Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi vì số tiền trong thẻ ngân hàng so với con số Hạ Nhiễm Nhiễm nói không giống nhau, cô hoài nghi mình hoa mắt nên sau khi ăn cơm tối xong, cô cầm thẻ đi một chuyến nữa tới ngân hàng.

Hạ Lăng đem thẻ cắm vào trong máy ATM, ấn vào kiểm tra số tiền, mới chính thức xác nhận, bên trong thật sự có một vạn tệ.

Hạ Nhiễm Nhiễm không lý nào lại lừa cô, Hạ Lăng suy nghĩ, liền đoán ra được tiền này là Tiết Húc cho mình.

Hạ Lăng ánh mắt phức tạp nhìn con số trên màn hình, trầm mặc hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi, lắc đầu, thu lại cảm xúc bất thường trong lòng, lặng lẽ rút thẻ ra.

Tìm một cơ hội trả cho hắn vậy.

Thuận tiện hỏi hắn nguyên nhân.

Cô thật sự nghĩ không ra tại sao hắn phải làm như vậy.

Không thân cũng chẳng quen, thật xấu hổ.

Không đợi Hạ Lăng nghĩ cách làm thế nào để trả lại tiền, trên trang mạng của trường đã có người nặc danh đăng một tấm ảnh lên, gây ra một trận sóng to gió lớn.

Trên ảnh chụp, thiếu niên cao gầy tuấn tú ôm một cô gái tóc dài chạy như điên trên sân thể dục, là ôm kiểu công chúa, tay hắn ôn nhu xuyên qua khuỷu tay cô, như là nâng niu bảo vật vô giá, cô gái thân hình bé nhỏ, an tĩnh nằm trong lòng hắn, mái tóc dài mềm mại che khuất nửa bên mặt, cảm giác dịu dàng e thẹn.

Hình ảnh vô cùng lãng mạn.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần bức ảnh này, không thể hoài nghi mối quan hệ của bọn họ.

Diễn đàn nháy mắt bùng nổ.

"Ta fck fck fck, mắt ta không mù chứ? Nam sinh trong ảnh là Tiết Húc! ?"

Nhanh chóng có người đáp lại, liền gửi ba dấu chấm than biểu đạt nội tâm khiếp sợ.

"Không sai đâu, nhất định là cậu ấy, ta mỗi ngày đều ngắm ảnh của cậu ấy, không sai được!"

"Nam thần của tôi có bạn gái ? ? NO! Tôi phải đi kiếm đồ ăn để tự an ủi bản thân!"

"Trời ạ, ta mỗi ngày đều thức đêm đọc sách chính là hy vọng một ngày kia có thể đến lớp của hắn, như thế nào nửa đường xuất hiện một hồ ly tinh!"

"Mọi người bình tĩnh một chút, bức ảnh này nhất định đã được chỉnh sửa, Húc Húc của chúng ta không thích con gái, cậu ấy cùng Quý Tu Uyên mới là trời sinh một đôi!"

"Này nhà trên, ta thấy hắn cùng Từ Hàn thích hợp hơn."

"Đừng lừa mình dối người nữa, tôi đã kiểm tra ảnh chụp, không có dấu hiệu chỉnh sửa, nội dung bên trong là hàng thật giá thật đó."

"(Phun ra một tiếng khóc) Cô gái đó là ai hả? Không ai biết sao?"

"Không biết, mặt bị tóc che khuất, nhận không ra."

"Chắc không phải là Hạ Nhiễm Nhiễm đâu nhỉ?."

"Vô lý, Hạ Nhiễm Nhiễm sao lại gầy như vậy!"

...

Bức ảnh mới đăng lên chưa quá năm phút, đã có mấy trăm người bình luận, thoáng cái trở thành hot search, lượt xem hơn một vạn, mấy nghìn người chia sẻ.

Nửa giờ sau, chủ khoản đăng bức ảnh kia lại thần không biết quỷ không hay tải lên thêm một tấm khác, đem nhiệt độ đẩy đến đỉnh điểm.

