Phụ nữ khi qua tuổi , họ rất kiêng kị việc đề cập tới tuổi tác, mà mẹ Tiết đối với phương diện này lại càng mẫn cảm, bà là một người hiếu thắng, bạn bè bên ngoài toàn gọi bà là Tiết phu nhân, bà ghét nhất bị người khác đem tuổi tác của mình ra so sánh, vậy mà thằng con trời đánh thì hay rồi, chọc đúng chỗ đau của bà, dưới sự tức giận, bà lạnh mặt rời khỏi thư phòng, đem toàn quyền xử lý giao cho ba Tiết, ngụ ý chính là muốn đánh muốn chửi sao cũng được, bà không quản nữa.
Nhưng mà ba Tiết cũng thực sự đau đầu, đã rất nhiều năm ông không gặp Tiết Húc, căn bản không biết cách chung đụng thế nào, đánh bài tình cảm là vô dụng, đến thanh danh của Tiết gia hắn còn không màng tới, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nhưng Tiết Húc vẫn rất cứng đầu, không nghe lời bất cứ ai.
Ba Tiết không còn biện pháp nào khác, cuối cùng khẩu khí có phần buông lỏng, "Con thật sự chỉ coi cô bé như em gái?"
"...... Vâng." Tiết Húc ngữ khí có chút khả nghi ngừng một lát, vẫn là gật đầu.
"Vậy đi, ta có thể đồng ý cho cô bé ở nhờ đến khi tốt nghiệp, thậm chí có thể giúp đỡ cô bé học xong đại học." Ba Tiết ánh mắt sắc bén, "Nhưng con phải đáp ứng ta một điều kiện."
Tiết Húc hơi nheo mắt, biểu tình không có chút vui sướng nào, thậm chí còn lộ ra một tia đề phòng, "Điều kiện gì ạ?"
"Đó chính là......"
Phòng khách, mẹ Tiết ngồi trên sô pha xoa huyệt Thái Dương, sau khi bình ổn tâm trạng, liền lấy ra một xấp tư liệu văn kiện từ trong túi, lần này trở về là ngoài dự kiến, có rất nhiều công việc chưa kịp bàn giao lại, cần bà tự tay giải quyết, chỉ đạo.
Hạ Lăng tránh ở trong phòng bếp nhìn lén bà, do dự không dám đi ra ngoài, lúc mẹ Tiết đi ra từ thư phòng vừa lúc cô đang ở trong phòng vệ sinh lầu một, cô vừa bước ra liền nhìn thấy mẹ Tiết ngồi trên sô pha ở phòng khách, sợ tới mức vội vàng trốn vào trong phòng bếp.
Hạ Lăng không biết vì sao mình phải trốn, nhưng lúc đó cô phản ứng theo bản năng, khiến hiện tại tiến không được lùi cũng không xong, rối rắm nghĩ xem làm cách nào đi ra ngoài với vẻ tự nhiên nhất.
Mẹ Tiết là người phụ nữ có khí chất nhất cô từng gặp, trái ngược hoàn toàn với Diêu Nhạn ma mị cùng Đường Nhạn Mai dịu dàng, mẹ Tiết vừa thấy chính là một nữ cường nhân, giỏi giang, nghiêm túc, lạnh nhạt, giữa mày còn mang theo anh khí, người phàm chớ lại gần.
Hạ Lăng do dự nghĩ xem có nên tới gần chào hỏi một tiếng không, vừa lúc nhìn thấy quản gia Trần từ trong phòng đi ra, cung kính khom người với mẹ Tiết, sau đó hướng phòng bếp đi tới, ông thấy được cô, có hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười nháy mắt.
Quản gia Trần lấy ra trong tủ âm tường túi trà cùng bộ ấm chén mang đi pha.
Hạ Lăng đoán hẳn ông đang tính pha trà cho Tiết phu nhân, cô thấy ông rót nước trà nóng ra chén rồi đặt lên khay, sau đó...... hướng cô đi tới.
Hạ Lăng mê man, nhìn quản gia Trần cười đem khay đưa tới trước mặt cô, sau đó hất cằm về phía Tiết phu nhân, đưa mắt ra hiệu với mình.
Hạ Lăng lập tức hiểu được, ông muốn cô bưng trà cho mẹ Tiết, lấy lý do giúp cô rời đi, Hạ Lăng cảm kích tiếp nhận khay, thật cẩn thận hướng mẹ Tiết đi tới.
"Thưa dì, mời người dùng trà."
Mẹ Tiết đang xem văn kiện, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói tinh tế mềm mại.
