Cô y tá lại tiếp tục nhìn Tú. Tú lại cười.
- Hắn ta không dám làm gì chị đâu. Em hứa danh dự đấy. Nếu hắn làm gì chị em bảo kê cho. Cứ từ từ làm việc cần làm.
Thắng nghe từng câu từ chữ rõ mồng một, mặt biến sắc trông hung tợn hơn. Lần này không dám tự ý xông vào, chị y tá nhìn Thắng, hỏi nhỏ.
- Tôi sát trùng được chứ?
Thắng nhìn cô y tá gương mặt hiện rõ sự lo sợ, quay mặt đi.
- Nếu cô muốn bị đuổi việc.
Sóng lưng cô y tá lạnh lên, toàn thân như tê bại, run rẫy không chút sức. Tú nhìn thấy không đành lòng chỉ vì một việc nhỏ miếng cơm của người khác lại bị mất đi. Dù gì tên Thắng này thích gì làm đó, phá sản hai tập đoàn rồi không lẽ không thể khiến một người bị sa thải?! Thôi thì Tú nhượng bộ hết hôm nay!
Cô y tá vẫn giương mắt lên nhìn Tú chờ đợi một điều gì đó. Tú nhìn Thắng rồi nhìn cô y tá, thở dài nói.
- Được rồi chị, để tôi.
Sắc mặt hai người kia thay đổi nhanh chóng. Cô y tá cười vội vàng đứng dậy nhường chổ cho Tú. Thắng nhìn Tú, ánh mắt long lanh mừng rỡ nhưng một chú cún con. Tú trừng Thắng một cái rồi ngồi xuống, bỗng trong đầu hiện lên một cái bóng đèn, môi nhếch lên một nụ cười gian.
Anh biết tay tôi!
Tú tiến hành băng bó cho Thắng nhẹ nhàng nhưng nhát nào nhát ấy đâm thấu vào xương cốt của Thắng.
Rát đấy, đau đấy nhưng sẽ cố chịu. Lưu Diễm Tú em không thể không đanh đá sao.
(- Tác giả: em nói giùm cho “Không Thể Nào''.
Rắc rắc....- Tiếng trái tim tôi đổ vỡ.)
Này thì bảo tôi vác, này thì nghênh mặt, này thì băng bó. Tôi trã từng thứ một cho anh.
Dù gì thì Thắng cũng cứu Tú một mạng, Tú thế lại tính toán vặt vãnh. Độc ác quá!
( - Dám nói tôi độc ác?
- Không không hiền như bà điên!
- Cái gì?
- Bà tiên! Bà tiên!
_________
Chương này tui nói nhảm hơn nhiều rồi cười)
Người ta làm cẩn thận lại từ tốn một bịch bông là đủ. Không hiểu Lưu tiểu thư đây làm kiếu gì năm bịch bông còn thiếu.
Thời gian tra tấn, hành hạ cũng có lúc kết thúc. Thời điểm này mọi nỗi tức giận cũng đã tan biến. (Bay bay blabla~~ hahaha)
Tú đứng dậy, nhìn gương mặt cô y tá cười ngu ngơ, mình cũng cười ngu ngơ.
- Phiền chị thanh toán chỗ này rồi.
Sau đó Tú quay sang nhìn Thắng hình viên đạn.
- Còn chưa đi?
- Em làm gì sau khi băng chân anh lại không cử động được thế này?
Lại tính ăn vạ?!
Tú thản nhiên quay đi.
- Mặc kệ anh. Tôi về lớp.
- Ớ...
Rồi em sẽ phải chịu nghe tôi!
Thắng đứng dậy, đút tay vô túi bước đi với dáng vẻ ngày nào mình vẫn trưng ra cho mọi người xem, lạnh lùng lướt ngang qua cô y tá.
- á...
Cô y tá bậc cười không thành tiếng. Vừa mới cao lãnh bước qua mình, cậu ta lại đau đớn xoa xoa chân bước đi.
Giờ ra chơi, hàng loạt điện thoại reo lên một thông báo nhỏ, trừ Tú vì Tú vẫn chưa có điện thoại. Tú thong dong cùng hai người bạn thân đi xuống căntin. Nhưng đi đến đâu Tú cũng như thành tâm điểm. Ai ai cũng nhìn Tú bằng con mắt khá kì lạ. Ban đầu vẫn nghĩ “Họ thích thì họ nhìn thôi” (haha) một lúc lại cảm thấy kì lạ, và dần chuyển sang không hài lòng.
- Ờ ha nãy nhận được thông báo gì đó.
Di Uyển sựng nhớ ra. Giang Thanh cũng lên tiếng.
- Ờ phải.
Tú một người vô sản chỉ biết hóng chuyện ké. Di Uyển mở thông bảo lên, biết có kẻ hóng chuyện liền đọc lớn.
- “ Giúp người người lại không thèm đếm xỉa đến mình. Yêu người người càng không đếm xỉa đến mình. Có phải chăng tim người đã hoá đá? Người ơi người có hiểu đâu!....” ôi giời ơi. Vớ vẫn.
Di Uyển buông điện thoại, bấm tắt màn hình. Giang Thanh lại nhanh miệng.
- Còn này “Lưu Diễm Tú“.
- Hả bảo gì tao?
- Không trong này còn ghi tên mày này!
- Thật á?
- Nhìn xem.
Giang Thanh chìa điện thoại trước mặt Tú. Quả đúng là có hiện như thế!
Volume tự dưng nhỏ lại.
- Hèn gì tao thấy, người đời hôm nay lại không yên phận. Nhìn mày đắm's đuối.
( hihi chương này có vẻ tâm trạng tác giả hơn bị kinh động nên nhảm nhiều. Ủng hộ tác giả tiếp nhé. Hẹn gặp vào hai tuần tới! Do kiểm tra thôi)