Tiểu Tam đồng cảm với anh, sau đó Hữu Túc tốt bụng đưa anh thêm cái nón lưỡi trai mà hôm qua cô mới dành được ở chỗ Đình Đình – cô bạn từ thời cởi truồng tắm mưa gần nhà của cô, anh đón lấy rồi cứ thế đeo vào một cách rất tự nhiên, sau đó Hữu Túc nghĩ rằng cô đưa gì anh cũng lấy, nếu giờ cô đi vào bếp lấy con dao đưa anh thì anh có tự đâm vào bụng anh không nhỉ ? Mà sau đó, cô lại tự kiềm chế bản thân đi lấy dao, mắc công anh không đâm anh mà quay sang đâm cô chết nhăn răng thì lúc đó xuống chầu Diêm Vương thì ổng lại phán cô chết vì tội ngu nữa thì nhục lắm. Tiểu Tam sủa gâu một tiếng cho cô quay lại thực tại, Hữu Túc nói :
-Muốn đi tới đâu ?
Lại im lặng, dẹp đi, quyền quyết định hôm nay thuộc về cô mà, cô dắt Tiểu Tam đi trước còn anh thì sải bước chậm rãi đi theo sau, lúc đón xe buýt cũng rất mệt nha, anh lúc nào cũng phải khom lưng thấy tội tội, anh đứng im lặng một góc và bắt cô đứng che cho anh, hình như anh không thích người khác đụng phải anh ? Tiểu Tam ngồi gần chân anh, nó nhìn anh thật lâu và sau đó anh nhìn nó và nói :
-Ta không ăn thịt mi.
Tiểu Tam nghe xong thì cúi mặt xuống nhìn chân mọi người trên xe buýt, chỉ cần biết người nào đi chung với bà bà Hữu Túc không thích ăn thích cậu là cậu sẽ ngoan ngoãn ngay, vừa xuống xe thì Hữu Túc đưa sợi dây của Tiểu Tam cho anh và nói :
-Đứng đây phút nhé.
Chẳng cần anh trả lời, cứ thế cô chạy vào trong nhà, anh đứng ngoài này tay cầm sợi dây con chó, thật là tình cảnh hài hước, Cự Tàn Tôn đang đứng đợi một con bé và tay thì đang cầm dây xích chó, anh nghĩ nếu ai nhìn thấy được bộ dạng này của anh thì nhất định anh sẽ giết kẻ đó bằng cách tàn độc nhất của anh. Vào trong nhà, mẹ Ân đang ngồi móc len, nhìn thấy cô hối hả chạy vào, rồi bà nói :
-Chuyện con muốn học làm bánh mẹ nói với ba con rồi, mẹ thấy ba không nói gì hết, nhưng con muốn học ở đâu ?
Hữu Túc tần ngần nhìn bà một chút rồi nói :
-Vậy mai con đi tìm chỗ học vậy, mẹ nói với ba nữa giùm con, giờ bạn con đang đứng đợi con ngoài kia, con đi trước nha …
Nói rồi cô chạy nhanh ra ngoài lại, Cự Tàn Tôn vẫn đứng đợi cô, sau khi thấy cô đi ra thì anh đưa sợi dây xích Tiểu Tam cho cô và quay lưng rời đi, chẳng nói chẳng rằng, chắc không phải là giận đâu nhỉ, Hữu Túc nhìn bóng lưng anh rời đi mà cũng hơi tò mò. Di Nhược vừa dừng xe ngay ngã tư cuối đường thì thấy Cự Tàn Tôn đi tới, anh đội một chiếc nón lưỡi trai và chui vào ngay ghế sau, Khải Tư vừa thông báo chủ tịch về đã triệu tập tất cả cổ đông, chắc có vụ làm ăn không thông rồi, Di Nhiên vừa lái xe vừa hỏi :
-Anh dạo này toàn ra ngoài một mình, phải cẩn thận chứ ?
-Ừ. – Cự Tàn Tôn đáp lại rất nhanh, sau đó anh im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Về đến khách sạn W, Tàn Tôn và Di Nhược vừa đến cổng thì Khải Tư và một số vệ sĩ đi theo sau tới cùng lúc với anh, cả đám cúi chào anh một cách đồng loạt, Tàn Tôn đi thẳng vào trong, Ngũ Gia đang ngồi trên dãy ghế chờ được thiết kế theo kiểu ghế hoàng đế rất bắt mắt, ông ta đi tới cúi chào Cự Thiếu rồi nói nhỏ :
-Nhất Gia bị Tồn Thị chơi xỏ, cướp tay trên mất lô hàng từ Miến Điện chuyển qua bằng đường thủy, tôi thấy lần này Nhất Gia chắc chắn sẽ đưa cậu ra giải quyết.