Mẹ của Hạ Lăng, tên Diêu Nhạn, những tin đồn về bà ta, Tiết Húc ít nhiều nghe được, là một người phụ nữ ham hư vinh, mạnh mẽ ngang ngược, từng mang theo con gái đến Hạ gia cãi lộn, mới khiến cho chuyện Hạ Trác Quần gian díu với người đàn bà khác ở bên ngoài bị lộ ra, mà vợ của ông ta, cũng chính là mẹ Hạ Nhiễm Nhiễm, vì không chịu nổi đả kích, tức giận liền rời khỏi nhà, Diêu Nhạn cứ như vậy chia rẽ một gia đình.
Đương nhiên chính bà ta cũng không chiếm được tiện nghi, cả mẹ lẫn con đều bị Hạ gia đuổi ra khỏi khu biệt thự Cẩm Sắc.
Có người từng tận mắt chứng kiến, Diêu Nhạn sau khi bị đuổi đi, bởi vì tức giận, liền ở trên đường ra tay hành hung cô con gái, dùng chân đá vào bụng cô bé, tóm chặt tóc đập đầu cô bé vào tường, khuôn mặt dữ tợn hướng Hạ gia hô to: "Hạ Trác Quần! Nếu ông không ra, tôi sẽ đánh chết con gái ông!"
"Hạ Trác Quần! ! !"
Hạ Trác Quần đương nhiên sẽ không ra, với ông ta mà nói, mẹ con Hạ Lăng không khác gì ôn dịch, cả người toả ra mùi hôi thối tanh tưởi, so với người ăn xin còn kinh khủng hơn.
Tiết Húc đối với loại tiểu tam cũng rất chán ghét và xem thường, nhưng hắn không đem loại cảm xúc này đặt trên người Hạ Lăng, hắn biết đây là hai cá thể độc lập, bất quá Hạ Lăng là do Diêu Nhạn biến thành công cụ để tranh thủ chút lợi ích, bản thân cô không làm gì sai, thậm chí, cô bị kẹt ở giữa, số phận hết sức bi thảm.
Thẳng đến hôm nay, nhìn tập tư liệu về Hạ Lăng trong tay, nhận thức của hắn bị thay đổi hoàn toàn.
Diêu Nhạn đối đãi với Hạ Lăng quả thực không giống một con người, mà giống như là súc vật hơn.
Rất khó tưởng tượng, làm thế nào cô có thể sống sót được đến bây giờ.
Trong túi hồ sơ, lý lịch về Hạ Lăng rất rành mạch, ngày tháng năm sinh, nơi từng ở, đã học qua trường nào.
Đột nhiên Tiết Húc chú ý tới một cái tên, người đàn ông Quan Văn Thịnh từng là hàng xóm nhà Hạ Lăng.
Mười năm trước, nhà đối diện ông ta có một cặp mẹ con chuyển tới, người mẹ vô cùng xinh đẹp, váy áo thướt tha, khí chất phong trần, mà cô con gái mới chỉ năm sáu tuổi, da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn đen nhánh long lanh, lông mi dài cong vút, nhìn rất giống búp bê, bộ dạng thật đáng yêu, cô ôm một con thỏ bông, cúi đầu rụt rè đi theo sau, hình như cô bé rất sợ mẹ mình.
Sau này Quan Văn Thịnh biết, cô bé ấy tên là Hạ Lăng, mà mẹ cô tên là Diêu Nhạn.
Ông ta đối với mẹ con cô ấn tượng rất sâu, bởi vì hầu như mỗi ngày, cách vách đều sẽ truyền tới âm thanh quát tháo đánh đập của người mẹ, ném bát, lật bàn, còn rút roi ra, hoà lẫn bên trong tạp âm đó là tiếng khóc non nớt của đứa bé, nhưng mỗi lần cô khóc, người mẹ càng xuống tay thô bạo hơn, tiếng chửi rủa cơ hồ vang vọng toàn bộ hành lang.
"Khóc khóc khóc, mày chỉ biết khóc!"
"Nuôi mày có ích lợi gì chứ? Cái gì cũng không biết làm, chị của mày lúc bằng tuổi mày bây giờ đã biết chơi đàn dương cầm rồi đấy?"
"Mày xem mày đi, không khác gì đầu heo!"
Sau này, theo thời gian, Quan Văn Thịnh rốt cuộc cũng không còn nghe thấy tiếng khóc của cô bé nữa, chỉ còn lại tiếng của người phụ nữ điên cuồng chửi rủa đánh đập.