"Đã tra được, cô gái trong hình là học sinh lớp / mới chuyển trường tới, tên Hạ Lăng."

Theo góc độ ảnh chụp, rõ ràng là chụp lén, nhưng chất lượng cực cao, cô gái mặc áo sơ mi trắng quần đen an tĩnh ngồi trong phòng học đọc sách, cần cổ cao mảnh mai, gò má như được đánh sáng bóng trên làn da trắng mịn, ngoài cửa sổ những tia sáng chiếu vào, màu vàng ấm áp như vầng hào quang bao phủ quanh cô, đẹp đến nao lòng.

"Ôi trời, xinh đẹp như vậy sao?"

Diễn đàn lại sôi nổi bàn tán.

Hạ Lăng không biết cô ở trường học sớm đã nổi danh, mỗi ngày vẫn phiền não nghĩ cách đem tiền trả lại cho Tiết Húc, cô biết nếu trực tiếp đưa cho hắn, hắn nhất định sẽ không nhận, có khi còn cười nhạo cô tự mình đa tình.

Như vậy sẽ không được tự nhiên.

Ngược lại Khương Tư Nhu cầm di động cả kinh một lúc rồi quay sang hỏi cô: "Hạ Lăng, cậu và Tiết Húc rất thân với nhau sao?"

"Có thể coi là vậy." Hạ Lăng nghi hoặc nhìn cô, "Làm sao thế?"

"Ảnh của cậu và Tiết Húc bị truyền đến diễn đàn trường học rồi kìa." Khương Tư Nhu đưa điện thoại tới: "Cậu xem."

Hạ Lăng cầm lấy di động đơn giản nhìn lướt qua, sau đó liền trả lại, phản ứng bình thường, "Ừm."

"Sao cậu đến một chút phản ứng đều không có?"

"Dù sao đều là giả."

"Ảnh chụp cũng là giả?"

"Ảnh chụp là thật, ngày đó tớ đột nhiên ngất xỉu, là hắn đưa tớ tới phòng y tế, chỉ thế thôi."

"Ngất xỉu?" Khương Tư Nhu bị dời đi lực chú ý, lo lắng nói: "Như thế nào lại ngất xỉu, cậu không sao chứ?"

"Yên tâm, giờ tớ ổn rồi."

Hạ Lăng cười cười, không đem chuyện này để ở trong lòng, nhưng cô vẫn là quá xem thường nhân khí của Tiết Húc.

Lúc nghỉ trưa, cô ngồi tại chỗ làm bài tập, ủy viên ban văn nghệ Hà Lộ Nhĩ đi tới, mặt con nít, mắt to, mặc váy ngắn cùng tất nửa chân màu đen, cách phối đồ tuy đơn giản nhưng mặc lên lại rất xinh đẹp.

"Cậu cùng Tiết Húc quan hệ như thế nào?" Hà Lộ Nhĩ có chút kiêng kị nhìn cô, lên tiếng chất vấn, giọng điệu mang theo địch ý.

"Hàng xóm." Hạ Lăng dừng bút nhìn cô gái trước mặt một cái, gương mặt không chút biểu cảm, sau khi nhìn thấy bài viết trên diễn đàn, cô liền đoán được khả năng sẽ có người tới hỏi quan hệ giữa cô và Tiết Húc, cho nên đã sớm chuẩn bị câu trả lời.

Kỳ thật cô cũng không nói rõ được quan hệ giữa mình và Tiết Húc là như thế nào, tuy rằng cô rất muốn làm bạn với hắn, bất quá nhân gia mắt cao hơn đầu, nhìn cô còn thấy chướng mắt, cho nên dùng quan hệ hàng xóm trong cùng tiểu khu là thích hợp nhất.

"Các cậu là hàng xóm?" Ánh mắt Hà Lộ Nhĩ nhìn Hạ Lăng liền thay đổi, khu biệt thự nơi Tiết Húc ở là giá trị nhất, có thể vào ở toàn là những quyền cao chức vọng nhiều tiền, nghĩ đến thân phận của Hạ Lăng nhất định cũng không đơn giản.

