Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian trôi qua, Hạ Lăng chậm rãi thích ứng với tiết tấu sinh hoạt ở Tiết gia, so với ở Hạ gia thì thoải mái hơn nhiều, nụ cười trên mặt cô cũng càng ngày càng đậm hơn.

Kì thi cuối kỳ cũng đã tới, sau khi kì thi kết thúc, trường học không tiến hành phân ban ngay, bởi hai nguyên do, thứ nhất là rất nhanh học kì hai sẽ kết thúc, thứ hai là lớp mười một cũng có khoa tự nhiên và xã hội, phân ban lúc này cũng không có nhiều ý nghĩa.

Tóm lại, trường học sẽ lưu lại thành tích kì thi này, trọng điểm là đợt thi cuối học kì hai, dựa vào thành tích cả hai kì thi mà xét phân ban.

Ngày phân ban đó, Tiết Húc không chút trì hoãn chọn ban tự nhiên, Hạ Lăng cũng đi theo hắn ứng tuyển, cô không giỏi mấy môn tự nhiên, còn môn xã hội thì tạm được, điều khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là bạn bè bên cạnh mình đều chọn ban tự nhiên, ngay cả Khương Tư Nhu cũng không ngoại lệ, rõ ràng ngày thường môn xã hội của cô ấy tốt hơn.

Hạ Lăng hỏi cô ấy lý do vì sao, tiểu cô nương chỉ biết đỏ mặt, úp úp mở mở nói là cha mẹ muốn mình vào ban tự nhiên.

Hạ Lăng híp mắt nhìn gương mặt ửng hồng của cô gái, trực giác nói cho cô biết chuyện không đơn giản như vậy.

Trước ngày thi cuối kỳ một tuần, nhóm học ở thư viện do Từ Hàn dẫn dắt lại bắt đầu khởi động, lần này còn có thêm Chu Gia Giang và Khương Tư Nhu.

"Câu này làm sai rồi, đáp án là B, không phải D, cách dùng của How và What hoàn toàn khác nhau, How là......"

Chu Gia Giang hận rèn sắt không thành thép không ngừng giải thích đề tiếng Anh cho cô gái ngồi bên cạnh, nước miếng bay tứ tung, phun như mưa vào mặt cô gái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Tư Nhu đỏ bừng, rất xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, cậu có thể giảng chậm một chút không? Tớ không nghe rõ."

"Ai da, sao cậu ngốc vậy!"

Chu Gia Giang vừa dứt lời thì bị một quyển sách đáp ngay xuống đầu, cậu rống lên một tiếng, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ ngẩng đầu, "Ai ném?"

Tiết Húc mặt không chút biểu cảm nhìn cậu.

Chu Gia Giang lúng túng, ủy khuất xoa xoa đầu, "A Húc, sao cậu làm thế?"

"Cậu có thể nhỏ tiếng một chút không, tưởng nơi này là nhà cậu chắc?" Tiết Húc cười lạnh.

Chu Gia Giang lúc này mới nhớ tới đây là thư viện, nhanh chóng ngậm miệng lại, cầm bút tiếp tục giảng bài cho Khương Tư Nhu.

Hạ Lăng nhìn bọn họ, có điều khúc mắc liền hỏi Tiết Húc: "Quan hệ giữa Gia Giang và Tư Nhu từ khi nào lại tốt đến vậy?"

"Cô không phải là người bạn duy nhất của cậu ấy sao, Gia Giang thấy cậu ấy đáng thương, mỗi ngày đều cùng cậu ấy ăn trưa, cái này có gì lạ." Tiết Húc ngáp một cái, lười biếng đảo mắt liếc nhìn bài tập văn, chống cằm mơ màng sắp ngủ.

Hạ Lăng: "......" Từ khi nào hai người bọn họ lại thông đồng sau lưng cô, dấu diếm không một kẽ hở.

Cô cảm khái lắc đầu, hỏi thiếu niên một bài hóa học: "Bài này làm như thế nào?"

"...... Bài nào?" Tiết Húc mí mắt sắp sụp xuống, đầu thì cúi sát xuống mặt bàn, nghe thấy cô hỏi liền nâng cao tinh thần, xoa mắt nói: "Cô nói chuyện có thể lớn một chút không, mềm như bông, nghe là muốn ngủ."

Hạ Lăng: "...... Cậu vừa rồi không phải còn giáo huấn Gia Giang đó sao?"

"Hắn là hắn, cô là cô."

"......"

"Nói mới để ý, Từ Hàn cùng Nhiễm Nhiễm đi đâu rồi?" Tiết Húc nhìn một vòng, phát hiện phía đối diện có hai vị trí trống.

"Bọn họ nói đi vệ sinh."

"Bao lâu rồi?"

"Một tiếng rưỡi."

"...... Đi đại tiện cũng không cần lâu như vậy đi."

Từ Hàn phát huy sức mạnh đúng là không phụ sự mong đợi của mọi người, đề thi cuối kỳ hai đoán trúng tới %, tuy rằng không có nhiều đề tham khảo, nhưng nói gì thì nói đây là kì thi khá quan trọng, đoán được đến vậy là quá ghê gớm rồi.

Đã không còn áp lực, Hạ Lăng vững tin làm bài, trầm ổn bình tĩnh, tự mình cảm thấy bản thân còn làm tốt hơn so với kì thi trước.

Kì thi kết thúc, bắt đầu bước vào kì nghỉ hè, Tiết Húc giống như chú ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn buông thả bản thân, ngày nghỉ đầu tiên, liền kéo Hạ Lăng đi khám phá thế giới bên ngoài, đi phía đông đến đảo Chiết Giang ngắm biển, đến Lạc Dương nghỉ dưỡng trượt tuyết, rạng sáng hai giờ mang cô lên núi Lư Sơn xem mặt trời mọc, cảm thụ thiên nhiên hùng vĩ tráng lệ.

Hạ Lăng bị hắn lôi lôi kéo kéo, có chút hoa mắt, cảm thấy quãng thời gian mười mấy năm cuộc đời mình, còn không bằng một tháng này.

Ở bên ngoài điên cuồng rong chơi hơn một tháng trời, khi về đến nhà, hai người đều mệt lả, ăn vạ trong nhà đến cử động cũng không muốn.

Nghe nói bọn họ đã trở lại, Chu Gia Giang liền kéo Quý Tu Uyên tới Tiết gia tìm bọn họ chơi.

Quý Tu Uyên mới đầu không muốn đi, xụ mặt không thèm để ý tới người khác, vẫn là Chu Gia Giang kiên trì kéo hắn đi, Quý Tu Uyên trong khoảng thời gian này rất kỳ lạ, từ khi bắt đầu kì nghỉ liền đem mình nhốt ở trong nhà, tâm trạng rất kém, hỏi hắn cái gì cũng không nói, cả ngày chỉ biết chơi game.

Chu Gia Giang cảm thấy cứ như vậy thì không ổn, nhất định phải kéo cậu ta ra ngoài nhìn ngắm ánh mặt trời.

Nhưng mà, ở Tiết gia cả một buổi trưa, Chu Gia Giang bỗng nhiên hiểu ra vì sao Quý Tu Uyên không muốn tới.

Bởi vì quá con mẹ nó ngược cẩu.

Những ngày sau đó, Tiết Húc lại càng tự do, người giúp việc trong nhà cũng được nghỉ một tháng, quản gia Trần đã về quê thăm người thân, cho nên đồ ăn trong nhà hiện tại đều do Hạ Lăng làm.

