Về đêm, mọi thứ dần trở nên yên tĩnh và tâm lặng, nằm trên chiếc giường lớn êm ái, Song Thuần ngọ nguậy không thôi.
Vì sao cô như vậy?
"Cô cứ việc sống những ngày vui vẻ ngắn ngủi còn lại, tôi sẽ cướp đoạt những gì cô đang có, cứ chờ xem, rồi cô mãi mãi mất đi người cô yêu, ba sẽ bỏ rơi cô, tất cả đều bỏ rơi cô, hahahah"
Song Thuần mắt nhắm, chân mày chau lại, mồ hôi toát ra vạn phần, miệng cô lẩm bẩm không thôi:"Không, không, đừng giết tôi, không mọi người sẽ không bỏ tôi...."
Sở Ngôn Hàm bởi vì tiếng la hét thất thanh của cô mà tỉnh giấc, anh ngồi dậy, lay lay người cô:"Thuần, Thuần, tỉnh dậy đi em,em làm sao vậy?"
Tiếng gọi của Sở Ngôn Hàm làm cô bừng tỉnh giấc, nơi khóa mắt tươm rướm nước mắt đang đọng lại:"Ngôn Hàm, anh đừng rời xa em, em sợ lắm!".
Song Thuần không thể kiềm chế lại cảm xúc lúc này, giấc mơ kì lạ đó khiến cô không khỏi sợ hãi, cô gái đó là ai?
Tại sao lại muốn giết cô? Hay là chỉ bình thường là một giấc mơ, người ta nói mơ gì thì mọi chuyện sẽ đi ngược lại với giấc mơ đó.
Sở Ngôn Hàm vuốt ve cô đầy yêu thương:"Ngoan, anh không rời xa em đâu, anh vẫn bên cạnh em mà, em đừng sợ, được không?"
Song Thuần ghì chặt lấy anh, hai tay cô bấu vào lưng anh đến chặt chẽ, như sợ mất anh vậy:"Vừa nãy,em mơ thấy có một người nói với em cô ta sẽ cướp lấy tất cả của em, sẽ khiến cho ba, anh và tất cả mọi người đều bỏ rơi em, em sợ mất đi anh, mất đi ba,".
"Không sao đâu, anh vẫn bên cạnh em, đừng sợ nữa, chỉ là một giấc mơ thôi mà, không có gì phải sợ hãi cả".
- -------Còn-----