"Ai da, làm tớ sợ hết hồn." Hà Lộ Nhĩ dỡ xuống phòng bị, lộ ra nụ cười thân thiết, "Vậy sao lúc trước cậu không nói sớm? Là tớ hiểu lầm cậu, thực xin lỗi, bởi vì Hoàng Lộ nên trước giờ tớ vẫn không dám nói chuyện với cậu, nhà cô ấy thế lực rất lớn, không ai dám đắc tội, bất quá bây giờ khác rồi, cậu là bạn của Tiết Húc, nhất định không có người nào dám khi dễ cậu."

"Ồ, vậy sao." Hạ Lăng không biết nói gì, đanh mặt gật đầu.

Thái độ Hà Lộ Nhĩ đối với cô thay đổi độ, tỏ ra vô cùng thân thiết, "Nếu cậu không chê, chúng ta có thể làm bạn được không?"

Hạ Lăng nhìn ánh mắt đầy mong chờ của cô ta, gật đầu, mỉm cười, "Đương nhiên có thể."

Cô không thích cự tuyệt người khác, mặc dù biết đối phương có dụng ý, nhưng chỉ cần không phải là ác ý, thì cũng không quan trọng lắm.

Cứ như vậy, vào giờ giải lao cô ta sẽ kéo Hạ Lăng cùng đi WC như những người bạn thân thiết, Hà Lộ Nhĩ tính tình hướng ngoại, trong lớp quen được rất nhiều bạn, cô ta đem Hạ Lăng vào cùng nhóm họ nói chuyện phiếm, toàn là bàn về mỹ phẩm, idol nổi tiếng, Hạ Lăng không biết mấy thứ này, phần lớn thời gian đều là trầm mặc ngồi nghe họ nói, đôi lúc cười một cái, cuối cùng cô chán nản phát hiện, chỉ khi nói đến Tiết Húc thì cô mới có một chút xíu đề tài tham dự, ít nhất người này cô biết.

"Tiết Húc thật sự siêu soái, lần trước điểm thi môn toán cậu ấy lại đạt điểm tuyệt đối!"

"Haiz, tớ cũng muốn được vào lớp trọng điểm, chỗ đó có nhiều trai đẹp, hơn nữa đều là học bá."

"Tiết Húc thật sự không có bạn gái sao?"

"Tớ cảm thấy không có khả năng, cậu xem Quý Tu Uyên yêu đương không biết bao nhiêu lần."

"Quý Tu Uyên là tính cách đào hoa chịu chơi, sao có thể so sánh với Tiết Húc!"

Hà Lộ Nhĩ mỗi lần nói đến Tiết Húc thì khuôn mặt nhỏ nhắn sẽ không tự chủ đỏ ửng lên, mang theo vẻ thẹn thùng, cô ta tò mò nhìn về phía người bên cạnh vẫn luôn im lặng, "Hạ Lăng, ở đây chỉ có cậu là tiếp xúc nhiều nhất với Tiết Húc, cậu cảm thấy cậu ấy là người như thế nào?"

Hạ Lăng suy nghĩ, bắt đúng trọng tâm trả lời: "Thực sự là một người phiền toái."

Vừa kiêu ngạo lại còn tùy hứng, trời đất có thể chứng dám.

Trên thực tế, nghe họ nói về Tiết Húc trong lòng cô hoài nghi có phải Tiết Húc mà cô biết với người bọn họ đang nói không phải là cùng một người.

Nhưng Tiết Húc nhân khí cao như vậy không phải là tin đồn vô căn cứ, Hạ Lăng lần đầu tiên thấy được mị lực của Tiết Húc, là vào giờ thể dục.

Chiều thứ sáu tiết cuối là môn thể dục, học xong tiết này là có thể trực tiếp về nhà, các bạn học sinh khó lòng kích động, trong lúc đợi đến tiết cuối, từng tốp ngồi lại với nhau bàn xem cuối tuần muốn đi đâu chơi, sôi nổi vô cùng, đến khi nghe thấy tiếng chuông, giống như ngựa hoang thoát khỏi cương, cầm lấy cặp sách thẳng một đường chạy tới sân thể dục.

