Nhất Gia có ý gì thì dĩ nhiên Cự Tàn Tôn hiểu rõ nhưng anh không quan tâm lắm, Hữu Túc … Nghĩ đến đây đột nhiên tim anh hơi nhói, suy nghĩ buồn phiền không biết từ đâu xông tới, Cự Tàn Tôn đi thẳng ra ngoài, anh xuống lấy xe và lái thẳng về tiệm bánh.
Sáng hôm sau, Hữu Túc và Vương Bảo đến bệnh viện, trước đó thì Cự Tàn Tôn đã sắp đặt tất cả nên cô chỉ việc đến và được tất cả các bác sĩ tiến hành quá trình, kết quả cũng có tiến triển chút, tuy không thể chấm dứt hoàn toàn nhưng nó cũng giúp cô tồn tại thêm trên trái đất này. Hữu Túc bắt đầu khỏe mạnh hơn chút, nhìn cô lúc này thật đáng yêu, Vương Bảo cứ ngây ngô mà bên cạnh cô nuôi dưỡng tình cảm xưa kia, biết là không chắc chắn có kết quả nhưng cậu vẫn cứ tiếp tục, thật ngu ngốc.
tháng sau, Vương Bảo vừa ngồi vào bàn ăn sáng thì người giúp việc lập tức mang cà phê và báo đặt lên trên bàn cho cậu, Vương Bảo nhìn sang Hữu Túc đang ăn sáng thì cậu nói :
-Em thấy sao trong người ?
-Tôi ổn. – Hữu Túc cười cười nhìn cậu.
Vương Bảo lật báo ra xem, đập vào mắt cậu là tin tức nóng này « Đại tiểu thư LMFA đính hôn cùng Giám Đốc Cự Tàn Tôn của khách sạn W … », Vương Bảo nhìn đi nhìn lại mấy lần, đúng là khuôn mặt của hắn ta mà ??? Hữu Túc nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Vương Bảo thì cô hỏi :
-Sao sắc mặt cậu lạ thế ???
Nói không nhỉ ? Hay là giả bộ không biết nên khỏi nói ? Vương Bảo ngẫm nghĩ ngay, biết Cự Tàn Tôn đính hôn cùng người khác thì Hữu Túc có đau lòng không ? Chưa nghĩ ra chuyện gì để nói thì Hữu Túc đã giật ngay tờ báo trên tay cậu và đọc được ngay hàng chữ to trên đó. Vương Bảo nhìn cô thật lâu, Hữu Túc đọc hết bài báo xong ném sang lại cho cậu và tiếp tục ăn sáng với vẻ mặt bình chân như vại không mảy may quan tâm mấy. Vương Bảo cũng ngớ người khi thấy biểu tình này trên mặt của cô, kì lạ thật ???
Đúng là khi thấy vẻ mặt Hữu Túc kì lạ thì phải theo dõi ngay, Vương Bảo nhìn căn phòng trống trơn của Hữu Túc thì cậu mới ngộ ra được chân lý ấy, Hữu Túc chỉ để lại tờ giấy trên bàn ghi rằng « tôi về nhà đây, hẹn cậu khi khác nhé, cám ơn Vương Bảo » … Hu hu hu, nói đi là đi ngay, Vương Bảo khóc thầm trong tim nhưng sau đó cậu lại lập nên kế hoạch táo bạo hơn và tích cực hơn. Hữu Túc đáp chuyến bay về lại nhà cô lúc giờ sáng nay, khi tuần trước trong lúc cô đến nhà sách thì vô ý nhìn thấy Y Cược đang ngồi trong một quán coffice đối diện nhà sách thông qua kính chiếu hậu của chiếc gương khi cô cầm để chỉnh lại đầu tóc, cô biết họ theo dõi cô nên cô cũng tự động cắt đuôi họ bằng cách này.
Về đến đây cũng đã giờ đêm, chệch múi giờ nhiều quá, Hữu Túc bắt taxi về tiệm bánh, bởi cô đoán chắc là Cự Tàn Tôn sau khi để cô rời đi nữa năm nay thì anh cũng chẳng cần lui tới đây nên cô về đó là an toàn nhất. Nhưng khi cô nhớ lại nét mặt của anh trên mặt báo khi chụp ảnh cùng cô gái đó thì tim cô lại co thắt cách không tự chủ, đúng là chỉ có một mình cô yêu anh thôi chứ anh không yêu cô, Hữu Túc tự nghĩ rồi tự chạnh lòng. Cô đứng trước cửa tiệm, đúng là không có người nên tiệm bánh tối om, chắc bụi bám đầy rẫy trong nhà rồi, Hữu Túc mở cửa đi vào trong, có chút bụi ngoài tiệm thật, nhưng trong bếp và phòng ngủ thì không có, Tiểu Tam thì được mẹ cô đón sang chăm sóc nên ở đây thật buồn tẻ. Hữu Túc đẩy cửa phòng ngủ đi vào, trong phòng sáng đèn ngủ nhưng hơi mờ, áo sơ mi và áo vest nam được ném cách bừa bãi trên sàn nhà, trên giường có người đang nằm quay lưng về phía cửa. Hữu Túc đột nhiên chùn bước, tự nhiên thấy yếu lòng khi thầy vết sẹo chạy dài trên sóng lưng của Cự Tàn Tôn, sao anh ấy lại ngủ ở đây ???
Hữu Túc bước nhẹ lại gần anh, trên đầu giường có cả súng và kiếm của anh, đã được lên đạn và kiếm thì được rút ra nữa, hình như anh đang muốn giết người đến gần anh thì phải ? Hữu Túc đặt balô xuống ghế rồi bước nhẹ lại gần hơn nhìn khuôn mặt của anh, chẳng thay đổi gì cả, nhưng lạnh lùng hơn lúc trước và có chút tàn nhẫn hơn xưa. Hữu Túc leo lên giường một cách nhẹ nhàng nhưng sau đó thì lại đánh thức Cự Tàn Tôn, chưa biết là ai nhưng Cự Tàn Tôn rất mạnh tay và nhanh mắt vô cùng, anh áp đảo Hữu Túc xuống dưới người anh và đưa tay bóp chặt cổ cô, còn tay kia thì anh cầm súng chĩa vào giữa trán cô, Hữu Túc nghẹt thở dưới sức ép của anh, mặt cô đỏ bừng lên. Cự Tàn Tôn vội buông tay ra ngay, anh ném súng xuống sàn rồi cúi đầu nhìn cô :
-Phàm Hữu Túc, là em.