Lúc này trời đã trở tối hơn, tất cả màn đêm bao trùm xuống cả thành phố ồn ào, nhộn nhịp. Hôm nay bên ngoài có diễn ra một chút sự vui chơi dành cho những ai muốn giải tỏa cơ thể sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Song Thuần đang nằm trên chiếc giường thân yêu đọc từng trang sách, khi đến gần cuối trang thì cô nghe có rất nhiều tiếng động lạ vang lên, Song Thuần lại quay sáng khều nhẹ anh:"Chồng ơi? Hình như bên ngoài đang vui chơi gì đó rất náo nhiệt?"
Sở Ngôn Hàm biết cô thích điều đó, anh ngồi bậc dậy, đến gần cửa sổ, vén màn lên xem đó là gì?
À! Thì ra là vui chơi, năm nào ở đây cũng tổ chức, có lẽ cô vừa đến sống cùng anh mới được mấy tháng nên không biết!
Sở Ngôn Hàm quay lại với cô. Lúc này cô cũng đã đọc xong quyển sách dày cui kia, nhìn Sở Ngôn Hàm một cách nôn nao hỏi:"Gì ở bên ngoài vậy anh?"
"Mọi người cũng nhau chơi các trò chơi, năm nào ở gần nhà anh cũng tổ chức, em có muốn ra đó chơi cho vui không?"
Song Thuần có chút lưỡng lự, cô sợ có người lại lôi đôi chân cô ra để nói, thấy được tâm tình của vợ, Sở Ngôn Hàm liền cho gọi trợ lí của mình, chuẩn bị cho anh một chiếc xe cao cấp, chỉ cần ngồi bên trong thì có thể ngắm nhìn tất cả bên ngoài mà không cần phải chen chúc.
Vài phút sau đó. Trợ lí báo lại cho anh xe đã đến nơi. Anh đưa cô xuống lầu rồi đi vào trong xe mà ngồi, nội thất bên trong có khác gì một căn nhà thu nhỏ đâu, rất đầy đủ tiện nghi.
Song Thuần nhìn ra bên ngoài kia, nhìn họ vui chơi thôi cô cũng đã thấy vui lây rồi!
Sở Ngôn Hàm ôm cô từ sau lưng, đầu gác lên vai cô, hai mắt nhắm lại nhẹ nhàng, hơi thở đều đều phả vào cổ cô, cô có phần nhạy cảm nên sinh ra đỏ mặt:"Thuần! Hứa với anh nếu như có một ngày em đi lại bình thường thì hãy sinh cho anh một đứa con có được không!"
Song Thuần bậc cười, tựa như anh đang nói trấn an bản thân anh vậy, bác sĩ có nói chân cô chỉ có một người mới có thể chữa trị, mà người bác sĩ đó hiện tại không biết ở đâu, còn sống hay không nữa.
"Em hứa!"_Tuy nhiên cô vẫn trả lời để anh hài lòng, để anh được vui vẻ. Cô không muốn thấy anh buồn.
Ngay lúc đó, bỗng nhiên có một cậu bé đứng trước mũi xe của cô, trên tay kà những cành hoa hồng đỏ tươi, Song Thuần lây lây anh dậy:"Chồng, anh mua hoa cho em được không?"
"Em thích thì anh sẽ mua".
Song Thuần chỉ tay vào cậu bé nhìn có vẻ yếu ớt. Tiều tụy kia, thân thể bé run run, cô có thể nhìn rõ ra được:"Anh mua hết chỗ hoa của cậu bé đó. À mà anh có thể cho cậu bé đó lên xe của chúng ta được không? Bên ngoài lạnh như vậy, cậu bé có vẻ như không thích ứng được".
Sở Ngôn Hàm cười:"Vợ anh thật tốt!".
Nói rồi, anh mở cửa xe, gọi cậu bé mia hết chỗ bông kia rồi kêu cậu bé lên xe.
Nhưng mà Sở Ngôn Hàm cảm thấy có chút kì lạ, cậu bé này tuy ra vẻ đáng thương như vậy, nhưng mà anh có cảm giác hình như cậu bé không đáng tin.
"Này nhóc? Tại sao tối như vậy rồi không về nhà ngủ mà lại đi bán hoa?"
Cậu bé cửa trả lời vừa sợ:"Vì mẹ cháu đang bệnh nằm ở nhà, cháu phải đi bán hoa để có tiền mua thuốc cho mẹ"
"Thật vậy sao? Nhà cháu ở đâu để cô chú đưa con về?"
"Nhà cháu cũng gần đây lắm! Cô chú cứ chạy thẳng ạ!"
Sở Ngôn Hàm cùng Song Thuần và cậu bé đi trên chuyến xe đưa cậu bé về tận nhà.
Sau khi rời khỏi, Sở Ngôn Hàm có chút nghi ngờ, hay là do anh quá đa nghi. Anh có cảm giác hình như có ai đang theo dõi anh và cô. Theo dõi từ lúc ở anh và cô mua hoa của cậu bé.