Giờ thể dục được sắp xếp nhiều lớp học cùng nhau, trên sân lúc này chật ních người, tất cả đều là học sinh, không khí vô cùng náo nhiệt, chỉ là, vừa vặn lớp cô học cùng với lớp trọng điểm.

Sau khi lớp Hạ Lăng khởi động xong thì được phép tự do hoạt động, bên kia mấy bạn nam lớp / đang chơi bóng rổ, Quý Tu Uyên rõ ràng quen biết, cũng chạy tới tham gia, Hạ Lăng cùng mấy bạn nữ đứng ở chỗ râm mát, liếc mắt liền thấy được Tiết Húc nổi bật giữa đám nam sinh.

Ở giữa sân, thiếu niên mặc quần thể thao màu đen, áo bóng rổ màu cam, mái tóc đen tuyền, làn da trắng mịn, vóc dáng cao gầy, càng nhìn càng thấy đẹp mắt.

Hắn thoải mái đoạt bóng đối phương, né tránh luồn lách vòng qua rất nhiều phòng vệ, triển khai nhảy ba bước lên rổ, chỉ nghe "cạch" một tiếng, ngay giữa bảng rổ một thân hình đang treo trên đó, vài tia nắng chiều hắt lên khuôn mặt trơn bóng, trên môi hờ hững nở nụ cười chiến thắng, thật chói mắt.

Bên ngoài tiếng reo hò không ngớt, toàn bộ nữ sinh có mặt ở đó đều hưng phấn hô tên của hắn, Hà Lộ Nhĩ chen lấn đứng ngay hàng đầu cầm nước khoáng cùng khăn mặt cổ vũ.

Bảng điểm thông báo, đội Tiết Húc vượt lên dẫn trước.

"Hắn thật sự rất đẹp trai a." Bên cạnh Khương Tư Nhu nhỏ giọng cảm thán.

"Ừm." Hạ Lăng gật đầu, cô từ trước đến nay không phủ nhận điểm này, cũng không tiếc lời khen, "Hắn quả thật rất xinh đẹp."

Có lẽ dùng từ "xinh đẹp" để hình dung một người con trai là hơi kì lạ, nhưng khi cô nhìn Tiết Húc, cụm từ xuất hiện đầu tiên trong đầu cô chính là nó.

Khương Tư Nhu bị câu nói của cô dọa sợ, lấm lét nhìn xung quanh, thấy mọi người vẫn đang chăm chú theo dõi trận đấu mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói với Hạ Lăng: "Cậu ở trước mặt Tiết Húc đừng bao giờ nói khuôn mặt của hắn xinh đẹp, hắn sẽ nổi điên đấy."

"Vì sao?"

"... Đại khái cảm thấy như mắng hắn là đồ ẻo lả."

Điều cấm kị mà cả trường đều phải nhớ, đó là Tiết Húc ghét nhất người khác nói hắn giống con gái, nói đùa cũng không được.

Tiết Húc thân hình cao gầy, khuôn mặt thanh tú trắng nõn tương đối giống với một vài nam sinh tính cách ẻo lả, cho nên khi còn nhỏ hắn không ít lần bị người ta cười nhạo nói mình là con gái, tuy rằng cuối cùng đều bị hắn đánh trở về, chứng minh rốt cuộc ai mới là con gái, nhưng quan trọng nhất vẫn là hắn chán ghét khuôn mặt mình, đối với phương diện này có chút mẫn cảm, hồi sơ trung nhìn thấy bạn nam nào cũng bắt đầu mọc râu, chỉ có hắn cằm vẫn trụi lủi nhẵn bóng, khiến bản thân sợ tới mức chạy tới bệnh viện làm kiểm tra, tuy rằng kết quả kiểm tra bình thường, nhưng trong lòng hắn vẫn rất khó chịu, sau này không biết nghe được ở đâu, nói hằng ngày mang khẩu trang tuy khó chịu nhưng râu sẽ mọc rất nhanh, kể từ đó suốt ba năm sơ trung Tiết Húc lúc nào cũng mang khẩu trang, đến lúc ngủ cũng không chịu lấy xuống, dẫn tới kết quả râu không những không mọc, da mặt lại càng ngày càng trắng.