Hạ Lăng vốn không muốn ăn không uống không nhà người ta, muốn vì hắn làm chút gì đó, đến dọn dẹp nhà vệ sinh cô cũng tính làm, vẫn là Tiết Húc ngăn cô lại, đùa cái gì vậy, hắn đón cô về để làm tiểu công chúa chứ không phải làm người ở.

Lúc Chu Gia Giang cùng Quý Tu Uyên tới, vừa đúng giờ cơm, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.

Tiết Húc còn ở trên giường ngủ nướng, Hạ Lăng mở cửa cho bọn hắn xong liền vội vàng chạy vào phòng bếp xào rau.

Một vài sợi tóc đen nhánh của cô lướt qua mặt Quý Tu Uyên, hương hoa nhài ngọt thanh nhã nhặn, là loại dầu gội cô thường dùng.

Quý Tu Uyên đối với mùi hương này rất quen thuộc, bình thường lúc ở trường, hắn chỉ cần nghiêng đầu là có thể ngửi được, mùi hương thuộc về cô, lúc nào cũng chiếm lấy toàn bộ tâm trí, gắt gao quấn lấy cậu.

Đợi đến khi cậu lấy lại tinh thần, Hạ Lăng đã đi xa, mái tóc dài thẳng mượt được cột lại bằng một chiếc chun buộc tóc bằng ren màu lam nhạt, cơn gió thổi qua làm bay làn tóc cô, ôn nhu điềm đạm, cô mặc chiếc áo cộc tay màu trắng rộng thùng thình, kết hợp với chiếc quần đùi jean cạp cao, lộ ra đôi chân thẳng tắp vừa dài lại vừa trắng.

Rõ ràng chỉ là bộ quần áo đơn giản mặc ở nhà, lại khiến Quý Tu Uyên sinh ra vài phần phiền muộn.

Ngày thường cô đều ăn mặc mát mẻ như vậy trước mặt Tiết Húc sao?

Dáng vẻ nữ sinh e thẹn trong cô biến đi đâu mất rồi?

"Tớ ngửi thấy mùi cánh gà."

Chu Gia Giang không phát hiện ra vẻ khác thường, tâm trí cậu hoàn toàn bị mùi đồ ăn hấp dẫn, nhanh chóng kéo Quý Tu Uyên chạy đến nhà ăn, nhìn trên bàn là đĩa cánh gà thơm ngon, lớp da bên ngoài vàng óng, màu sắc bắt mắt, không thể không nói, tay nghề nấu nướng của Hạ Lăng càng ngày càng tốt.

Hai người đều là khách quen, không hề cố kỵ cầm đũa gắp một miếng nếm thử, tươi ngon trơn mềm, sau đó là một chuỗi hành động lặp đi lặp lại, ăn đến không dừng lại được.

Không nghĩ tới, một người với gương mặt đen xì toàn thân toả ra ám khí đang chậm rãi hướng bọn họ đi tới.

"Hai người các cậu to gan thật......"

Giọng điệu âm trầm, nghiến răng nghiến lợi phát ra.

Chu Gia Giang đang mút đầu ngón tay giật mình, run rẩy ngẩng đầu, nét mặt tinh xảo của Tiết Húc lúc này còn đen hơn cả đít nồi.

Tiết Húc rời giường xuống lầu, đang mơ mơ màng màng tính đi đánh răng rửa mặt, liền nhìn thấy trên bàn cơm Hạ Lăng vốn làm cho hắn đĩa cánh gà chiên Coca giờ biến thành một đống xương cốt, tức khắc có ý nghĩ muốn giết chết hai người kia.

"Khụ khụ, Lăng muội muội làm cánh gà thật sự quá ngon, tớ nhất thời không nhịn được liền......"

Chu Gia Giang cười gượng gạo, kinh hồn táng đảm nhìn mặt hắn càng ngày càng đen.

Mà Quý Tu Uyên không chút để tâm tới tình hình, không biết sống chết còn ở đó ngồi ăn, vừa ăn vừa phun xương trong miệng ra, khiêu khích nhìn Tiết Húc, phảng phất như đang nói: Ăn cũng ăn rồi, cậu làm gì được tôi.