Cô bé thật sự rất đáng thương, trên người không chỉ mang thương tật, lại còn thường xuyên bị bỏ đói, mùa đông rét buốt, trên người cũng chỉ mặc một bộ quần áo dài mỏng tan, chân mang một đôi giày vải không biết đã dùng bao lâu, mái tóc đen dài xoã tung, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp đầy mảng thâm tím do bị ứ máu, ngay cả trên mu bàn tay hay mắt cá chân, dày đặc những vết trầy xước, giống như bị dây thép cứa vào.
Cô từ lúc còn rất nhỏ đã phải làm việc nhà, quét tước vệ sinh, mua thức ăn nấu cơm, tất cả đều do cô làm, chỉ cần có chỗ nào làm không tốt, đều sẽ bị mẹ lôi ra đánh.
Mặc dù hàng xóm láng giềng đều rất thương cô, nhưng cũng không dám xen vào việc của người khác, Diêu Nhạn là vũ nữ trong quán Bar, công việc không sạch sẽ, lấy da thịt làm kế sinh nhai, quen biết đủ loại người, có chút quan hệ với bọn lưu manh nên cái gì cũng dám làm.
Có một bác gái rất nhiệt tình xuất phát từ lòng thương cảm, liền tố cáo Diêu Nhạn ngược đãi con cái cho cảnh sát, mà cảnh sát chỉ là điều tra một chút liền không có tin tức, còn con trai của bác gái đang học trung học, buổi tối sau khi tan học đi trên đường, bị mấy người đàn ông không biết từ đâu nhảy ra đánh cho một trận, còn cắt bỏ một đốt ngón trỏ.
Bác gái khóc đến tê tâm liệt phế, tuy rằng con trai của bà chỉ là mất đi một đốt ngón tay, nhưng lại bỏ lỡ đợt thi đại học năm đó.
Từ đó về sau, không một ai dám động đến Diêu Nhạn nữa.
Quan Văn Thịnh còn nhớ rõ, Diêu Nhạn cứ cách một tuần lại đem đàn ông về nhà qua đêm, mà cô bé con lúc này, bình thường cho dù bị đánh như thế nào đều yên lặng chịu đựng nhưng giờ lại trở nên đặc biệt khủng hoảng, đôi mắt trong veo ngây thơ tràn đầy sợ hãi, từng có một lần, cô bé đi chân trần chạy đến trước cửa nhà ông ta cầu cứu, nói hy vọng ông có thể cho mình trốn nhờ một đêm.
Quan Văn Thịnh nhìn thấy đằng sau có người đàn ông vẻ mặt hung tợn đi tới, im lặng đẩy cô ra ngoài, ánh mắt tràn ngập xin lỗi, thực xin lỗi, ông không dám trọc vào mẹ cô, trong nhà ông còn có mẹ già, ông không thể lấy tính mạng của họ ra đùa giỡn.
Ông trơ mắt nhìn Hạ Lăng bị bắt trở về, đêm dài vắng lặng, ông không biết phòng cách vách xảy ra chuyện gì, mà kể từ ngày hôm đó cũng không thấy Hạ Lăng đến tìm nữa.
Quan Văn Thịnh trong lòng vẫn rất áy náy, cho nên, khi biết được Diêu Nhạn đã chết, phản ứng đầu tiên của ông chính là cùng một đám hàng xóm đi cục công an báo án, kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra, đem sự thật công bố toàn dân.
"Phần hồ sơ này là chú tớ nhờ người quen bên cục công an nơi Hạ Lăng từng ở đưa tới."
Chu Gia Giang tâm tình không quá dễ chịu, suy sụp nói: "Tất cả những gì Hạ Lăng phải chịu đựng đều do mẹ cô gây ra, phản ứng của người dân khi đó rất dữ dội, bất quá rất nhanh liền bị người khác đè xuống, tớ cảm thấy là do chú Hạ làm, ông ấy hẳn là đã biết từ lâu, tớ vốn cảm thấy kỳ quái, ông ấy trước đây rất ghét mẹ con Hạ Lăng, thế nhưng lại đồng ý đem cô về nuôi, hiện tại xem ra, ông ấy là động lòng thương cảm rồi."
Tiết Húc vẫn không nói gì, lẳng lặng xem xong ghi chép, sau đó bỏ lại vào túi hồ sơ, đầu hơi cúi, vài sợi tóc đen trên trán tự nhiên buông xuống, che khuất đôi mắt tối đen như mực của hắn.
Trầm mặc.
Hắn cuối cùng cũng hiểu, Hạ Lăng nói cô không sợ đau rốt cuộc là có hàm ý gì.