Đây là Chu Gia Giang kể lại với mấy bạn trong lớp, không biết tại vì sao lại truyền ra khắp toàn bộ trường học, kiến ai nghe xong cũng phải bật cười nghiêng ngả.

Khương Tư Nhu kể cho Hạ Lăng xong nhịn không được cười một tiếng, thật sự quá hài hước.

Hạ Lăng cũng cười, không nghĩ đến Tiết Húc bề ngoài trông lạnh lùng như vậy lại có một mặt ngây thơ như thế.

Sân thi đấu lúc này đã đến đoạn gay cấn, Tiết Húc dùng toàn lực ném đi, quả bóng liền bay ra bên ngoài, vừa vặn rơi xuống bên cạnh Hạ Lăng.

Chu Gia Giang nhìn theo hướng bóng, đến đúng vị trí của Hạ Lăng mắt liền sáng lên, vẫy tay hô to: "Lăng muội muội, giúp bọn tớ đem bóng tới đây!"

Nghe cậu ta nói như vậy, mọi người đang cúi đầu tìm xem quả bóng bay đi đâu liền dừng động tác, đồng loạt nhìn về phía Hạ Lăng.

Hạ Lăng lúc này cảm thấy Chu Gia Giang rất phiền phức, cô ghét nhất là bị người khác chú ý, bất đắc dĩ thở dài một cái, nhặt quả bóng lên chạy tới.

"Đây."

Tiết Húc đứng ở ngoài biên, cô chạy chậm đến trước mặt hắn, đem bóng đưa cho hắn.

Tiết Húc toàn thân ướt đẫm, trên trán cũng đổ một tầng hơi nước, mồ hôi chảy dọc theo sống mũi cao thẳng rơi xuống, hắn có chút cổ quái nhìn cô, bên môi nổi lên vài phần ý cười, đoạt lấy bóng, phun ra một chữ: "Ngốc."

Hạ Lăng ngây ngốc không hiểu.

Chu Gia Giang chạy tới, cười ha hả nhìn cô, "Tớ nói này Lăng muội muội, cậu cũng quá ngay thẳng đi, tớ gọi cậu đem tới liền thực sự đem tới, có thể trực tiếp ném lại đây mà, có phải cậu giả vờ không hiểu không!"

Khiến bọn họ đợi lâu như vậy.

"..." Hạ Lăng cuối cùng đã hiểu, mặt không chút thay đổi nhìn cậu ta, "Lần sau ném lại cho tôi thử một lần?"

Cô nhất định nhắm thẳng đầu bọn họ ném tới.

"Vậy thì không cần." Tiết Húc lau đi mồ hôi trên trán, bật cười một tiếng, sau đó liền dập bóng tiếp tục trận đấu.

Chu Gia Giang vừa muốn đuổi kịp hắn, nhớ tới cái gì, liền xoay người nói với Hạ Lăng: "Đúng rồi, tan học bọn tớ định tới nhà A Húc làm bài tập, cậu có muốn đi cùng không?"

"Hả?" Hạ Lăng chưa kịp phản ứng.

"Cứ quyết định như vậy đi." Chu Gia Giang trực tiếp thay cô trả lời.

Một màn này bị rất nhiều người nhìn thấy, bao gồm Hà Lộ Nhĩ đứng ở hàng đầu đang phất cờ hò reo cổ vũ cho Tiết Húc, cô nàng kích động đi đến bên cạnh Hạ Lăng.

"Hạ Lăng, có phải sau giờ học cậu sẽ tới nhà Tiết Húc không?"

"Tớ..." Hạ Lăng chần chờ, cô còn chưa nói mình sẽ đi.

"Vậy thì tốt quá, có thể đưa tớ đi cùng không?" Hà Lộ Nhĩ thân mật kéo cánh tay cô, ánh mắt sáng ngời trong suốt nhìn cô, "Chúng ta là bạn bè đúng không?"

