Trì Tiểu Trì từ trước nên nay luôn biết đổi đề tài, đặc biệt là am hiểu những thứ vô nghĩa và linh tinh, vì thế cậu u oán nói: “Lục công công, ngươi để trẫm đợi lâu quá rồi.”
: “…” Hôm nay đem mình ra làm kịch bản hoạn quan à?
Anh thở dài một hơi, phối hợp nói: “Vâng, Hoàng thượng, ta sai rồi.”
Trì Tiểu Trì rất là hôn quân nói: “Lớn mật, dám ở trước mặt trẫm mà xưng ta à, người đâu, kéo ra ngoài thiến thêm lần nữa cho trẫm.”
: “…”
Anh có loại xúc động muốn xúi giục các hoạn quan khác tạo phản, sau đó trói hoàng thượng thiếu niên ngu ngốc này lại rồi bắt nạt mỗi ngày cho đến khi khóc rống mới thôi.
Trì Tiểu Trì phá một hồi mới ngoan ngoãn ôm đĩa, lấy tay trái cầm nĩa đâm vào thịt cam.
Bộ dáng ăn của cậu thật tao nhã, ngậm miệng nhai, quai hàm hơi nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cậu ăn, trong lòng tràn ngập tâm ý.
Trì Tiểu Trì ăn hai miếng rồi đặt nĩa xuống, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, hoàn thành xong nhiệm vụ với tôi thì anh còn bao nhiêu lần nhiệm vụ nữa?”
muốn nói thẳng ra giao dịch của mình với Chủ thần cho Trì Tiểu Trì nghe nhưng vấn đề này lại liên quan đến điều khoản bảo mật cho nên dù anh muốn cũng không thể trả lời thành thật.
Anh chỉ có thể cười: “Cậu quên rồi à?”
Trì Tiểu Trì nói: “Chưa quên, hỏi một chút thôi.”
: “Cậu là ký chủ thứ của tôi, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ với cậu thì tôi còn lần nhiệm vụ…Ăn thêm một chút nữa đi, cam bị oxy hóa thì ăn không ngon nữa đâu.”
Trì Tiểu Trì không hỏi nhiều nữa, ăn thêm vài miếng rồi cảm thấy có chút buồn ngủ, liền đắp chăn ngủ tiếp.
đang định giúp cậu kéo chăn lại thì Trì Tiểu Trì lại tự chủ động quấn chăn kỹ lưỡng.
Sắc mặt hơi thay đổi.
…Chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Trì Tiểu Trì đã bị chuyển sang ngón út.
Anh cúi đầu, cố nén nội tâm cuồn cuộn, tắt đèn, dịu dàng nói: “Ngủ ngon”, sau đó không nói thêm tiếng nào nữa.
Trì Tiểu Trì cũng biết đã nhìn thấy.
…Nhưng biết làm sao đây.
Cậu không thể đáp lại , mặc dù có đôi lúc cậu cũng chờ mong sẽ xảy ra kỳ tích, một loại kỳ tích….tựa như người mà thầy Lục chờ đợi chính là mình.
Nhưng may mắn về tình cảm của cậu đã dừng lại từ năm tuổi.
Cậu không nên đòi hỏi kỳ tích.
Về phần chiếc nhẫn vẫn nên mang theo, có lẽ một ngày nọ tiểu Quý có phát hiện gì mới thì vẫn có thể liên lạc với mình.
Vào giờ phút này, tại “Trong Khoảnh Khắc”, trên bảng dữ liệu hiện lên thông tin liên quan đến Trì Tiểu Trì.
Số hiệu ký chủ:
Họ tên ký chủ: Trì Tiểu Trì
Cấp độ thế giới: Cấp S
Mức độ hoàn thành:
Đánh giá trạng thái ký chủ: Các chức năng đều ổn định, có thể truyền tống bất cứ lúc nào.
Tổng trị giá nhiễu loạn đạt được: (thấp hơn trị giá bình quân hỗn loạn là ).
Ban đầu Chủ thần rất hài lòng khi trị giá nhiễu loạn vượt xa trước kia, nhưng khi chú ý đến trị giá bình quân thì tâm vẫn trở nên lạnh lẽo.
Nhưng lão rất nhanh lấy lại tinh thần, mở miệng hỏi trí tuệ nhân tạo của mình: “Đã tu sửa lỗ thủng chưa?”
Trí tuệ nhân tạo trả lời: “Vâng, đã tu sửa.”
“Tình huống thế nào?”
“Trước mắt chỉ biết là có kẻ muốn cưỡng chế xâm nhập, mục đích không rõ.”
“Là ?”
“Có lẽ không phải là . Khi xảy ra chuyện, đang gọt cam trong không gian của ký chủ .”
Chủ thần: “…” Cũng không cần liệt kê cặn kẽ như vậy đâu, cảm ơn.
Lần trước bởi vì công tác nên Chủ thần không để ý đến tiến trình chấp hành nhiệm vụ của Trì Tiểu Trì, nhưng dưới quan điểm của lão, chiến thuật của lão nhất định có hiệu quả.
Một khi hạn chế thì Trì Tiểu Trì sẽ mất đi trợ lực, xem ra cậu ta sẽ vì ỷ lại hệ thống mà phải trả giá đau đớn thê thảm.
Thế giới sau chỉ cần bắt chước làm theo là được.
Nghĩ đến đây, Chủ thần âm thầm cười lạnh trong chốc lát, sau đó hỏi lại trí tuệ nhân tạo: “Bộ phận giám sát sắp xuống thanh tra, chuẩn bị thế nào rồi?”
Trí tuệ nhân tạo: “Đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Lần này vẫn là R đến à?”
“Có lẽ là vậy. Từ trước đến nay đều là cô ấy phụ trách hệ thống của ngài.”
Chủ thần nở nụ cười: “Ừm, như vậy cũng tốt.”
….
Trì Tiểu Trì còn chưa mở mắt ra thì đã bị nước lạnh xối ầm ầm xuống người làm cho hoang mang bối rối.
…Bả vai của cậu run lên, nhưng cố ổn định không di chuyển.
Cậu nheo mắt lại, lặng lẽ quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Thế giới này mình mặc một bộ bạch y trắng thuần, trên cổ có đeo một vòng cổ làm bằng dây thừng có xỏ nanh rắn, tay làm ra động tác hoa sen, đang ngồi dưới thác nước tĩnh tọa, bạch sam bị dòng nước thấm ướt, kề sát vào da thịt.
Cây cỏ bốn phía vẫn còn bị băng tuyết bao trùm chưa tan, lá non mới chỉ là màu vàng nhạt mà thôi.
Thác nước mới vừa tan tuyết, còn vài miếng băng mỏng sót lại trên bả vai và mái tóc đen.
Ấn tượng đầu tiên của Trì Tiểu Trì đối với thân thể này là: Đầu sắt.
Cũng may thân thể của nguyên chủ thật sự đủ cứng, có lẽ đã quen với trình độ xung kích này nên cũng không cảm thấy đau đớn, ngược lại khi hô hấp lại có thể cảm giác thông suốt, cũng hoàn toàn không có cảm giác khó thở.
Một con nai trắng uống nước nơi khe suối, giương mắt nhìn cậu trong chốc lát, sau đó mạnh mẽ nhảy vào trong rừng, hoàn toàn biến mất tăm hơi.
Một bộ quần áo màu xanh biển được đặt bên cạnh bờ hồ, áo choàng, đai áo và dây buộc tóc được sắp xếp gọn gàng, cùng với một khối ngọc màu xanh có giá trị không nhỏ được đặt lên trên.
Thấy trình trạng như vậy, trong lòng Trì Tiểu Trì đã có chút phán đoán, nhớ lại trước kia lúc học tiểu học mình từng đọc qua những tác phẩm văn học cổ trong sách giáo khoa, đọc “Tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa đến nửa đường mà mất”, Trì Tiểu Trì liếc nhìn màn hình trước mắt.
Vừa nhìn sang thì cậu cảm thấy hơi khác thường.
Nhìn lại lần nữa cậu cảm thấy mình đang gặp ảo giác.
Nhìn lại lần thứ ba, cậu xác định là Chủ thần quyết tâm muốn chơi cậu, ngay cả mặt mũi cũng không cần.
Cột trị giá hối hận màu xanh, không nhiều không ít, biểu hiện muốn lên được mức % cần phải đạt điểm.
Trì Tiểu Trì nói: “Thầy Lục, mau nhìn đi, ông chủ của anh không biết xấu hổ.”
Bởi vì vụ chiếc nhẫn mà với Trì Tiểu Trì chiến tranh lạnh mấy ngày.
Cái gọi là chiến tranh lạnh chính là sách thì cứ đọc, hoa quả thì cứ gọt, xem phim cứ lải nhải, chẳng qua rất ít chủ động mở miệng nói chuyện.
….Có thể nói là chiến tranh lạnh nhưng vẫn rất hòa hợp.