Bà hơi giật mình, ngẩng đầu, thấy được Hạ Lăng, cô gái lễ phép đem khay giơ lên trước mặt mình, biểu cảm tuy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng có thể nhìn ra được cô có chút khẩn trương, hàng lông mi bất an rung động, không dám đối diện với bà.
Mẹ Tiết trầm mặc hai giây, không muốn làm cô khó xử, nhận lấy chén trà, gật đầu nói: "Cảm ơn."
Bà cầm tách trà trên tay không uống, bất động đánh giá cô gái trước mặt, lớn lên thật xinh đẹp, tóc đen mắt đen, làn da trắng sứ, khuôn mặt thanh tú, như bước ra từ bức tranh thuỷ mặc thanh nhã xuất trần, cho người ta cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.
Mẹ Tiết cơ hồ có thể kết luận, đây chắc chắn là hình mẫu con trai mình thích, Tiết Húc từ nhỏ mỗi ngày đều ở sau lưng mắng bà là cọp mẹ, còn thề nói sau này nhất định phải tìm một cô gái dịu dàng hơn bà gấp trăm lần.
Mà Hạ Lăng, hoàn toàn phù hợp với điều kiện đó.
Khó có thể tưởng tượng, thân là một kỹ nữ lại có thể nuôi dưỡng được một đứa con như vậy, mẹ Tiết liền thay đổi chút ấn tượng với Hạ Lăng.
"Cháu năm nay bao nhiêu tuổi?" Mẹ Tiết nhấp một ngụm trà, giống như lơ đãng hỏi.
Hạ Lăng câu nệ ôm khay, ngoan ngoãn đáp lại: "Mười lăm tuổi ạ."
"Cháu cùng A Húc học cùng một trường, cháu nói xem biểu hiện của nó ở trường như thế nào?" Mẹ Tiết ngữ khí hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Khá tốt ạ." Hạ Lăng có chút khẩn trương, thanh âm nhỏ lại, "Lần kiểm tra này cậu ấy xếp thứ năm toàn trường đấy ạ."
"Vậy sao." Mẹ Tiết trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Thời gian kế tiếp, giống như đang nói việc nhà, mẹ Tiết lại hỏi Hạ Lăng thêm mấy vấn đề, tất cả đều có liên quan tới Tiết Húc, bình thường ăn cái gì, chơi cái gì, tiền có đủ dùng không, có trốn học đi chơi không.
Hạ Lăng từ từ thả lỏng, cười đáp lại, mẹ Tiết nhìn qua vô cùng nghiêm túc, nhưng ở chung lại khá tốt, hơn nữa bà thật ra rất quan tâm Tiết Húc, nhưng tính cách lại giống hệt hắn, không bao giờ biểu lộ trên mặt, chỉ biết tìm người bên cạnh hỏi thăm.
Lúc này, cửa thư phòng mở, ba Tiết cùng Tiết Húc một trước một sau đi ra, sắc mặt đều tương đối bình đạm, từ trên mặt nhìn không ra bọn họ ở bên trong nói cái gì.
Nhưng Hạ Lăng nhìn bên sườn mặt Tiết Húc, trực giác mách bảo dường như không quá tốt.
Mẹ Tiết đứng lên hỏi chồng: "Thế nào?"
Ba Tiết nhàn nhạt nhìn Hạ Lăng liếc mắt một cái, nói: "Liền theo ý nó đi, dù sao cũng chỉ ba năm mà thôi, trong nhà lớn như vậy, có thêm người ở cũng không sao."
Mẹ Tiết kinh ngạc, không nghĩ tới ba Tiết thế nhưng lại thỏa hiệp, hơi gật đầu, "Nếu ông đã nói thế, vậy thì cứ như vậy đi."
Vì thế, nhận được sự đồng ý của cha mẹ Tiết Húc, Hạ Lăng chân chính sống cùng một nhà với Tiết Húc, đến khi tốt nghiệp thì dọn đi.
"Cậu làm thế nào thuyết phục được ba cậu vậy?"
Ban đêm, đợi đến khi cha mẹ Tiết Húc về phòng nghỉ ngơi, Hạ Lăng lập tức lôi kéo hắn hỏi, đôi mắt trắng đen rõ ràng bình tĩnh nhìn hắn.
"Đại khái là thấy cô đáng yêu đi." Tiết Húc thuận miệng nói, thấy cô mặt sụ xuống, không khỏi nhướn mày, "Thế nào, không thích sao?"
"Cũng không phải." Hạ Lăng chần chờ lắc đầu, "Tôi cảm thấy tất cả quá thuận lợi."
"Cô đó, nghĩ nhiều như thế làm gì." Tiết Húc cười nhéo nhéo cái mũi cô, nhẹ nhàng mở miệng: "Yên tâm đi, dù trời có sập xuống, anh đây cũng sẽ chống đỡ."