"..." Hạ Lăng há miệng, không nói nên lời cự tuyệt, đành phải lựa lời: "Nếu Tiết Húc không để ý, tớ đương nhiên không có ý kiến."

"Quá tốt!" Hà Lộ Nhĩ hoan hô, cao hứng ôm lấy cô, "Tớ biết Lăng Lăng là tốt nhất."

"..." Hạ Lăng không biết cô ta vì cái gì cao hứng như vậy, lấy tính cách của Tiết Húc, khả năng hắn không đồng ý lên tới . % được không?

Trận đấu kết thúc, đội Tiết Húc giành chiến thắng, vừa đúng lúc đến giờ tan học, Hà Lộ Nhĩ hoàn toàn không cho Hạ Lăng cơ hội chạy trốn, chờ cô đeo cặp sách lên, liền lập tức kéo đi tìm Tiết Húc.

Tiết Húc đang sắp xếp lại cặp sách, trừ hắn ra còn có Quý Tu Uyên, Chu Gia Giang, Từ Hàn, cả Hạ Nhiễm Nhiễm cũng ở đấy.

Nhìn đội hình kia, Hạ Lăng một chút cũng không muốn đi tới.

"Tiết Húc, chào cậu! Tớ là Hà Lộ Nhĩ học lớp /, là bạn của Hạ Lăng, mình có thể cùng cô ấy về nhà cậu làm bài tập không?" Hà Lộ Nhĩ vẻ mặt chờ mong nhìn Tiết Húc, cầm chai nước khoáng trong tay đã chuẩn bị từ lâu đưa tới cho hắn.

Tiết Húc nghe vậy không khỏi nhíu mày, hắn biết Chu Gia Giang mời Hạ Lăng, nhưng không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một người bạn, đây là cái quỷ gì vậy?

Thiếu niên nhìn thoáng qua Hạ Lăng, tiểu cô nương rõ ràng chột dạ, vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn hắn, hắn liếm môi, cho cô chút mặt mũi, nói: "Tùy."

Tiết Húc không có cự tuyệt, nhưng không nhận lấy nước của Hà Lộ Nhĩ, hắn lấy từ trong cặp sách ra một lon Coca, ngửa đầu uống một hơi, cằm cao vểnh lên, hầu kết di động, trông vô cùng gợi cảm.

Hà Lộ Nhĩ còn chưa kịp cao hứng, Hạ Nhiễm Nhiễm tặc lưỡi , tức giận chỉ vào Hạ Lăng quay sang nhìn Tiết Húc nói: "Gì chứ? Cô ta cũng tới nhà cậu?"

"Đúng." Tiết Húc lau miệng, thản nhiên đáp.

"Không được!" Hạ Nhiễm Nhiễm phát cáu, trừng mắt nhìn hắn, "Có cô ta thì không có tớ, cậu chọn một đi."

Bên cạnh, Từ Hàn nhìn cô ta không nói lời nào, ánh mắt lạnh băng; Quý Tu Uyên sung sướng khoanh tay đứng xem kịch vui.

"Chọn gì chứ, càng nhiều người thì càng vui chứ sao." Vẫn là Chu Gia Giang đứng ra hoà giải.

"Cậu tránh ra đi!" Hạ Nhiễm Nhiễm đẩy cậu, xem ra là vô cùng tức giận.

Tiết Húc thản nhiên nhìn cô ta, tròng mắt đen nhánh cảm xúc khó lường.

Hạ Lăng có chút bất an, cô không muốn dây dưa với Hạ Nhiễm Nhiễm, bước lên một bước, vừa định nói cô không đi.

Động tác của Tiết Húc lại nhanh hơn, không coi ai ra gì nắm lấy tay cô, kéo cô đi về phía trước.

Giống như những cặp tình nhân bình thường, như có như không mập mờ.

Hắn nói: "Đi thôi."

Chung quanh đột nhiên im lặng.

Người hắn chọn, là Hạ Lăng.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua là giao thừa, không đăng bài là có nguyên nhân, nay đăng một chương lớn bồi thường ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio