Nước Mỹ …
Hữu Túc vừa đứng dậy từ sau vườn cây nhà Vương Bảo thì lưng cô cũng nghe rắc rắc, từ sáng tinh mơ Hữu Túc đã mang mấy chậu hoa mà hôm qua Vương Bảo mang về ra trồng vào luống giữa những cây xanh trong vườn, Vương Bảo cũng không cho cô đi làm gì cả, vì sắc mặt của cô trông chẳng khá lên là mấy, đôi khi cậu còn nhìn thấy Hữu Túc lau vội gì đó trên mặt khi thức dậy vào buổi sáng. Vừa đến Mĩ thì y như rằng anh trai Vương Bảo giao lại toàn quyền cho cậu điều hành công ty và lên đường sang Úc tham dự hội nghị cổ đông cho công ty bên đó. Hôm nay có cuộc họp nên rất sớm thì Vương Bảo đã đến công ty, khi cậu vừa xuống xe, đặt chân đến trước cổng công ty thì bị Lam Bá và Y Cược từ phìa bên kia đường băng qua và níu tay cậu lại, Lam Bá nói :
-Tiểu thư Hữu Túc hiện đang không khỏe, Vương thiếu gia đây có thể nắn ná chúng ta cùng nói chuyện phiếm chút được không ?
Vương Bảo nghe nói đến sức khỏe của Hữu Túc thì cậu cũng hơi tò mò, nhưng sao biết tên này lại biết Hữu Túc đến Mĩ, như vậy là Cự Tàn Tôn cũng biết sao, tên này là thuộc hạ của anh ta mà, thế là cả cùng bước sang tiệm coffie gần công ty, tìm một góc khuất nói chuyện. Vương Bảo vừa ngồi xuống ghế thì cậu vội hỏi ngay vào vấn đề :
-Sức khỏe Hữu Túc thế nào ?
Y Cược cũng không thích dài dòng, cậu nói ngay khi nghe Vương Bảo hối :
-Hữu Túc bị ung thư tủy, chúng tôi đều biết, nhưng đợt hóa trị đầu tiên cho cô ấy được Cự Thiếu sắp xếp sắp đến, nhưng hiện tại cô ấy đang ở đây nên Cự Thiếu mong Vương Thiếu Gia có thể đưa cô ấy đến.
-Ung thư tủy ??? Hữu Túc sao ??? Sao tôi không nghe cô ấy nói gì về chuyện này ?– Vương Bảo kinh hô hỏi lại.
Lam Bá gật đầu, sau đó cậu đặt giấy tờ bệnh án của Hữu Túc lên bàn, Vương Bảo nhìn lượt rồi như không tin vào mắt mình, là giai đoạn cuối của bệnh tình, Hữu Túc thì ra luôn cố che giấu mọi thứ trong cuộc sống của cô sao, đột nhiên đôi mắt của cậu có chút u buồn, sang Mĩ cùng cậu hơn nữa tháng thế mà mấy ngày nay cô thay đổi trông thấy vậy mà cậu không hề để ý lưu tâm. Lam Bá đặt lại địa chỉ bệnh viện nơi chuẩn bị cuộc hóa trị của Hữu Túc cho Vương Bảo rồi nói :
-Xin Vương thiếu gia đừng cho tiểu thư biết chúng tôi đến đây. Cám ơn !!!
Nói xong thì cả hai người họ cũng đồng loạt biến mất trong dòng người tấp nập, Vương Bảo đặt toàn bộ giấy tờ trên bàn vào trong bìa hồ sơ dự án rồi tức tốc gọi tài xế đến đưa cậu về, suốt chặng đường cậu ngồi không thể yên một chút nào cả, phải làm sao để Hữu Túc tự nguyện đến bệnh viện đây ? Nếu cô biết bệnh tình của cô có người biết thì cô sẽ phản ứng thế nào ? Sao tự dưng mọi chuyện lại phút chốc rối như tơ vò thế nhỉ, không phải hôm qua cô vẫn tươi cười khi đi cùng cậu mà giờ cầm những tờ giấy viết kết quả bệnh án của cô mà lòng cậu nghe đột ngột vụng vỡ.
Hữu Túc vừa từ trên lầu đi xuống khi nghe tiếng của Vương Bảo dưới lầu, cậu nhìn cô với một ánh mắt đầy lo âu, thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà, sau đó Vương Bảo bước lại gần và đưa tay lấy trong túi ra tờ bệnh án của Hữu Túc :
-Sao cô lại không nói ?