"Ừm......" Hạ Lăng thấy hắn không muốn nói rõ, đành đem nghi vấn nuốt vào trong bụng, gật gật đầu.
Công việc của cha mẹ Tiết Húc rất bận, không có ở nhà lâu, tính sáng mai mua vé máy bay, sáng sớm hôm sau đi, thật đúng là quay lại vội vàng.
Hạ Lăng một lần nữa quay lại trường học, về tới lớp /, tuy rằng cuộc sống của cô bị đảo lộn, nhưng Thôi Đỗ Thần vẫn chưa thông báo việc cô nghỉ học, cho nên cơ hồ không có bạn học nào biết cô thiếu chút nữa đi rồi, Thôi Đỗ Thần thấy cô trở về liền rất cao hứng, lấy lý do nghỉ bệnh cho phép cô nghỉ ngày hôm qua.
Chỉ có bọn Quý Tu Uyên biết chân tướng.
Quý Tu Uyên biết cô dọn tới nhà Tiết Húc, biểu cảm phức tạp nhìn cô, ánh mắt tối đen thâm trầm, trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi cô.
"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?" Hạ Lăng bị cậu ta nhìn đến cả người khó chịu.
"Không có gì." Quý Tu Uyên thái độ đột nhiên trở nên lãnh đạm, quay đầu đi không nhìn cô nữa, mặt âm trầm ẩn nhẫn, như là đang cận lực nhẫn nhịn cái gì.
Hạ Lăng không thể hiểu được, cũng không thèm để ý đến cậu ta nữa.
Không chỉ mình Quý Tu Uyên, còn có Hạ Nhiễm Nhiễm, bất quá cô không phải vì Hạ Lăng và Tiết Húc ở chung, mà bởi vì Hạ Lăng bị đuổi khỏi Hạ gia.
Hạ Nhiễm Nhiễm trời sinh tính cách đơn thuần, nhưng không phải cái gì cũng không hiểu, ít nhiều cũng đoán được việc Hạ Lăng bị đuổi đi có liên quan tới Đường Nhạn Mai, cho nên hiện tại cô không dám đối mặt với Hạ Lăng, cảm thấy rất áy náy, vẫn là Hạ Lăng mở lời trước, khuyên can mãi, nói rõ ân oán đời trước không liên quan tới cô, mới giải toả khúc mắc trong lòng, tự tin cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm.
Chu Gia Giang nghe Hạ Lăng kể lại, rất là đồng tình, đặc biệt sau khi biết di động cậu đưa cho cô bị Hạ Trác Quần đập vỡ, liền trực tiếp nổi đoá, mấy ngày sau lại tặng Hạ Lăng một cái di động mới, giống hệt cái trước.
Hạ Lăng thật sự không còn mặt mũi nào để nhận, làm hỏng một cái của cậu đã đủ ngượng rồi, đâu dám nhận thêm cái nữa.
Bên cạnh Tiết Húc nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cô chướng mắt cái di động đó thì cứ việc nói, hôm nào tôi đưa đi mua cái tốt hơn."
Người này luôn chuẩn xác chọc trúng điểm yếu của cô.
"......" Hạ Lăng tiếp nhận lòng tốt của Chu Gia Giang, cũng giải thích bản thân tuyệt đối không có chướng mắt.
Chớp mắt đã đến cuối tuần, Tiết Húc quả nhiên đúng như lời hắn nói, đưa cô đi dạo trung tâm mua sắm.
Đầu tiên là đồ nội thất, được chạm khắc tinh tế, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, có kiểu Trung Quốc cổ kính, kiểu Châu Âu xa hoa... đa dạng mọi chủng loại, nhưng mà dạo qua một vòng, thiếu niên dường như không vừa lòng, dọc theo đường đi, hắn phun ra một loạt từ ngữ chê bai.
"Chất lượng quá kém."
"Tạo hình quá xấu."
"Lạ thật, tủ đầu giường mà tạo nhiều góc nhọn như vậy làm gì, nửa đêm tỉnh lại đi uống miếng nước sẽ không đâm chết người chứ?"
Hạ Lăng dở khóc dở cười, lôi kéo hắn nói: "Thôi được rồi, cậu bớt cằn nhằn lại đi, không thấy nhân viên mặt đều đen cả rồi sao?"
Thật ra cô cũng không vừa ý, nguyên nhân chỉ có một, chính là quá đắt.
Tiết Húc chọn lựa nửa ngày không mua được thứ gì, liền dẫn theo Hạ Lăng rời đi, gọi điện thoại cho quản gia Trần, nhờ ông tìm một xưởng chế tạo đồ nội thất, quản gia Trần hỏi hắn có yêu cầu gì không.
