- Tác giả: tui đem tiêu đề lại cho đọc giả đây haha.
_______________________
- Xin lỗi.
Tú quay lại, Thắng ngước lên cười.
- Xin lỗi.
Tú ngồi xuống, nhìn Thắng trông đợi điều gì đó.
Thắng liền điềm đạm kể lại chuyện.
- Hôm em bị Thảo Ly bắt đi....
Tú ngạc nhiên
- Anh biết chuyện đó sao?
Thắng hụt hẫn, sau đó cho qua
- Ừ. Hôm ấy anh đã thấy em bị lôi lên xe. Sau đó...
- Sao anh không chạy theo?
Thắng hụt hẫn (x)
- Làm sao anh có thể chạy theo chứ? Anh đâu phải beo?
- Cũng phải.
Thắng nhìn bộ dạng hóng chuyện của Tú, lắc đầu. Cứ giống như một đứa con nít, hóng chuyện còn tò mò các thứ.
- Sau đó anh mới gọi cho đàn em. Rồi bảo đàn em thông báo cho White Angel.
- Nhưng sao anh lại biết là Thảo Ly? Còn gọi cho WA?
Thắng hụt hẫn (x)
- Theo anh cứ gọi cho chắc. Với lại anh nghĩ Mi Trà thì anh giải quyết rồi. Vây quẩn bên em chỉ còn Lâm Thảo Ly “ex” của tên lão nhị WA là Tưởng Đình thôi. Kêu hắn....
- Tôi hiểu rồi. Anh cũng biết nhiều chuyện quá ha.
Thắng hụt hẫn (x)
- Em đừng xem thường anh như thế.
- Anh không nói tôi cũng không nghĩ anh nhiều chuyện thế.
Thắng hụt hẫn (x)
- Em không nói không chịu được hả?
- Rốt cuộc thì chân anh làm sao?
- Em nãy giờ làm anh hụt hẫn lần rốt cuộc có muốn nghe anh kể không?
- Thì anh cứ kể đi, tôi có làm gì đâu!
Thắng kí vào đầu Tú.
- Giả nai.
Tú nhăn mặt. Thắng nói tiếp.
- Vết thương này ý, là anh đuổi theo đến xào huyệt của bọn bắt cóc...
- Xào huyệt cái gì? Chỉ coó vài người. Đâu phải một băng đảng.
Thắng hụt hẫn (x)
- Anh không cãi với em. Thì anh vô giải cứu em xong rồi bắt tên chủ mưu. Đúng là Lâm Thảo Ly còn gì. Chỉ không ngờ cô ta giỏi võ còn mang súng. Giao đấu không thành cô ta móc súng bán vào chân anh. Rồi bỏ chạy....
- Sau đó sao WA bắt được cô ta nhỉ?
- Tất nhiên là quân bọn anh, em không nhớ bên anh còn Toàn sao. Hắn ta cũng được việc đấy.
- À vậy anh dở rồi. Hahaha
Thắng lại kí đầu Tú. Tú trừng mắt.
- Tôi chịu đựng đủ rồi nha. Ủa chân anh hết đau rồi hả?
Thắng đứng người một chút, sau đó nhanh miệng nói.
- Em nhắc lại chi nó đau rồi.
- Giờ sao?
- Đưa anh đến phòng y tế đi.
- Được thôi.
Sau đó Tú vác cục thịt to chà bá - Dương Thắng đến phòng y tế. Qua bao dãy phòng, mặt Thắng thì ngẩn cao nhìn người mặc dù chân không cử động, Tú cúi gầm xuống, gồng mình vác Thắng đến phòng y tế. Tú biết vẻ mặt hốch hách của Thắng nhìn người khác nhưng không thể nào tức giận được. Dẫu gì hắn cũng xem như cứu Tú một mạng.
Vác được Thắng đến phòng y tế, Tú đổ cả lít mồ hôi, chảy hết kg mỡ (mặc dù chị không có mỡ).
Đỡ Thắng chầm chậm ngồi xuống giường bệnh, cũng làm Tú tá hoả. Đở hắn ngồi thì chịu ngồi đi, kéo cả Tú ngã nhào xuống giường. Tú liền bậc dậy nhìn Thắng chỉ muốn đấm một phát.
- Em đừng cố làm đau người thương?
- Gì?
- Người bị thương. Người bị thương.
Tú thật là hết nói nỗi với Thắng. Sau đó chị y tá liền đi ra.
Phòng khám ở trường cũng không tầm thường, bác sĩ y tá thuốc men đầy đủ cả. Chỉ là phòng hơi nhỏ.
- Chị băng bó cho anh ta đi. Anh ta chảy máu nhiều rồi đấy.
Chị y tá cười
- Được.
Chị y tá chạy đi lấy dụng cụ. Thắng nhìn Tú.
- Em băng cho anh.
Tú ngạc nhiên nhìn Thắng.
- Anh nói sao cơ?
Cùng lúc chị y tá chạy ra, tay xách hộp y tế. Tú nhanh miệng.
- Chị làm đi.
Cô y tá thì hợp tác như vậy nhưng Thắng thì không. Cô y tá cười.
- Đừng động đậy! Đau đấy.
Thắng điềm đạm nói.
- Chị trách ra, tôi muốn cô ta làm.
Cô y tá nhìn Tú, Tú lại nói.
- Chị cứ tiếp tục đi. Hắn mình rồng da rắn... - Tú vừa cười vừa nói lại. - Mình đồng da sắt không sợ đau đâu. Cứ yên tâm.
Cô y tá lại cố tiến hành công việc của mình. Như trước Thắng vẫn không hợp tác. Lần này giọng Thắng có vẻ tức giận hơn, giọng trầm hơn.
- Tôi bảo chị để cô ấy làm.