Sáng hôm sau khi thức dậy, Sở Ngôn Hàm liền có cảm giác bất an, bởi vì thường thì cô sẽ thức dậy trước anh, rồi cô sẽ nằm đó nhìn anh, còn hôm nay thì không có..
Cô vẫn chưa thức giấc, Sở Ngôn Hàm ban đầu cho rằng cô chỉ là ngủ nướng một chút thôi, nhưng mà mãi đợi cô thức đến tận bảy giờ vẫn không thấy cô làm bất kì hành động nào.
Sở Ngôn Hàm liền gọi cô:"Song Thuần, dậy đi em, sáng rồi?"
Và câu nói đó được lặp đi lặp lại khoảng bốn lần.
Cô vẫn không chút động tĩnh nào.
Tay anh theo bản năng rụt lại bởi vì cả cơ thể cô rất nóng. Giống như có một đóm lửa bùng cháy.
Cô sốt rồi?
Chẳng những vậy. Sốt còn rất cao!
Sở Ngôn Hàm ngồi bậc dậy, đi thẳng xuống nhà bếp pha nước ấm, còn căn dặn người hầu nấu cháo cho cô.
Sau khi thử độ ấm của nước đã ổn định anh đem bỏ nước vào một cái thao nhỏ kèm theo là chiếc khăn, đem lên phòng rồi đặt lên bàn, bàn tay cầm cái khăn dắt từng chút một cho vừa đủ ấm, đặt lên trán cô.
Lúc này, Song Thuần lờ mờ tỉnh giấc, cảm nhận được hơi ấm từ chiếc khăn trên trán mình, cô thỏ thẻ nói:"Ngôn Hàm, đã mấy giờ rồi anh?"
Sở Ngôn Hàm bớt lo pắng khi nhìn thấy cô tỉnh giấc:"Đã hơn tám giờ rồi!"
"Vậy tại..tại sao anh không đi làm! Còn ở nhà"
Sở Ngôn Hàm lắc đầu, gương mặt than thương nhìn cô:"Vợ anh bị sốt cao thì làm sao anh có thể đi làm được chứ!"
Song Thuần bỗng nhiên rơi lệ, nước mắt chảy xuống hai bên mí mắt. Sở Ngôn Hàm thấy vậy liền lấy tay lau đi cho cô, ngờ ngợi nghĩ, anh đã nói gì sai sao?
Vợ yêu bỗng nhiên rơi lên, anh chỉ cần thấy cô khóc chắc chắn trái tim sẽ đau nhói lên.
"Vợ à? Anh thích thấy em cười!"
"Không phải, là do em cảm động. Cảm ơn anh ông xã, cảm ơn vì tất cả những gì mà anh đã làm cho em, cuộc đời em lấy anh chính là điều đúng đắn nhất!"
Song Thuần cố gắng nói hết những tâm tư của mình. Hay thậm chí cô nghĩ dù có nói nhiều đến đâu thì cũng khó có thể bộc lộ hết những nổi lòng của cô về anh.
- -----Còn---