Hữu Túc quay phắt lại phía sau, nhìn khá quen mắt, còn đội nón lưỡi trai và áo khoác cổ cao che nữa mặt thì nhất định không phải hạng tử tế rồi, nhưng hắn muốn cái quá gì chứ, hay định bắt cóc người yếu đuối như cô hả ? Nghĩ đến đó, Hữu Túc vội vàng quơ tay lấy ngay chai nước rửa chén trên kệ đập vào đầu Tư Lư và nói :
-Chú khùng á ? Buông tôi ra.
Tư Lư ôm đầu ngay, dám lấy chai nước rửa chén đánh vào đầu anh sao, con bé này thật là côn đồ mà. Tư Lư cũng đưa tay lấy một cây bàn chải chà nhà tắm và đánh vào trán cô :
-Huề nhá con bé kia.
Hữu Túc ôm trán kêu đau, cô xông vào đánh vài phát nữa vào tay và bụng Tư Lư rồi nói :
-Đánh con gái là nhục nghe chưa hả tên khùng kia …
Tư Lư bật cười, bị đánh mà còn cười được sao, anh nắm tay Hữu Túc lại và nói :
-Rồi, tôi xin lỗi, là tôi này.
Anh kéo cổ áo xuống, Hữu Túc nhìn rồi à lên một tiếng :
-Anh còn sống sao ?
Câu hỏi như sét đánh ngang tai anh mà, thật là ba phải mà, nhưng sau đó anh nói :
-Chưa, tên gì vậy ?
Hữu Túc đặt chai nước rửa chén vào chỗ cũ lại và nói :
-Quen biết sao mà hỏi tên vậy chú ?
-Tư Nghiêm là tên tôi, tôi bị lạc đường. – Tư Lư nói tên thật lúc nhỏ của anh cho cô nghe.
Cô nghe nói lạc đường thì nhìn anh một lượt, giống người nước ngoài nhiều hơn :
-Đến đồn cảnh sát đi, tôi tên Phàm Hữu Túc.
Nói rồi cô rời đi rất nhanh, nhất định ở tiệm có kẻ đói chết rồi, Hữu Túc vừa bước vào tiệm thì Y Cược nhanh tay đón lấy thức ăn và nói :
-Cự Thiếu đang hầm hầm trong kia, chị dâu đi lâu quá.
Hữu Túc ngó nghiêng đầu ở cửa phòng, Cự Tàn Tôn đang đứng nghe điện thoại, nhưng anh biết cô đang nhìn anh nên anh tắt điện thoại, sau đó quay lại nhìn cô :
-Ngoài đường có gì vui ?
Xác nhận là đang bực bội rồi, Hữu Túc đi thẳng vào phòng, cô đưa tay mở một bài hát trong điện thoại của cô rồi nói :
-Nhìn nha …
Nói rồi, cô bắt đầu nhảy nhót như con heo bị bỏ đói sau đó lại lắc lư cơ thể như con rắn bị chặt đứt đôi, cô còn bắt chước vẻ mặt lạnh như nghĩa địa của anh, Cự Tàn Tôn đưa tay tắt nhạc và nói :
-Nhảy múa như con thằn lằn.
Hữu Túc bĩu môi, anh có dám nhảy hết mình như cô đâu mà chê tới chê lui, đúng là khó ở với anh mà, vừa nghĩ tới đó thì Hữu Túc thấy anh đóng trái cửa phòng lại, sau đó Cự Tàn Tôn đưa tay kéo cô nằm xuống giường, anh đưa tay cởi áo của cô, Hữu Túc phản đối ngay :
-Ban ngày và anh đang đói đó … A …
Cự Tàn Tôn cắn mạnh vào ngực cô, vết răng đỏ ửng xuất hiện, anh cởi áo anh xong nhìn cô và nói :
-Thà để em nằm rên rỉ dưới thân tôi còn tốt hơn nhìn em nhảy múa như con thằn lằn.
