Hữu Túc mở tờ giấy ra nhìn, sắc mặt cô hơi biến đổi chút, và cô ngồi xuống ghế sô pha, cô không nói gì nhưng ánh mắt cô cũng thật tĩnh lặng, Vương Bảo quỳ xuống bên cạnh cô, tay cậu đặt lên đầu gối Hữu Túc và nói :
-Tôi sẽ giữ bí mật nếu cô chịu đến bệnh viện cùng tôi.
-Để làm gì chứ ? – Ánh mắt Hữu Túc chuyển sang nhìn vào mắt Vương Bảo khi nghe cậu nói đến bệnh viện, cô biết cô đang ở giai đoạn nào mà.
-Vẫn còn hi vọng nếu cô cùng tôi đến bệnh viện, Hữu Túc. – Vương Bảo vừa nói vừa như nài nỉ cô.
Hữu Túc cúi gằm mặt xuống, bàn tay cô đan xen vào nhau mà run rẩy, nếu Cự Tàn Tôn biết thì anh có hành động gì với cô đây ? Anh còn nhớ cô không, hay anh có yêu cô không ? Muôn vàn câu hỏi ngớ ngẩn cứ rủ nhau bay lượn trước mắt Hữu Túc. Vương Bảo nhìn cô rất lâu :
-Tôi sẽ đến bệnh viện, nhưng cậu hứa đừng cho ai biết tôi thế này.
-Được, nếu thế thì tốt rồi. – Vương Bảo thở phào ra, Hữu Túc tự đồng ý còn tốt hơn bị cậu ép đi.
Buổi tối, Hữu Túc ăn tối xong thì cũng lặng lặng đi về phòng, cô đóng cửa lại, đi thẳng lên giường ngồi xuống nhìn điện thoại, muốn gọi cho Cự Tàn Tôn nhưng cô không nhấc nổi ngón tay cái, như là có cái gì đó ngăn cản lại, thật muốn biết tâm tư anh thế nào, sau khi cô rời đi như vậy anh có bận lòng không ? Hay anh cũng chóng quên đi rồi, nghĩ đến đây nước mắt Hữu Túc tự động rơi xuống thật nhanh, nhưng cô đưa tay lên lau vội đi nước mắt, nếu cứ khóc thì nhất định cô không thể ngừng việc thương nhớ Cự Tàn Tôn được, cô tự nhủ.
Khách sạn W, Nhị Gia vừa bước ra từ thang máy thì gặp phải Di Nhược và Cự Tàn Tôn đang đứng chờ thang máy, nhìn khuôn mặt của Di Nhược có chút bối rối lúng túng khi thấy ông :
-Cự Thiếu lên tìm Nhất Gia à ?
-Ừ. – Cự Tàn Tôn đáp sau khi anh đã đứng yên trong thang máy, xung quanh người anh cứ tỏa ra một kiểu áp bức người đứng gần phải ngột ngạt.
Di Nhược nhìn sang cha nuôi của cô là Nhị Gia và hỏi :
-Con nghĩ cha nên về nhà thăm mẹ đi.
-Ta biết, nhưng bây giờ chưa phải lúc nhắc đến bà ấy. – Nhị Gia thở nhẹ ra rồi đáp.
Lên đến tầng cao nhất của khách sạn, Cự Tàn Tôn tiến thẳng đến phòng họp, Nhất Gia đang nói chuyện với Anh Lớn, nhưng thấy Cự Tàn Tôn đi vào thì ông nói sang ngay :
-Các người đến rồi à ?
Nhị Gia và Di Nhược cúi chào rồi mới ngồi xuống ghế gần đó, Cự Tàn Tôn đi vòng ra sau ghế của Nhị Gia rồi tiến lại gần bàn đồ trên bàn gần Nhất Gia, anh nhìn đăm đăm vào một chút rồi nói :
-Muốn giảm bớt người chết thì chúng ta phải lập quan hệ với LMFA.
« LMFA » là tên của tổ chức buôn bán ma túy khét tiếng nhất Thái Lan hoạt động dưới vỏ bọc là tập đoàn đá quý Lumak, đứng đầu tập đoàn là Lumfao – một người đàn ông khôn ngoan từ trong ra ngoài và con gái của hắn là Lumak, một ả đàn bả gian xảo thì đúng hơn, nếu muốn liên kết thì với chúng thì nhất định phải hi sinh rất lớn về tài chính, đôi khi cũng không còn thu lợi ích bao nhiêu. Vừa nghe nhắc đến LMFA thì Anh Lớn nói ngay :
-Cự Thiếu, đừng đùa với LMFA, chúng ta làm ăn trái ngược với chúng.
-Tôi thấy có sự liên kết này lại giúp chúng ta giảm bớt thương vong đấy. – Cự Tàn Tôn nói.
-Nhưng bằng cách nào, xưa nay LMFA chỉ hoạt động riêng biệt, không thích nhúng tay vào chuyện chiến tranh vũ khí ? – Nhất Gia hỏi
Di Nhược đột nhiên đứng dậy, mặt cô có chút biến sắc nhìn Cự Tàn Tôn :
-Anh đừng nói là anh dùng hôn nhân chính trị …
-Đúng. – Cự Tàn Tôn nói trong vẻ mặt điềm tĩnh.
Anh Lớn cũng đứng dậy tỏ ý phản đối ngay :
-Qúa liều lĩnh Cự Thiếu, làm như thế chẳng khác nào anh đầu quân cho LMFA ?
Nhất Gia giơ tay lên khuyên mọi người giữ bình tĩnh :
-Đấy cũng xem như cách hay nhưng Cự Tàn Tôn, tôi biết anh quan hệ bên ngoài thế nào ?