Biểu cảm rất muốn ăn đòn.

Tiết Húc phát hỏa, vừa muốn động thủ, khóe mắt thoáng nhìn thấy Hạ Lăng đang bưng chén đũa đi ra, nháy mắt thay đổi bộ dạng, nước mắt lưng tròng nhào tới bên cạnh cô, đầu chôn ở trong cần cổ trắng nõn của cô làm nũng, "Tiểu Hoa, bọn họ dám ăn hết cánh gà cô làm cho tôi rồi."

Thiếu niên ủy khuất lên tiếng cáo trạng.

Chu Gia Giang lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Tiết Húc, mở rộng tầm mắt, thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình sặc chết.

Quý Tu Uyên lòng bàn tay run lên, đôi đũa không cầm chắc, rơi trên bàn.

Hạ Lăng dường như tập mãi thành quen, nhìn đống hỗn độn trên bàn, trong lòng hiểu rõ, khẽ cười vỗ vai thiếu niên an ủi: "Không sao hết, tôi mua nhiều lắm, chờ lát nữa tôi làm thêm, tất cả đều là của cậu, giờ thì ăn cơm trước đã."

"Ừm." Tiết Húc bĩu môi gật đầu, nhân lúc cô không chú ý liền xoay người về phía hai người kia đắc ý làm mặt quỷ, tỏ vẻ khoe khoang.

Thật ấu trĩ.

Chu Gia Giang đột nhiên không kịp phòng bị miệng nhét đầy thức ăn cho chó, tâm tình vi diệu, bỗng nhiên không còn cảm giác đói bụng nữa, vẻ mặt Quý Tu Uyên đen lại.

Mà việc khiến họ càng ngán ngẩm hơn còn chờ ở phía sau.

Cơm nước xong xuôi, ba thiếu niên ở trên sô pha chơi game, Hạ Lăng ngồi ở bên cạnh Tiết Húc, lẳng lặng nhìn dãy thư viện toàn truyện ngoại quốc với các tác phẩm nổi tiếng, Chu Gia Giang cùng Quý Tu Uyên ngồi phía đối diện.

Tiết Húc chơi chán, thấy mệt liền tắt di động ngáp một cái, rất tự nhiên xoay người, đầu gối lên cặp đùi trắng như tuyết của Hạ Lăng, mơ mơ màng màng nói: "Tiểu Hoa, tôi mệt quá, cho mượn nằm một lát."

"Ừm." Hạ Lăng gật đầu, điều chỉnh tư thế ngồi để hắn có thể nằm thoải mái nhất, "Ngủ đi, đến giờ tôi kêu cậu dậy."

Tiết Húc mỗi đêm đều sẽ đúng giờ xem một trận bóng, hắn nói nếu không xem sẽ không ngủ được, tuy rằng mỗi lần Hạ Lăng quay sang nhìn hắn đều lăn quay ra ngủ.

Hai người ngồi đối diện một lần nữa hoá đá, âm thanh trò chơi trong di động vẫn không ngừng phát ra.

Tiết Húc nghe được thì nhíu mày, che kín lỗ tai, quay đầu hướng vào lòng cô làm nũng, Hạ Lăng biết hắn thấy ồn, nhìn hai người Chu Gia Giang cười xin lỗi, "Ngại quá, hai cậu có thể giảm âm lượng xuống không?"

"Đương, đương nhiên không......"

Chu Gia Giang nói lắp bắp, bị hình ảnh trước mặt làm cho choáng váng, liền nghe được bên cạnh vang lên tiếng "Thoát game".

Quý Tu Uyên lạnh mặt đứng lên, nhấc chân chạy lấy người, cũng không quay đầu lại vứt ra một câu: "Tớ có việc đi trước."

