Ngồi mãi tận h sáng thì Hữu Túc bỗng hắt hơi, cô đưa mắt nhìn lên bầu trời, tối đen như mực, không có ánh sáng lấp lánh, hình như sắp có mưa nên không khí đang dần trở nên lạnh đi thì phải, Cự Tàn Tôn cảm giác tay cô đang run run thì anh cũng ngước lên nhìn bầu trời không một ngôi sao hiện diện thế là anh đứng dậy, kéo tay cô đứng dậy cùng anh và nói :
-Về thôi.
Hữu Túc khẽ gật đầu rồi đứng dậy cùng một lượt với anh, định bảo anh chạy nhanh không mắc mưa thì đột nhiên chiếc áo khoác ngoài của anh được choàng lên đầu cô ngay khi mưa tí tách rơi xuống, còn anh thì chỉ còn mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng tinh, không sợ bị cảm sao trời :
-Anh đúng là không nể ông trời chút nào cả ?
-Ừ, xưa nay rồi. – Cự Tàn Tôn kéo cô nép vào cơ thể anh rồi cùng cô bước nhanh đi trong màn đêm.
Đúng là mưa to thật, mấy hôm nay không mưa nên bây giờ mưa bù hay sao ấy nhỉ ? Nhưng anh lại nhanh chóng khom lưng xuống và nói :
- Lên đi.
- Tại sao chứ ? - Hữu Túc nhìn anh đưa lưng về phía cô có ý muốn cõng cô.
Cự Tàn Tôn kiên nhẫn trả lời cô :
- Chân em ngắn.
- Lí do vậy mà anh cũng dám nói ra sao ? - Hữu Túc bật cưới.
Nhưng cô cũng chẳng chần chừ chút nào cả, thế là leo lên lưng anh rất nhanh chóng, đúng là chân vừa dài nên đi vô cùng nhanh, Hữu Túc dù có khoác áo anh lên đầu thì cũng không tránh được việc ướt gần hết người, còn Cự Tàn Tôn thì khỏi phải nói, anh ướt từ đầu tới chân. Về đến tiệm, Hữu Túc vội vàng vào pha nước nóng cho anh và lấy quần áo cho anh rồi nói :
-Anh tắm trước đi, lạnh … A …
Chẳng để cô nói hết lời, Cự Tàn Tôn thẳng tay kéo luôn cô vào trong nhà tắm không chút thương tiếc, Hữu Túc mặt đỏ bừng khi bị anh kéo vào tắm chung, tuy không phải lần đầu nhưng lúc nãy cô vừa tỏ tình anh xong mà giờ lại thế này thì mất máu chết mất thôi. Chẳng để cô mặc đồ ướt quá lâu, Cự Tàn Tôn thuần thục đưa tay cởi sạch sẽ quần áo trên người cô rồi đẩy cô vào bể nước nóng lúc nãy do cô pha, Hữu Túc vùi người dưới làn nước nóng, cảm giác thích thật, nhưng sau đó thì nước nóng nhanh chóng tràn ra ngoài một cách vội vã do chính anh cũng thả người vào bể nước cùng cô ngay sau đó. Hữu Túc trố mắt nhìn một hồi rồi anh nói :
-Vết sẹo sau lưng tôi có làm em nhức nhối.
Nói rồi Cự Tàn Tôn quay lưng lại phía cô, nhìn anh từ phía sau thật cô độc, cứ như cả thế giới không cho phép anh được tồn tại vậy, Hữu Túc đưa tay vuốt nhẹ theo chiều vết sẹo chạy dài trên lưng anh, sau đó cô chồm lên lưng anh tựa sát người vào anh, cô đưa tay ôm lấy anh từ phía sau :
-Thật tốt là nó đã là sẹo, nếu nó không thành sẹo thì chắc giờ anh mất máu chết rồi.
-Ừ. – Cự Tàn Tôn trả lời cô trong khi tay anh đang vuốt ve bàn tay cô trước ngực anh.
Không khí có chút ám muội, Hữu Túc hỏi nhỏ vào tai anh :
-Ngày mai đến nhà em không ?
-Nếu ông già em không sợ tôi. – Cự Tàn Tôn đáp.
Nói cái gì vậy hả, Hữu Túc hôn lên tóc anh rồi cười, sau đó thì cảnh nóng của người lại được Cự Tàn Tôn khơi dậy, thú tính đúng là trong hoàn cảnh thế nào cũng không thể kiềm nén được ? Ánh mắt lúc nào cũng cuồng nhiệt như lúc này thì tốt biết mấy, nhìn anh suốt ngày đưa mặt lạnh như tiền ra thật khiến cô cảm giác ngán tận cổ, nhưng đối với những người xung quanh thì đó lại là khuôn mặt đầy biểu cảm của một Soái Ca như ngôn tình vẫn đồn đại.