Sáng hôm sau, Hữu Túc thấy nặng trên cổ, cứ như bị cây đè ngang, cô mơ màng mở mắt và tìm điện thoại xem mấy giờ, đã h rồi á, cô còn phải mở cửa tiệm nha, Cự Tàn Tôn đưa người dưới trướng của anh có khả năng làm bếp tốt đến làm nhân viên và phụ bếp trong tiệm của cô. Hữu Túc đẩy tay anh lên qua khỏi đầu cô rồi nhẹ nhàng đi xuống giường, khuôn mặt của anh khi ngủ và khi thức thật cùng một biểu cảm giết người mà. Cô vội thay đồ rồi làm vệ sinh cá nhân và đi ra ngoài bếp, Lam Bá và Y Cược vừa thấy cô thì cúi chào ngay :
-Chị dâu, chào buổi sáng.
Hữu Túc đổ mồ hôi hột với cách gọi này, cô xua tay ngay :
- người đừng gọi vậy, tôi nhỏ tuổi hơn mà.
Lam Bá giơ cái muỗng lắc qua lắc lại và nói :
-Cự Thiếu cho phép bọn này gọi vậy mà, chị dâu đừng từ chối.
Hữu Túc bật cười, người này hóa ra cũng biết đùa ấy chứ, không giống như tên nào còn ngủ trong kia. Nhờ vào chút nhan sắc trời phú và vóc dáng múi của Lam Bá và Y Cược mà tiệm bánh của Hữu Túc toàn mấy em nữ sinh ghé vào mua bánh, Hữu Túc vừa đóng hộp bánh vừa nói :
-Y huynh này, sao lại đi theo Tàn Tôn ?
Y Cược đang đứng đợi bánh chín khi nghe cô hỏi thì cậu cũng nói :
-Cự Thiếu nuôi chúng tôi từ lúc gia đình chúng tôi mất, nhưng bọn em chính là không thấy Cự Thiếu có nếp nhăn.
Hữu Túc cười giật giật khóe môi, đúng rồi đó, thằng cha đó thì làm sao già được chứ ? Lam Bá nghiêng người vào bên trong bếp và nói :
-Bánh đi Y Cược, có mấy em xinh lắm.
Háo sắc quá nha, Hữu Túc bưng khay bánh trứng lên thì đụng Cự Tàn Tôn đang đi ra, hôm nay anh đeo kính không độ nên thoạt nhìn cô cũng chẳng nhận ra anh ngay được, trông hơi lạ nhưng vẫn quyến rũ chán nhá, anh mặc áo sơ mi trắng nhưng chưa cài nút, mới sáng ra là hấp diêm thị giác người ta rồi, ăn ở thế nào mà tinh sương miệng đã hút thuốc rồi thế kia ? Cự Tàn Tôn đưa tay lấy khay bánh trên tay cô và nói :
-Nấu gì ăn đi.
Nói xong, anh một tay cầm khay bánh đi ra ngoài đưa cho Lam Bá, khi anh vừa ngước mắt nhìn quanh thì sau đó cảnh tượng cả đám nữ sinh đang ngồi đợi trong tiệm há hốc miệng nhìn thấy anh,đúng ra thì Cự Tàn Ca nhà ta rất đẹp và cao còn sỡ hữu thân hình quyến rũ khiến phụ nữ điên cuồng chiếm lấy,chúng nháo nhào cả lên « má ơi, soái ca % xuất hiện rồi » … Đúng là cực phẩm nhân gian nha, sống tận bây giờ và đọc rất nhiều truyện ngôn tình về soái ca, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng ra hình dáng soái ca là như thế nào ? Hôm nay quả là một ngày may mắn hơn cả may mắn, đám nữ sinh tự động mặt đỏ ửng lên khi đứng gần anh trong phạm vi mét, Cự Tàn Tôn mặt lạnh tanh nhìn đám con nít này, sau đó anh bỏ tay vào túi rồi đi vào trong lại, nhìn chúng nữa chắc anh sẽ nghĩ đến việc nên dạy dỗ con cái thế nào mới đúng mất thôi. chữ « con cái » chợt làm anh giật mình, thì ra anh lại biết suy nghĩ về chữ này, thật là điên rồi. Hữu Túc đến siêu thị gần tiệm, cô mua vài thứ thức ăn tươi sống để nấu ăn, ở một mình quen rồi, biết nấu ăn là chuyện hiển nhiên thôi, cô còn phải lấy thêm thức ăn Tiểu Tam ưa thích, mới sáng ra mà nó đã mon men sang nhà hàng xóm thăm cô chó nhà người ta rồi, đúng là vô phép vô tắc.
Vương Bảo đang đẩy xe đồ trong siêu thị gần đó, Hữu Túc vừa đặt hộp thức ăn cho chó lên kệ thì nghe giọng Vương Bảo ập đến :
-Phàm Hữu Túc.
Lại gặp người xưa đây mà, Hữu Túc cười cười giả vờ vui mừng :
-À, Vương đệ, thật trùng hợp quá, nhưng ta xin cáo lui …
Vương Bảo cười hả hê trong lòng, tìm miết cũng không thấy, hôm nay định bỏ không tìm nữa thì lại thấy ngay, đúng là trêu người mà, Hữu Túc định đẩy xe đi thì bị Vương Bảo túm cô kéo lại ngay :
-Đi đâu nè ? Nói chuyện chút đi chứ Phàm Hữu Túc ?
Nói cái qué gì chứ, chúng ta có khỉ gì mà phải nói, nếu hỏi về Tàn Tôn thì có cậy sạch răng của cô thì cô cũng không nói gì đâu nha, Vương Bảo nói :
-Tôi sẽ tự tìm hiểu, bây giờ vấn đề là cô nhé.
Hữu Túc thì làm sao mà có vấn đề chứ ? Tên oắt con này :
-Nói đi, chị đây sẽ lắng nghe không sót chữ vàng ngọc của Vương đệ.
Vương Bảo trừng trừng mắt nhìn cô ngay :
-Tôi nói tôi thích cô mà cô lại trốn tôi luôn á ?
Đây chính là lí do Hữu Túc bỏ học lớp làm bánh, trốn sự truy sát của Vương Bảo đây, đúng là số chó má mà, sáng ra nhất định cô bước chân trái trước rồi nên giờ mới đụng độ Vương Bảo ở đây, làm sao thoát khỏi tên Vương Bảo này đây trời à, sau đó Hữu Túc chỉ tay về phía sau và nói to, rất nhanh :
-Tàn Tôn, anh đến rồi …
Vương Bảo theo quán tính quay lại đằng sau nhìn, chẳng có khỉ gió gì cả, cậu quay lại và nói :
-Phàm Hữu Túc, cô … … …
Trước mắt cậu vắng tanh bóng dáng người, Hữu Túc lừa cậu nữa rồi, Hữu Túc phi thẳng ra góc khuất của siêu thị, nhất định cô sẽ trốn ở đây cho đến khi trời tối mới về, nhưng được phút thì Hữu Túc nghiêng đầu ra nhìn quanh tìm Vương Bảo, xem cậu đã rời đi chưa. Không thấy đâu cả, Hữu Túc thở phào nhẹ nhõm, sau đó bàn tay đặt lên đầu cô và nói :
-Là cô khăn giấy đây mà.