"Chờ đã!" Chu Gia Giang không nghĩ tới hắn nói đi là đi, cũng không muốn tiếp tục ở lại làm bóng đèn, cười gượng nhìn Hạ Lăng nói: "Tớ cũng đi trước đây."

Sau đó vội vàng đuổi theo Quý Tu Uyên, "Này, đã bảo cậu chờ một chút, đột nhiên bị cái gì vậy?"

"Không có gì." Quý Tu Uyên biểu cảm âm trầm.

Chu Gia Giang vẫn chưa nhận ra vấn đề, làm bộ phát hiện ra cái gì đó kinh thiên động địa, "Cậu có cảm thấy quan hệ giữa A Húc và Hạ Lăng quá thân mật không, một chút cũng không giống anh em, giống như là tình......"

"Không giống." Quý Tu Uyên lạnh lùng chặn ngang điều cậu muốn nói, đôi mắt sâu thẳm, "Một chút cũng không giống."

Chu Gia Giang dù có chậm chạp cũng phát hiện ra điều không thích hợp, ánh mắt quái dị nhìn hắn, "Rốt cuộc cậu làm sao vậy?"

Dường như nghĩ ra cái gì, không thể tưởng tượng hỏi: "Chẳng nhẽ cậu thích Lăng muội muội?"

Quý Tu Uyên không nói chuyện, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, lúc này vẫn không nghĩ bản thân có thể kiềm chế lâu đến vậy, thiếu niên làm nũng ỷ lại, cô gái ôn nhu rộng lượng, cảnh đẹp ấm áp, lại chói mắt đến cực điểm.

Cậu không cam lòng.

Đã rất nhiều lần cậu nghĩ, vì sao không phải là cậu?

Nếu lúc trước Hạ Nhiễm Nhiễm gọi điện thoại báo tin cho mình, vậy có tốt hơn không.

Người lúc này ở cùng một chỗ với cô, chính là mình.

Ngày khai giảng đã đến, mùa hè nóng nực rốt cuộc cũng qua đi, đầu thu thổi tới làn gió mát.

Hạ Lăng cùng Tiết Húc chính thức lên lớp .

Kết quả kỳ thi đã được thông báo trước kì nghỉ hè, sau khi được Từ Hàn phụ đạo, đám người bọn họ đều lọt vào top toàn khối, trong đó Khương Tư Nhu có tiến bộ lớn nhất, bọn họ đều chọn ban tự nhiên, chắc sẽ được phân vào cùng một lớp, chính là lớp trọng điểm.

Trên thực tế giống như Hạ Lăng dự liệu, ngày đầu tiên khai giảng, cô phải vào đánh thức kẻ cả đêm hôm qua chơi game, đến bây giờ vẫn còn ngủ như heo, sau đó vội vội vàng vàng chạy tới trường học, nhìn danh sách lớp trọng điểm, liên tiếp thấy được những cái tên quen thuộc.

Trong đó có tên cô và Tiết Húc, còn có cả bọn Khương Tư Nhu.

Khiến Hạ Lăng ngoài ý muốn chính là, Quý Tu Uyên thế mà lại cùng lớp với mình, mặc dù đứng hạng chót.

Nhất định là dựa vào quan hệ.

Cô cơ hồ khẳng định.

Lớp trọng điểm không hổ là lớp trọng điểm, tất cả đều lấy thành tích học tập ra để nói chuyện, chủ nhiệm lớp là một người phụ nữ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, mang kính đen, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, chờ bọn họ ổn định xong, liền bảo bọn họ đi ra ngoài, dựa vào thành tích để xếp chỗ ngồi, thành tích tốt có thể chọn chỗ ngồi, từ trên xuống dưới từng người một, giáo viên gọi đến ai người ấy mới được đi vào.

Các bạn học không thể dị nghị, như vậy rất công bằng.