Anh “ừ” một tiếng, trước tiên động viên cảm xúc của Trì Tiểu Trì, sau đó mới liếc mắt nhìn cốt truyện của thế giới này, đọc trong chốc lát liền kinh ngạc.
Anh nói: “Tiểu Trì, cậu xem cốt truyện thế giới một chút đi.”
Bốn phía không người, vừa vặn là thời điểm tốt để đọc cốt truyện, Trì Tiểu Trì ngoài miệng chiếm tiện nghi nhưng động tác lại không chậm, sau khi chọn xem cốt truyện, một lượng lớn tin tức trong nháy mắt tràn vào đầu—-
Thời xa xưa, ở Đông Hải Quy Khư có giao nhân nghỉ lại, nước mắt rơi ra thành ngọc châu, đan lưới thành lụa, tính tình ôn hòa, ở nơi biển sâu, rời xa trần thế, chỉ có thuyền viên vượt biển đêm khuya thỉnh thoảng mới nghe được tiếng ca mơ hồ của giao nhân.
Ký chủ không phải người mà là một giao nhân xuất thân ở Đông Hải Quy Khư.
Khi cậu còn nhỏ, một đám người ham mê giao châu quý giá không biết tại sao phát hiện chỗ ở của giao nhân. Phụ mẫu của tiểu giao nhân vì che chở cho cậu mà chết thảm ngay trước mắt cậu, tiểu giao nhân tuân theo lệnh phụ mẫu trước khi lâm chung, tạm thời ẩn thân ở một rặng đá ngầm mà cha mẹ đã chỉ dẫn, ai ngờ đi được nửa đường thì đụng phải lưới đánh cá, phần đuôi bị lưỡi câu trên lưới cắt sâu vào da thịt, bị trọng thương, trong cơn kinh sợ đau đớn mà bất tỉnh.
Chờ đến khi cậu tỉnh lại thì đã được một người bế lấy.
Tiểu giao nhân đau đến mở mắt không nổi, chỉ có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người đối phương cùng với mùi thuốc và mùi máu tanh trên người mình.
Cậu chỉ đủ phán đoán là người bế lấy cậu không phải đám quái vật săn bắt sát hại gia đình cậu, hơn nữa cái ôm này thật ấm áp.
Dường như nhận ra con vật nhỏ trong lồng ngực đã tỉnh lại, người kia cúi đầu, là một giọng nói hoạt bát tinh khiết của thiếu niên: “Tỉnh rồi?”
…Giọng nói cũng thật dễ nghe.
“Xuỵt.” Không đợi tiểu giao nhân nói chuyện, thiếu niên kia liền nhỏ giọng nói, “Đợi chút nữa vào sơn môn đừng nhúc nhích. Ta lén lút đưa ngươi trở về, nếu bị sư phụ bắt được thì ta sẽ bị ăn roi trúc đó.”
Tiểu giao nhân không biết hắn bế mình về làm gì, tưởng rằng hắn muốn lột da ăn thịt mình, sợ sệt đến run rẩy, vô lực vẫy đuôi hai lần lên cánh tay của thiếu niên, nhưng lại đau đến không còn khí lực, đem mặt chôn vào bả vai của thiếu niên mà run lẩy bẩy.
Thiếu niên nhấc cậu lên một chút, sờ mái tóc tựa mây đen của cậu: “Không được khóc nhè, nếu không ta sẽ cười ngươi đó.”
Thiếu niên họ Yến, tên gọi Yến Kim Hoa, là nhị đệ tử dưới trướng Xích Vân Tử của đại môn phái kiếm tu Tĩnh Hư, được công nhận là người ham chơi nhất trong các đệ tử, không có tâm tư tu luyện, bẩm sinh mang thể chất thủy linh căn tinh khiết nên mới được Xích Vân Tử chọn trúng, thu làm đệ tử, ai ngờ về sau hắn lại phát triển rất bình thường, dần dà không có gì nổi trội hơn người.
Mọi người đều nói Yến Kim Hoa là tên phế vật.
Nhưng tiểu giao nhân lại không nghĩ như vậy.
Trong lòng của cậu, Yến Kim Hoa là người tốt nhất trên cõi đời này.
……
P/S: Ngày mai giỗ vua Hùng rồi, mai F xin phép nghỉ một ngày nha. À, bật mí tí, phần này tương đối thú vị ấy, F cũng chỉ mới đọc được đến phần cốt truyện, phần cốt truyện hơi dài nhưng khá plot twist, thật sự rất mong chờ không biết sẽ hóa thân thành ai trong phần này