Cô thật sự không sợ, bởi vì từ nhỏ cô đã phải chịu đựng những đau đớn về thể xác rất nhiều lần, dần dần liền không còn cảm giác gì nữa.
Cho nên, lần đầu tiên gặp mặt hắn dơ quả đấm vừa nhanh vừa mạnh đến trước mặt cô, cô vẫn tỏ ra thờ ơ.
"A Húc, chuyện này chúng ta có nên nói cho bọn Tu Uyên biết không?" Chu Gia Giang do dự hỏi hắn, cậu nghĩ càng nhiều người biết tình cảnh của Hạ Lăng thì ít nhiều cũng giành được một ít đồng cảm, đem thân phận con của tình nhân đè xuống.
"Không cần." Tiết Húc không chút suy nghĩ, đem hồ sơ ném trả cho cậu ta, nghiêm túc nói: "Chuyện này tuyệt đối không được để cho người thứ ba biết, sau khi trở về lập tức đem cái này đốt đi, chớ để người khác phát hiện, cũng đừng cầm cái này đi hỏi Hạ Lăng, cứ coi như chúng ta cái gì cũng không biết."
"Cậu cũng máu lạnh quá đi." Chu Gia Giang thấy hắn vẻ mặt bình tĩnh, không nhịn được nói: "Cậu biết thân thế của cô ấy rồi mà một chút cảm giác cũng không có sao?"
Tiết Húc liếc mắt nhìn cậu ta, ánh mắt sắc như dao lạnh nhạt, không nói gì, nhấc chân rời đi.
"Cậu đi đâu thế?" Chu Gia Giang trừng to mắt, "Giờ nghỉ trưa sắp hết rồi!"
"Giúp tớ xin nghỉ."
Tiết Húc lười biếng giơ ngón tay thon dài, không quay đầu lại, bước chân rất nhanh, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.
Trong phòng y tế.
"Bác sĩ Lâm, em cảm thấy trong người tốt hơn rồi, em xin phép về lớp học ạ." Hạ Lăng xuống giường đi thử hai bước, cảm thấy không sao, liền quay sang nói với Lâm Cầm Lan.
"Không vội, Tiết Húc nói có chuyện tìm em, muốn em ở đây chờ một lát." Lâm Cầm Lan vừa nhận được tin nhắn liền nói.
Có thể là chuyện gì? Không phải là quả đấm của hắn đi?
Hạ Lăng hoài nghi, Tiết Húc muốn đánh cô không phải việc ngày một ngày hai, tuy rằng xuất phát đều từ một nguyên nhân, nhưng mỗi lần đều đánh không được.
Cô ngồi trên giường đợi một lúc, mắt thấy thời gian trôi qua từng giây từng phút, đồng hồ treo tường rất nhanh chỉ đến hai giờ.
Hạ Lăng thật sự ngồi không yên, nhìn về phía Lâm Cầm Lan, giọng có chút gấp, "Sắp vào giờ học rồi, em không đợi cậu ta được nữa, nếu có chuyện gì thì cô bảo cậu ta đến lớp / tìm em..."
"Cô làm vậy quá phô trương rồi." Một tiếng cười nhạo từ cửa truyền đến.
Cửa phòng y tế bị đẩy ra, thiếu niên áo trắng quần đen ôm một túi lớn đi vào, mồ hôi lấm tấm trên mặt.
"Em sao ra nhiều mồ hôi như vậy?" Lâm Cầm Lan kinh ngạc nói: "Chạy tới sao?"
Tiết Húc không để ý, chân dài đi đến trước mặt Hạ Lăng, thấy cô ngây ngốc ngẩng đầu nhìn mình, không khỏi nâng khóe miệng, ra lệnh: "Cầm lấy."
"Cái gì..."
Hạ Lăng cảm thấy kỳ quái, liền thấy cái túi hắn vốn đang ôm trong ngực bay đến trước mặt mình, thật sự là dùng lực ném, tựa như rác rưởi, một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc.
"Cái gì đây."
Hạ Lăng buồn bực đem túi to trên mặt lấy xuống, nhìn đồ bên trong, sửng sốt.
Toàn bộ đều là đồ ăn, mì ăn liền, khoai tây chiên, bánh quy, Oglio, sô-cô-la...
"Cậu mua cho tôi?" Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Cô nghĩ nhiều rồi." Tiết Húc hai tay cắm trong túi quần, thản nhiên nói: "Bọn Gia Giang nghe nói cô đói đến ngất xỉu, liền chạy đi mua ít đồ bảo tôi đem tới."