Hạ Lăng có chút uể oải, Tiết Húc xếp hạnh ba, mà cô lại là , chắc sẽ không được ngồi cùng bàn với hắn rồi.

Cô lười biếng dựa lưng vào tường, thiếu niên nghiêng đầu ngủ gà ngủ gật, hôm nay hắn mặc áo thun màu đen, bộ dạng tuấn tú, dáng người cao gầy, từ lúc mới đến đã có không ít nữ sinh nhìn lén hắn, hưng phấn nhỏ giọng bàn luận.

"Tốt quá, được học cùng lớp với Tiết Húc."

"Tớ hạng , không biết có thể ngồi cạnh cậu ấy không."

"Cậu ấy không ngồi cùng bàn với con gái đâu, tớ nhớ là mấy người Chu Gia Giang bọn họ đều cùng lớp."

"Cũng không chắc, Chu Gia Giang xếp hạng , khẳng định không thể ngồi cùng nhau."

"Cậu nói xem cô gái đi cùng Tiết Húc là ai, cảm giác bọn họ rất thân mật, không phải là bạn gái chứ?"

"Tớ biết cậu ấy, tên Hạ Lăng, là em gái của Hạ Nhiễm Nhiễm, không phải bạn gái, tớ nghe Chu Gia Giang nói, Tiết Húc chỉ coi cô ấy là em gái thôi."

......

Hạ Lăng nghe mấy nữ sinh khe khẽ nói nhỏ, cúi đầu nhìn mũi chân mình, bất tri bất giác mấp máy khóe miệng.

Em gái sao......

Người xếp hạng nhất không hề nghi ngờ chính là Từ Hàn, dưới ánh mắt thán phục của mọi người, cậu trưng bộ mặt đen như than chậm rãi đi vào phòng học, ngoài dự đoán cậu không chọn vị trí chính giữa, mà lại chọn mấy bàn phía dưới, tương đối hẻo lánh ngồi xuống chỗ gần hành lang.

Ngoại trừ mấy người Hạ Lăng ra, không ai biết vì sao cậu ta lại chọn chỗ đó, chủ nhiệm lớp còn cố ý hỏi một câu: "Bạn học Từ Hàn, em xác định muốn ngồi chỗ đó?"

"Vâng." Từ Hàn hơi gật đầu, ánh mắt không dấu vết liếc nhìn Hạ Nhiễm Nhiễm ở bên ngoài.

"Tâm cơ thật sâu a." Chu Gia Giang tấm tắc cảm thán nói, chọn chỗ khuất như vậy, rõ ràng muốn cùng Hạ Nhiễm Nhiễm yêu đương vụng trộm, Từ Hàn quả nhiên là một người đáng sợ, ở bất kì phương diện nào đều hoàn hảo.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người nào đó, Hạ Nhiễm Nhiễm xoay người che đi khuôn mặt đỏ ửng, khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Tiết Húc thật sự mệt không chịu nổi, biểu tình uể oải, đến lúc giáo viên gọi tên, hắn không chút nghĩ ngợi, chân dài đi một mạch, đặt mông ngồi xuống bàn phía sau Từ Hàn, bò ra mặt bàn đánh một giấc.

"Xin hỏi, tớ có thể ngồi bên trong không?"

Cô bạn xếp hạng lúc nãy đi tới bên cạnh Tiết Húc, xấu hổ ngượng ngùng nhìn hắn, thẹn thùng nói.

Tiết Húc ngẩng đầu lên, đấu tranh với cơn buồn ngủ nhìn cô gái trong chốc lát, sau đó lười nhác đứng lên.

Phía ngoài phòng học, lòng Hạ Lăng chợt trầm xuống.

Nữ sinh kia mừng như điên, nụ cười xinh đẹp còn chưa lộ ra, đã thấy Tiết Húc không coi ai ra gì đi lướt qua cô gái, ngồi xuống bàn phía sau, tiếp tục nằm sấp xuống, ngủ.