Tiết Húc đem vấn đề thuật lại cho Hạ Lăng một lần.
Hạ Lăng như muỗi mở miệng: "Có thể sử dụng được là tốt rồi."
Tiết Húc gật đầu tỏ vẻ đã biết, tiện đà nói với quản gia Trần: "Chú nghe thấy rồi chứ? Muốn đồ thuộc hàng cao cấp, vừa hợp mỹ quan lại vừa thực dụng, không thể quá khoa trương cũng không thể quá đơn giản, phải được thiết kế tốt nhất!"
Hạ Lăng: "......" Sao một câu ngắn ngủi của mình lại mang nghĩa dài đến vậy?
Đồ nội thất đã giải quyết xong, Tiết Húc lại hứng khởi kéo Hạ Lăng đi dạo cửa hàng quần áo, lười bảo cô thay, chỉ cần cảm thấy đẹp đều mua hết, Hạ Lăng quẫn bách xua tay cự tuyệt, hắn không thèm để ý nói: "Cô có thể coi là tôi cho mượn, về sau có tiền trả lại là được."
Hạ Lăng nhìn giá cả trầm mặc, cảm thấy về sau cô có lấy thân báo đáp cũng không trả nổi.
Tiết Húc còn đưa cô đến phố ăn vặt, một đường mang cô đi ăn hết món này đến món khác, thiếu niên không chú trọng hình tượng, bánh muffin nhét đầy miệng, cái cằm trắng nõn nhem nhuốc, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Hạ Lăng cười, chụp trộm hắn một bức, gửi đến nhóm Chu Gia Giang mới lập.
Cả nhóm dậy sóng.
Chu Gia Giang: "Ha ha ha, A Húc, cuối cùng cằm cậu cũng mọc râu!"
Quý Tu Uyên: "Hai người đi đâu?"
Hạ Nhiễm Nhiễm: "Đáng ghét, đi chơi không rủ mình."
Hạ Lăng cười rất vui vẻ, lấy ảnh Tiết Húc làm ảnh đại diện, dù sao bạn tốt của cô không nhiều lắm, sẽ ít người nhìn thấy.
Nhưng một loạt thao tác của cô bị đương sự phát hiện, Tiết Húc híp mắt nhìn WeChat, một ngụm đem đống bánh muffin trong miệng nuốt vào bụng, sau đó nhìn Hạ Lăng hơi mỉm cười.
Nụ cười kia, thật dịu dàng.
Hạ Lăng bị hoảng hoa mắt, năm phút sau, cô mang tai thỏ màu hồng phấn cài trên đầu, gương mặt ửng đỏ đứng ở vị trí bắt mắt nhất trong đám người, xấu hổ tạo dáng theo yêu cầu của thiếu niên.
"Mau xem, cô gái kia đáng yêu quá."
"Tai thỏ thật dễ thương."
"Đó là bạn trai của cô ấy sao? Thật soái a!"
......
Xung quanh nhận được hàng loạt lời tán dương.
Hạ Lăng cảm thấy ngượng, nhỏ giọng gọi Tiết Húc: "Tôi sai rồi, chúng ta không chụp nữa được không?"
"Không được, đang đẹp, đừng nhúc nhích."
Tiết Húc híp mắt, cầm di động hướng cô chụp liên tục, khóe môi dương lên, miệng cười ngây ngốc.
Chu Gia Giang ở trong nhóm vốn đang muốn chọc Tiết Húc vài câu, kết quả nhìn đến ảnh đại diện của hắn ngàn năm không đổi đột nhiên thay đổi, một thiếu nữ mang tai thỏ mặt đỏ như quả táo, rõ ràng thẹn thùng đến không chịu nổi, vẫn dũng cảm nhìn vào ống kính, đôi mắt ôn nhu như nước.
Chu Gia Giang trầm mặc, nhìn ảnh đại diện của Hạ Lăng, lại nhìn của Tiết Húc, nội tâm lĩnh ngộ nỗi đau —— huynh muội có gian tình, cậu đi thấu cái rắm náo nhiệt.
Chu Gia Giang rưng rưng đổi dòng tâm trạng —— "Ách, hôm nay ăn no cẩu lương."
Bên kia, Từ Hàn cũng phát hiện trong wechat có hai người làm phản, nhướng mày, kinh ngạc phát hiện EQ của Tiết Húc cao đột xuất, cậu yên lặng tìm ảnh Hạ Nhiễm Nhiễm thay làm ảnh đại diện, đồng thời tự chụp bản thân rồi gửi hình qua cho Hạ Nhiễm Nhiễm, ra lệnh nói: "Thay."
Bên kia rất nhanh đáp lại: "Cút đi."