Trì Tiểu Trì: “…”
Quý Tác Sơn chờ một lúc lâu không thấy đáp lại: “…Anh Trì?”
Trì Tiểu Trì dừng một chút, chân thành nói: “Tiểu Quý, cám ơn cậu.”
Quý Tác Sơn sững sờ, mặt đỏ rần.
Cậu đã làm Chiến Thần đế quốc một quãng thời gian, nhận vô số huấn luyện lễ nghi, cậu cũng có ý thức mà ép chính mình phải thành thục vững chải, nhưng tâm tính thiếu niên vẫn còn đó, sự khẳng định và khích lệ của ân nhân khiến cậu vui mừng thật sự, đó là cảm giác xúc động từ nội tâm, như được anh hai trong nhà khen ngợi.
Huống chi so với những gì Đàm Hổ từng trải qua thì ân tình và dụng tâm của Trì Tiểu Trì đối với cậu càng thêm đáng quý.
So với những gì Trì Tiểu Trì từng làm cho cậu, cậu có thể tặng lại thật sự quá ít.
“Đừng..đừng khách khí với em.” Cậu hơi sáng mắt mà hỏi, “Thầy Lục gần đây thế nào ạ?”
“Anh ấy à?” Trì Tiểu Trì quan sát chiếc nhẫn trên tay, “Anh ấy vẫn tốt. Tụi anh còn bốn lần nhiệm vụ nữa là…”
Đang nói chuyện phiếm với Trì Tiểu Trì nhưng Quý Tác Sơn lại phân tâm, lén lút tiến vào một kênh thông tin khác.
Ngày hôm qua trở về không gian Chủ thần một chuyến, là hệ thống, chỉ cần không phải tận lực mã hóa, ẩn giấu hành tung của mình thì sẽ để lại manh mối.
Quý Tác Sơn dựa vào vết tích thông tin còn sót lại mà lén lút xâm nhập vào không gian Chủ Thần.
Dùng tinh thần lực và đeo bộ khuếch đại tín hiệu để xâm nhập từ khoảng cách xa đối với Quý Tác Sơn mà nói rất vất vả. Sử dụng tinh thần lực quá độ sẽ dẫn đến chứng đau đầu kịch liệt, hiện tại cậu bị ù tai rất nặng, thậm chí đã không thể nghe rõ Trì Tiểu Trì.
Cũng may cậu am hiểu cách nhẫn nại.
Quý Tác Sơn phải thừa nhận bản thân không quá thông minh, không có cách nào giúp anh Trì phân tích đầu đuôi câu chuyện, không bằng thừa dịp này giúp anh Trì nhiều thêm một chút.
Không gian Chủ thần rất lớn, bên trong tất cả đều là hệ thống mặc quần đen áo trắng đi tới đi lui, mỗi người đều bận rộn, thoạt nhìn như một công ty khoa học kỹ thuật.
Cậu nghiên cứu một chút bảng hướng dẫn bằng đồng đặt trong đại sảnh, xác nhận địa điểm mà mình muốn đi, dành thời gian cấp tốc để áp sát phòng hồ sơ.
Thoạt nhìn anh Trì rất để ý tình hình của , nhưng anh ấy chắc là không có quyền tiến vào hệ thống Chủ thần, để thầy Lục đi làm thì khó tránh khỏi sẽ chọc cho vị Chủ thần kia chú ý, ngộ nhỡ tìm thầy Lục gây phiền phức thì sẽ không tốt.
Cậu đã là người trưởng thành, cần phải học cách giúp ân nhân giải quyết khó khăn.
Có thể tiến vào không gian Chủ thần thì phòng hồ sơ đối với Quý Tác Sơn mà nói dễ như ăn cháo, nhưng máy tính lưu trữ dữ liệu được mã hóa kỹ lưỡng, một khi tắt máy thì mật mã sẽ tự động thay đổi, nhập sai hai lần thì máy tính sẽ tự động cảnh báo.
Quý Tác Sơn do dự một chút trước máy tính, bởi vì tinh thần lực tiêu hao quá độ, cậu sợ rằng không có cách nào phân tâm để tính ra danh sách mật mã.
…Cũng may để tránh máy tính xảy ra vấn đề trục trặc, trong phòng hồ sơ có lưu trữ tài liệu giấy.
Quý Tác Sơn đi tìm ở từng kệ hồ sơ, thuận lợi tìm được tài liệu của số .
Cậu rút tài liệu ra, trước tiên nhìn ảnh thì liền sững sờ.
Bức ảnh của hoàn toàn khác với miêu tả của Đàm Hổ, là một người trung niên nhìn qua có chút cảnh giác, khuôn mặt trắng bệch, có đôi mắt phượng.
Chẳng lẽ lời của Đàm Hổ là điên cuồng, thuận miệng nói bậy một con số?
Hoặc là đã hoàn thành nhiệm vụ, quang vinh về hưu, đời tiếp theo thừa kế con số này?
Nhưng phải chứng minh suy đoán này có chính xác hay không đã.
Quý Tác Sơn cau mày suy ngẫm trong phút chốc, trong lòng đột nhiên rộng mở.
Trí nhớ của cậu không tính là tệ.
Khi Trì Tiểu Trì ở thế giới của cậu thường mang theo nói chuyện phiếm chung, trong lời nói từng nhắc đến việc làm nghề hệ thống đã tròn năm.
Đàm Hổ là năm trước lưu lạc đến thế giới của mình.
Vì bản thân cậu không có thời gian chuẩn xác để tham chiếu nên mới khổ não như vậy, hiện tại mượn hồ sơ của thầy Lục một chút để so sánh thời gian nhận việc thì sẽ biết rõ là tình huống gì.
Hồ sơ của cũng không khó tìm, nằm trên kệ cách đó hai ngăn.
Khi cậu vừa mở ra liền bị bức ảnh thiếu niên trong đó chấn động một chút, lập tức mới phản ứng được bức ảnh này có lẽ là lúc vừa mới gia nhập hệ thống, mặt mày của anh ấy hơi buồn, tuy là tuổi trẻ nhưng tỷ lệ thân hình đã cao hơn tiêu chuẩn, nét mặt dịu dàng thần thái ôn hòa toát ra từ trong xương tủy.
Là đặc điểm có thể tìm thấy trên các anh trai hàng xóm trong mộng của mỗi một cô gái.
Quý Tác Sơn mím môi cười khẽ một tiếng.
Cảm giác này thật thú vị, anh trai luôn thận trọng chính chắn và bao dung trong ấn tượng của cậu cũng từng có mặt ngây ngô như vậy.
Nghĩ thì nghĩ, trước tiên cậu vẫn đi so sánh thời gian nhận việc của và .
Quả nhiên thời gian gia nhập hệ thống được đánh số trên hồ sơ là đúng ba năm trước.
Nói cách khác, số trước đây nghỉ việc, sau đó có người thay vị trí của anh ấy.
Thế nhưng tại sao phải nhường hệ thống mới sử dụng lại số thứ tự của người cũ?
Lỡ như số có người quen trong tập đoàn hệ thống, như vậy không sợ gọi nhầm sao?
Nghĩ như vậy, Quý Tác Sơn trả lại hồ sơ về chỗ cũ, rồi cầm lấy hồ sơ , cũng dự định trả trở về.
Trên đường trả trở lại, quỷ thần xui khiến cậu mở ra hồ sơ một lần nữa, muốn xác nhận một chút thời gian.
Lúc này mở ra, đập vào mắt cậu trước hết chính là cột họ tên.
“Họ tên: Lâu Ảnh”.
Quý Tác Sơn dừng tay.
Lâu Ảnh…”Lâu”?
Nếu cậu nhớ không lầm thì anh Trì từng nhắc với cậu có một người gọi là “Lâu ca” rất quan trọng với anh ấy.
Nhưng mà Quý Tác Sơn không có cơ hội tỉ mỉ hồi tưởng lại.
Bỗng nhiên một cơn đau đầu kinh khủng ập đến, dường như muốn phá nát thân hình mà cậu đã dùng tinh thần lực để ngưng tụ.
Cậu không chống đỡ được, quỳ một chân xuống đất, mạnh đến mức miếng gạch dưới chân cũng trở nên lỏng lẻo.
Còi báo động vận chuyển, cả bốn vách tường đều chuyển thành màu đỏ tươi sáng chói đâm đau cả mắt.
… Bị phát hiện rồi!
Quý Tác Sơn cố nén đau đầu, nỗ lực đứng dậy, hai chân lại nặng như ngàn cân, ý thức cũng bắt đầu tan rã.
Cậu cắn chặt hàm răng, mùi máu tanh trong miệng lan ra, toàn thân run rẩy, hồ sơ cầm trên tay cũng phát run.
Không được, nhất định phải trả lại hồ sơ!
Một kẻ xâm lấn cầm hồ sơ trong tay, một khi bị bắt, mình có thể thoát thân nhưng thầy Lục thì sao?
Đứng lên, nhanh….
—— nhưng mà lực bất tòng tâm.
Đầu đau đến sắp nứt, sôi trào cả óc, hiển nhiên là hệ thống phòng ngự đang giải phóng sóng âm có độ công kích cực cao.
Tuyệt đối không thể tiếp tục trì hoãn nữa rồi!
Hai mắt của Quý Tác Sơn dần dần đỏ ngầu, một tay nâng lên kệ hồ sơ gần nhất, lưu lại một dấu tay khủng bố trên kệ, sau đó cậu rên một tiếng, lật tung kệ hồ sơ!
Kệ hồ sơ như domino bị ngã, tài liệu dồn dập từ trên kệ rớt xuống, Quý Tác Sơn giương tay ném hồ sơ của vào kệ gần nhất rồi thân hình chợt biến mất.
Ngay khi cậu vừa biến mất thì tiếp theo đó trên vách tường liền đột nhiên xuất hiện một con mắt màu tím mở ra!
Con mắt kia lạnh lùng nhìn khắp xung quanh phòng hồ sơ.
Tài liệu rơi đầy đất nhưng lại không thấy bóng người quấy rồi.
…
Bên phía Trì Tiểu Trì thì Quý Tác Sơn lặng yên cắt đứt liên lạc.
Trước kia Quý Tác Sơn luôn ngoan ngoãn lắng nghe mình nói chuyện, bởi vậy đợi đến khi phát hiện đối phương không đáp lại thì Trì Tiểu Trì cũng không tỏ vẻ kinh ngạc.
Đây là điện thoại đường dài, tín hiệu không tốt cũng là chuyện bình thường.
Vừa cắt đứt liên lạc với Quý Tác Sơn không bao lâu thì giọng của liền vang lên trong đầu cậu: “Để cậu đợi lâu.”
Trì Tiểu Trì quay đầu nhìn lại, trên tủ đầu giường đã đặt một đĩa cam tươi cắt gọt ngay ngắn.
còn dùng vỏ cam thừa xếp thành hai con ếch nhỏ, ngây thơ khả ái nằm nhoài trên vành đĩa.
Thịt cam tươi đẹp, vỏ lại tinh xảo, bày cùng nhau vô cùng đẹp mắt.
Trì Tiểu Trì vẫn chưa đề cập với về cuộc đối thoại vừa rồi với Quý Tác Sơn.
Cậu biết vị Chủ thần đại nhân kia có mánh khóe thông thiên, lần trước chính mình cố ý uy hiếp nó ngay tại không gian này cũng là muốn thử nó, ám chỉ nó có nhược điểm, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể tố giác nó với bộ phận giám sát hệ thống Chủ thần.
Mà vừa ngoảnh đầu thì Chủ thần liền an bài cho cậu một thế giới tận thế, có thể nói là đáp lễ rất nặng.
Cậu nghĩ, nhất định là phía sau có giao dịch đen rồi.
Nhưng mà cậu cũng sẽ không đem chuyện như vậy nói ra ngoài, khiến Chủ thần kiêng kỵ.
…..
P/S: Chương này cắt ngắn quá, sorry mọi người do bị vụ cách ly toàn xã hội nên hơi bận rộn thu dọn hồ sơ mang về nhà làm việc:D. Có ai cũng bị vậy không?