Hữu Túc đang định trả lời thì nghe như có một con dao đang được phóng bằng mắt đến đâm ngay sau lưng cô, từ phía Cự Tàn Tôn mà ra đây mà, cô có làm gì đâu chứ ? Chỉ là người quen thôi mà, Vương Bảo cũng chẳng để im, cậu bước tới kéo tay Hữu Túc ra sau lưng và hỏi Tư Nghiêm :
-Anh muốn ăn gì ?
Tư Nghiêm nhìn Vương Bảo hồi rồi nói :
-Cà phê và phần tiramisu, chỉ vậy thôi.
Y Cược vội mang bánh ra ngay, còn Lam Bá thì đi pha cà phê, cái không gian trong tiệm ngột ngạt hẳn ra ? Tại sao chứ ? Hữu Túc ngồi trong tiệm của mình mà còn thấy ngượng ngùng và đổ mồ hôi lạnh khắp người, nhất định khi đóng cửa tiệm thì cô sẽ bị Cự lão đại đập cho một trận nhừ xương rồi, hu hu. Qúa lạ rồi, rõ ràng trong quán có đông người mà hình như chỉ còn mình cô và Cự Tàn Tôn, Vương Bảo, Tư Nghiêm là đang còn sống thôi ? Mọi người chẳng ai nhìn ra sự nguy hiểm đến từ ánh mắt của các vị thánh sống này sao trời ?
Buổi chiều, Tư Nghiêm vẫn chính là ngồi lì ở trong tiệm của Hữu Túc, Vương Bảo cũng vậy, mặt đăm đăm không chịu rời đi, chưa kể đến Cự lão đại đang dán mắt vào quyển sách, mà hình như sáng giờ anh đọc đi đọc lại cũng khoảng lần, mấy người này không muốn đi vệ sinh sao trời ? Hữu Túc hắng giọng và sau đó cô nói :
-Quán đóng cửa nhé, có gì ngày mai lại đến.
Tư Nghiêm đứng dậy trước, anh cười cười rồi tính tiền và chào cô đi về, Vương Bảo thì bị chính tay Cự Tàn Tôn xách cổ áo ném ra ngoài, sau đó Vương Bảo hét to :
-Hữu Túc nhất định phải theo tôi, anh đừng có mà ảo tưởng ?
Cự Tàn Tôn nhíu mày :
-Ừ.
Nói rồi, anh xoay người đi vào trong tiệm và khóa cửa lại tiếng rầm rất chói tai, Y Cược và Lam Bá vội thu dọn một chút rồi chạy như tên bắn ra ngoài ăn tối, vì họ biết chắc sắp có cuộc đấu súng bằng mắt của người kia, Tiểu Tam thì trốn luôn dưới bếp, nằm sưởi ấm có phải tốt hơn ngồi nhìn nhau mà không biết nói gì. Hữu Túc lúc này hành động thật lấm la lấm lét, như sợ bị người ta bắt gian, Cự Tàn Tôn bước tới trước mặt cô :
-Em đào hoa hơn tôi nghĩ.
Hữu Túc chính là cảm thấy oan oan chút, số cô may mắn nên được các mỹ nam làm quen, chứ cô cũng có muốn vậy đâu, anh đúng là vu oan cho người không có tội nha. Hữu Túc ngước mắt nhìn anh :
-Anh đừng có dùng ánh mắt đó, em cảm thấy tội lỗi …
Cự Tàn Tôn ánh mắt anh lại trở nên tối đen hơn, sau đó anh kéo tay cô đi vào phòng, lại muốn diễn phim sao hả ? Nhưng không, Cự Tàn Tôn lấy áo khoác cho cô và cho chính anh, sau khi khoác vào, anh còn đưa tay véo má Hữu Túc và nói :
-Ra ngoài chút.
Hữu Túc ngơ ngác nhìn anh, anh đang muốn tán tỉnh cô sao ?
-Muốn hẹn hò với em à ?
Vừa mới nói xong thì Cự Tàn Tôn quay lại nhìn cô và nói :
-Vậy vào phòng làm tình.
-Không … không … đi thôi, em nói nhầm.
Không biết Cự Tàn Tôn muốn dẫn cô đi đâu nữa, nhưng anh sải bước rất nhanh, cứ như thể không thật nhanh đi là không kịp, Hữu Túc chạy theo anh muốn đứt hơi, cô cứ cắm đầu cắm cô đi theo anh mãi đến khi nhìn lên thì anh đi đâu mất tăm, cô vội ngó dáo dác, sau đó bàn tay đặt lên đầu cô và nói :
-Đi theo tôi.
Nói xong, anh nắm lấy tay cô rồi kéo đi rất nhanh, ở đây không khí lạnh quá, Hữu Túc nhìn bàn tay cô và anh đang nắm lấy nhau thì cô đột nhiên bật cười khẽ. Cự Tàn Tôn dẫn cô lên sân thượng của tòa nhà bỏ hoang, khá cao, sau đó anh lại dẫn cô sang ngồi bệt xuống chỗ cầu thang lên xuống, anh nói :
-Tôi một mình sẽ đến đây.
Hữu Túc nhìn quanh một chút, nơi đây rất yên tĩnh, nếu ngước lên trời thì có thấy được cả ngôi sao to nhất, Hữu Túc nhìn anh rồi hỏi :
-Vậy khi nào anh trốn thì nhất định em sẽ đến đây tìm.
-Ử. – Cự Tàn Tôn đáp lại cô rất chân thật.
Hữu Túc kéo tay anh sang và đặt nó vào giữa tay cô :
-Anh là ai ?
Cự Tàn Tôn im lặng, cô cứ nghĩ anh sẽ không trả lời như những lần trước chứ, nhưng không phải, anh kéo cô lại gần anh hơn và nói :
-Tôi chính là Cự Tàn Tôn, tôi không già.
Câu trả lời vẫn như không trả lời, tuy kéo gần khoảng cách giữa anh và cô nhưng liệu có thật sự giúp ích cho sự tò mò của Hữu Túc ? Bỏ đi, nếu quá khứ không vui thì không hỏi nữa, Hữu Túc nghiêng đầu qua nhìn anh và nói :
-Em yêu anh.
Nghe được câu này, trong lòng Cự Tàn Tôn như đứng hình, không phải là anh không thích, nhưng anh không biết phải đáp trả thế nào ? Hữu Túc nói xong thì ngước đầu lên nhìn bầu trời, anh có trả lời hay không cũng không sao ? Ít ra thì cô cũng đã nói được chữ này với anh, tuy thời gian không thích hợp nhưng cô vẫn là muốn nói. Cự Tàn Tôn im lặng, anh không rút tay anh ra khỏi tay cô, anh cứ để yên, tay cô nhỏ thật, rất đáng yêu, suy nghĩ duy nhất mà anh có được lúc này.