Hữu Túc mắt nổi lửa nhìn anh, chê chó chê mèo thì chê, sao cứ đè cô ra mà chê chứ :
-Em còn phải nấu ăn … A …
Cự Tàn Tôn cắn vào vai trái của cô, sau đó anh đưa tay cởi sạch sẽ quần áo còn lại trên người cô và anh, quá thiên nhiên mà, Hữu Túc bị anh nhìn tới mức muốn tìm chỗ để trốn, Cự Tàn Tôn kéo chân cô ra rồi nói :
-Tinh thần tôi không tốt thì thể xác cũng không tốt.
Đào đâu ra cái lí lẽ kì lạ như vậy chứ trời, Cự Tàn Tôn hôn lên các ngón tay của cô, Hữu Túc thở nhẹ ra một hơi, thì ra tên này cũng biết nhẹ nhàng, đang mải mê suy nghĩ linh tinh thì Cự Tàn Tôn đưa tay xoa nắn ngực cô, kéo cô về thực tại :
-Có vẻ lưng được cải thiện.
Hữu Túc vừa ngượng vừa giận, Cự Tàn Tôn anh ta rất thích nói những câu cứa vào tim của của cô mà, đau lòng quá đi, buổi sáng tập thể dục nam nữ thật là quá phi lí …
Và, buổi tối hôm đó, Cự Tàn Tôn đi mất, anh chỉ nói là phải đi đón Nhất Gia ở Thái Lan, Hữu Túc không can thiệp quá sâu vào công việc của anh, cô chỉ mong anh luôn an toàn. Đêm nay, trời trở gió, tuyết hơi lớn một chút, Y Cược và Lam Bá được Cự Thiếu phân phó ở lại giữ an toàn cho cô …
Nhị Gia và Cự Thiếu cùng Tam Gia đã bay đến Thái Lan ngay trong đêm, cả đoàn người của họ lập tức chuẩn bị vật dụng và vũ khí để len vào rừng cấm, mở đường yểm trợ cho Nhất Gia như kế hoạch, đám người của Rắn Độc cũng ráo riết truy lùng Nhất Gia cùng đám người của ông, nếu Nhất Gia bị chúng bắt được thì Tồn Thị sẽ đường cho chúng bước vào giới thương trường cung cấp vũ khí hàng đầu cho chiến tranh. Khi biết tin Nhất Gia di chuyển ngang Paris nên đã tấn công đánh lén ngay, không bắt được người thì cho nổ tan xác, nhưng bị phát giác ngay, chúng chỉ làm bị thương Nhất Gia và lúc sơ suất đã để ông mở đường máu trốn thoát.
Cự Tàn Tôn khoác bộ trang phục màu đen lên ngoài, cây kiếm được anh đeo sau lưng chính là vũ khí anh hay dùng nhất, Nhị Gia sau khi trang bị đầy đủ trên người rồi quay sang nhìn anh và đưa một khẩu súng giảm âm cho anh và nói :
-Cẩn thận vẫn hơn, cậu nên đem theo đi.
Cự Tàn Tôn đặt khẩu súng vào bên giày của anh rồi đi trước, Nhị Gia hạ lệnh cho tất cả tập trung rồi theo sau Cự Thiếu ngay, mưa bắt đầu tí tách trên đầu đoàn người đi xuyên rừng trong đêm. Lục Nghị ngồi trong căn cứ địa ở khu kiểm duyệt biên ở phía nam Thái Lan chờ đoàn người của Đại Âu đến, Rắn Độc vừa lau súng vừa nói :
-Lần này phải giết được tên Nhất Gia này.
Lục Nghị chậc lưỡi rồi đứng dậy, sau đó hắn đưa tay lấy ống nhòm nhìn ra ngoài đêm nhìn dáo dác xung quanh xem có động tĩnh gì không :
-Nếu giết hắn dễ như vậy thì cần gì Tư Ca phải về nước chứ ?
Rắn Độc chĩa súng như đang nhắm bắn, hắn tự tin nói :
-Tư Ca quá lo xa rồi, tôi mang mạng mình ra đánh cược với ngài ấy.
-Cẩn thận lời nói đấy. – Lục Nghị lên tiếng cảnh cáo hắn.