Yên tĩnh không một tiếng động.

Nữ sinh biểu cảm cứng đờ, vị trí trống trước mặt nói cho cô ta biết, Tiết Húc quả thật nhường chỗ ngồi cho cô ta, nhưng lại không thèm lưu lại cho cô ta chút mặt mũi nào.

Nữ sinh hai mắt đỏ hồng đi sang chỗ khác ngồi xuống.

Kế tiếp, không có nữ sinh dám đi quấy rầy Tiết Húc, chỉ có đến phiên Hạ Lăng, cô không chút do dự hướng hắn đi tới.

Cả lớp không khỏi nhìn về phía cô, kinh ngạc nhìn cô gái không sợ chết, ánh mắt mang theo ba phần cảm thông.

Hạ Lăng không nghĩ nhiều như vậy, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, mỉm cười gõ xuống bàn học, đang định mở miệng gọi thì Tiết Húc đột nhiên ngẩng đầu lên.

Mọi người cho rằng Hạ Lăng xong đời rồi, ai ngờ Tiết Húc chỉ nhìn cô một cái, mông liền dịch vào bên trong để lộ ra một chỗ trống, ngáp một cái, thanh âm khàn khàn, giọng mũi rất nặng hỏi cô: "Sao đến giờ còn chưa xếp xong, mấy giờ rồi?"

"Gần giờ rưỡi rồi." Hạ Lăng buồn cười lắc đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn.

"Ồ." Tiết Húc buồn ngủ gật gật đầu, lại bò ra bàn, nhắm mắt lại, "Tan học gọi tôi."

Hạ Lăng không nói gì thêm.

Ở một nơi khác, Quý Tu Uyên nhìn thấy Hạ Lăng với Tiết Húc ngồi cùng nhau, liền nheo mắt lại, không biết đang nghĩa cái gì.

Chủ nhiệm lớp cuối cùng cũng gọi đến tên của cậu, mà phòng học lúc này chỉ còn hai chỗ ngồi, Quý Tu Uyên hướng cô nói: "Thưa cô, em đã cùng một bạn học ngồi với nhau từ năm lớp , bởi vì có cậu ấy, thành tích học tập của em mới có thể tiến bộ nhanh như vậy, em không muốn bị tách ra, cô có thể cho chúng em một lần nữa được ngồi cùng nhau không ạ?"

Ở phía dưới Hạ Lăng trong lòng lộp bộp một tiếng, có loại dự cảm không tốt.

Chủ nhiệm lớp ngẩn người, nói: "Nếu có thể giúp nhau học tập, bạn học ấy không có ý kiến, đương nhiên có thể."

"Cảm ơn cô." Quý Tu Uyên lễ phép mỉm cười, khí chất ưu nhã tựa vương giả, hắn không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Hạ Lăng, không cho cô có cơ hội nói chuyện, tay bắt lấy cánh tay cô, lại cười nói: "Bạn học Hạ Lăng, chúng ta đi thôi, chỗ đó còn có bàn trống."

"Cậu buông tay ra!"

Cậu ta nắm rất chặt, Hạ Lăng trực tiếp bị cậu túm lên, cô trầm mặt xuống, có chút tức giận, nhưng Quý Tu Uyên làm như không nghe thấy, quyết tâm muốn kéo cô đi.

Đúng lúc này, từ phía sau Hạ Lăng, một bàn tay sạch sẽ xinh đẹp nhanh chóng vươn tới, bắt lấy cánh tay còn lại của cô.

"Quý Tu Uyên, đầu óc cậu có phải bị úng nước rồi không?"

Tiết Húc thanh âm trầm thấp không mặn không nhạt vang lên, hắn chậm rãi từ trên bàn ngẩng đầu, một vài sợi tóc rũ xuống trước trán, lộ ra đôi mắt đen nhánh mà lạnh băng.

"Tớ nhịn cậu đủ rồi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio