Vương Mộc Ân đặt tách trà ấm về phía Thần Hi rồi tựa lưng ngồi xuống chiếc ghế đối diện cậu. Cậu cầm tách trà lên cẩn thận uống một ngụm, mùi hoa trà quen thuộc vừa đắng vừa ngọt đan xen lan tỏa trong cổ họng vô cùng dễ chịu. Mộc Ân không nói gì chỉ ngồi lẳng lặng ngắm nhìn cậu, trông hắn vô cùng bình thản. Nhìn tách trà đã vơi đi một nữa Thần Hi lúc này mới can tâm bỏ xuống. Cẩn thận nhìn hắn một chút rồi lên tiếng.
- Cảm ơn anh.
Nghe câu nói của cậu, Mộc Ân lắc đầu một cái rồi mỉm cười.
- Không, là anh nên cảm ơn em mới đúng.
- Cảm ơn tôi? - Thần Hi bị câu nói của Mộc Ân làm cho ngạc nhiên
- Đúng vậy.
- Tại sao?
- Hàn Thần Hi, anh biết em hiểu rõ con người anh hơn ai hết. Trên đời này có lẽ mỗi việc xấu gì anh cũng từng làm qua rồi.
- Thật đúng là như vậy.
- Nhưng hiện tại chỉ có em là có thể bình thản đối xử với anh. Đổi lại là người khác chắc hẳn một giây cũng không muốn nghĩ đến.
- Vậy sao?
- Thần Hi, lúc trước đối xử với em như vậy. Vô cùng xin lỗi, một mảng kí ức không tốt đó khiến em phải sợ hãi rồi.
Thần Hi im lặng không tiếp lời. Chỉ có giọng nói của Mộc Ân tiếp tục vang lên nhưng hầu như mỗi câu hắn nói ra đều không còn một lời hồi đáp nào nữa. Luyên thuyên một hồi hắn đột nhiên đứng dậy đi tới bàn làm việc củ mình. Tìm kiếm vật gì đó trong ngăn bàn rồi tiếp tục quay lại chỗ cậu. Lần nữa đối diện hắn trực tiếp đẩy một chiếc thẻ đen về phía cậu.
- Cái này em cầm lấy đi.
- Không cần.
Thần Hi vừa nhìn tấm thẻ đã vô cùng dứt khoát lên tiếng từ chối. Mộc Ân thở dài tiếp lời
- Trên người em khi ra ngoài còn có gì khác sao.
Thần Hi ngại ngùng vừa nhìn tấm thẻ vừa suy nghĩ tới hoàn cảnh của mình. Thật đúng nếu như cậu muốn có chỗ ở hay sinh hoạt thì rất cần tiền, nhưng cậu hiện tại không có tiền. Tất cả tiền tiết kiệm của cậu đều được để trong thẻ, mà thẻ của cậu thì lại đang ở nhà của Dạ Vũ. Suy nghĩ tới lui một hồi Thần Hi mới đưa tay ra cầm lấy tấm thẻ. Khi cầm tấm thẻ cậu còn nói một câu với giọng chắc nịch
- Lần này tôi mượn, nhưng tôi sẽ trả cho anh.
Mộc Ân nghe thấy chỉ mỉm cười, sau đó hắn còn lấy chiếc điện thoại của mình đưa tận tay cho Thần Hi. Để Thần Hi không từ chối hắn còn nói thêm một câu
- Cầm đi, có việc gì hãy gọi cho anh.
- Cảm ơn.
Thần Hi nói xong cầm lấy thẻ cùng điện thoại đứng lên. Trước khi rời đi cậu còn nghe phía sau nói một vài câu.
- Anh chờ em. Muốn cùng em trở về.
- Vương Mộc Ân, vô cùng xin lỗi. Số tiền tôi mượn anh, chắc chắn tôi sẽ trả lại đầy đủ. Cảm ơn vì đã giúp đỡ.
Thần Hi lạnh lùng rời đi. Đến khi không còn thấy hình dáng của Thần Hi nữa hắn lúc này mới ngửa đầu ra phía sau nệm ghế. Hàng lông mi có chút nhăn lại hơi khó chịu. Được một lúc thì hàng lông mi giãn ra, giọng hắn lẩm bẩm.
- Tiền? Tất cả của tôi làm ra đều là cho em mà. Em nên khen tôi đi, vừa rồi tôi thật sự phải kiềm nén lắm mới không giam em lại bên cạnh mình. Nhưng không sao chỉ cần em luôn ngốc như vậy, rất nhanh tôi sẽ lại xích được em.
Mộc Ân tự nhiên nói xong thì bật dậy, đi đến bức tường bằng kính của công ty rồi đứng trầm tư một lúc rất lâu. Nửa mặt của hắn một bên bị ánh đèn trong phòng hắc làm cho phát sáng. Hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài, không hề có ý cười hay giận, chỉ có đôi mắt là vô cùng chăm chú nhìn theo bóng dáng đang đi bên ngoài.
Thần Hi rời khỏi công ty của Mộc Ân liền vẫy tay bắt một chiếc taxi. Bác tài xế hỏi cậu đi đâu nhưng cậu chỉ ngẩn ngơ không biết. Được một lúc thì mới lên tiếng hỏi lại.
- Chú biết ở đây nơi nào có cho thuê nhà trọ không?
- Nhà trọ sao. Tôi có biết một nơi, nhưng mà người thượng lưu như cậu e rằng không thích lắm.
- Vậy chú chở con tới ngân hàng một chuyến rồi tới chỗ đó đi.
- Nếu cậu đã không ngại thì được thôi.
- Cảm ơn.
Sau một hồi làm hết các thủ tục từ rút tiền từ ngân hàng rồi đến thuê nhà. Cuối cùng cậu cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Cậu mệt mỏi nằm đại xuống sàn nhà rồi quan sát căn phòng. Quả thật căn nhà vô cùng nhỏ, diện tích của nó còn chưa đến / căn phòng cũ của cậu. Tiếng nước chảy tí tách từ trong phòng tắm phát ra cậu cũng có thể nghe thấy rất rõ. Cậu nhìn kĩ một chút liền phát hiện ra còn có một vài chú nhện nhỏ đang làm tổ gần ngay trên mái nhà, nơi đó chốc chốc lại có một vài hạt bụi rơi xuống. Căn phòng vô cùng ẩm thấp, đầy bụi, và dường như những bức tường còn không có cách ly âm thanh nhưng đổi lại cậu lại cảm nó thấy rất gần gũi, vô cùng có cảm tình.
Cơn mệt mỏi tuy không kéo dài nhưng những suy nghĩ thì bắt đầu đưa cậu chìm vào giấc ngủ. Cậu mặc kệ bụi bẩn đang bám đầy xung quanh mình, mặc kệ tiếng nước vẫn còn đang nhỏ giọt trong phòng tắm. Việc cậu làm lúc này là nhắm mắt lại mặc kệ mọi thứ xung quanh, ngủ một giấc vô cùng ngon.