một trăm con đường khác thì cũng chán thế cả thôi!”
Ân Mịch Đường gật đầu: “Ngày đông ở thành Liên An thật không có gì đẹp, cũng không biết ngày xuân hạ có tốt hơn chút hay không.”
Lưu Minh Thứ yên lặng đi phía sau hỏi: “Muốn về chưa? Con đường này xa hơn đường đi đến một chút.”
Tiểu Đậu Đỏ phất phất tay, nói: “Thôi thôi, con đường mình tự chọn thì có quỳ cũng phải đi hết, nào có đạo lý con đường quay đầu chứ.”
Lại đi không bao lâu, Tiểu Đậu Đỏ đang trăm lần chán chường bỗng dưng nhìn thấy một tòa phủ đệ, xung quanh chỗ này cực kỳ vắng vẻ lại mọc lên một tòa phủ đệ khang trang, bên ngoài còn có quan binh bảo vệ, nhìn có loại cảm giác quái dị nói không ra lời.
Tiểu Đậu Đỏ chỉ chỉ, hỏi: “Đó là nơi nào?”
Thị vệ ở phía sau nhìn một cái, rồi nhanh chóng bẩm báo: “Thưa Điện hạ, đó là phủ Chất tử.”
(Chất tử: con tin)