Hạ Lăng nhìn thiếu niên gương mặt trắng nõn có chút đỏ ửng, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, không thèm vạch trần hắn, cười nói: "Cảm ơn."
"Còn có cái này." Tiết Húc đem thẻ ngân hàng lấy được ở chỗ Hạ Nhiễm Nhiễm đưa cho cô, "Đây là phí sinh hoạt chú Hạ đưa tới, Hạ Nhiễm Nhiễm muốn tôi đưa cho cô."
"Sinh hoạt phí?" Hạ Lăng nghi hoặc, không dám nhận lấy, chỉ nhìn hắn.
Không phải hắn lấy cớ đưa tiền của mình cho cô đấy chứ.
"Muốn hay không." Tiết Húc cảm thấy mình đã làm hết khả năng rồi, trời mới biết hắn chưa từng đối với người nào kiên nhẫn như vậy.
"Không tin thì chính mình về hỏi cha cô đi."
Hắn thấy Hạ Lăng chậm chạp không lấy, dứt khoát đem thẻ ném lên giường, "Tôi còn có tiết, đi trước."
Chưa cho Hạ Lăng cơ hội cự tuyệt, thiếu niên lười nhác phất tay, tiêu sái rời đi.
Hạ Lăng đành phải nhận lấy thẻ, mang theo túi đồ ăn vặt kia về lớp học, Khương Tư Nhu nhìn thấy có đồ ăn, mắt liền sáng long lanh, Hạ Lăng buồn cười, cho cô ấy một thỏi sô-cô-la.
"Đây là cậu mua sao?" Khương Tư Nhu tò mò hỏi.
"Người khác cho."
Khương Tư Nhu không hỏi là ai, cười nói: "Vậy người này khẳng định rất thích ăn đồ ngọt."
"Vậy sao?"
Hạ Lăng lúc này mới phát hiện, tất cả đồ bên trong túi, trừ bánh quy khoai tây chiên, mì ăn liền, thì hoa quả và kẹo chiếm %, đủ mọi màu sắc, quả ngọt, kẹo cứng, kẹo dẻo, kẹo que, ngay cả kẹo cao su đều có, không thiếu vị nào.
Cô bật cười, đúng là người đó rất thích ăn đồ ngọt.
Tan học về nhà, Hạ Lăng đang đổi giày ở cửa thì thấy Hạ Nhiễm Nhiễm từ trong phòng đi ra uống nước.
Thái độ Đại tiểu thư đối với cô vẫn ngạo mạn như trước, hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác, chỉ chừa cho cô một cái gáy cao lãnh.
Hạ Lăng do dự một chút, gọi cô ta lại: "Cái kia, Hạ Nhiễm Nhiễm, tôi có chuyện muốn hỏi..."
Lời nói còn chưa dứt liền bị Hạ Nhiễm Nhiễm chen ngang, trừng mắt nhìn, "Cô gọi tôi là gì? Ai cho phép cô gọi tên tôi!"
Hạ Lăng rất bình tĩnh đối mặt với cô ta, "Vậy cô muốn tôi gọi là gì?"
Hạ Nhiễm Nhiễm nghẹn lời, đúng a, gọi là gì đây?
Gọi tỷ tỷ? Cút!
Gọi Nhiễm Nhiễm? Thật buồn nôn!
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gọi cả họ tên là tốt nhất.
"Tôi có việc muốn hỏi cô." Thấy cô ta không lên tiếng, Hạ Lăng cầm thẻ ngân hàng ra hỏi: "Tấm thẻ này có thật là của chú Hạ đưa cho tôi không?"
Cô muốn xác nhận một lần.
Nhưng Hạ Nhiễm Nhiễm lại hiểu lầm ý của cô, cười lạnh, "Như thế nào, ngại không đủ sao, ông ta chỉ cho cô tệ thôi, không cần nghĩ nhiều làm gì!"
Hạ Lăng sửng sốt, "Cô nói, trong thẻ chỉ có tệ?"
Hạ Nhiễm Nhiễm: "Bằng không cô cho là bao nhiêu, cô cũng quá đề cao mình rồi."
Tiền là do cô ta tiêu hết, sao có thể không rõ?
Không nghĩ sẽ cùng Hạ Lăng nói chuyện vô nghĩa, Hạ Nhiễm Nhiễm tỏ ra chán ghét rồi cầm cốc nước trở về phòng.
Chỉ còn Hạ Lăng vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ.
Rõ ràng, trên đường về cô có ghé qua cây ATM, số tiền trong thẻ lại có thể nhiều hai chữ số không?
Tác giả có lời muốn nói: đây là một bộ văn ngọt!
Phải tin tưởng tôi a!