Chạy được một khoảng thì đến nhà của cậu bé kia, ban đầu meh cậu bé có mời cô và anh vào nhà uống một tách trà rồi đi, xem như cảm ơn. Nhưng anh từ chối, vì sợ cô đã thấm mệt, muốn cùng về nhà nghỉ ngơi.
Đến đoạn đường gần đó, thì xe bể lốp, Sở Ngôn Hàm điện thoại cho người đến sửa chữa lại, và anh kêu người lái xe khác đến đón anh và cô, trên đường về nhà, Song Thuần đã ngủ khi nào, đầu cô dựa vào vai anh, nhìn cô ngủ rất ngon, anh cũng thấy vui lòng, mấy ngày qua có ngày nào cô được ngủ ngon như vậy đây?
"Chạy xe chậm thôi, không cần gấp".
Sở Ngôn Hàm lên tiếng nói với tài xế xe, cậu ta hiểu ý, chạy chậm lại để tránh chạy nhanh quá sẽ đánh thức cô dậy!
Sở Ngôn Hàm nắm lấy đôi tay cô thật chặt, đưa lên hôn lên mu bàn tay cô một cái:"Bảo bối ngủ ngon".
- -------
Đến khi cô thức dậy đã là mười giờ sáng hôm sau, cô không thấy anh bên cạnh, mà trời bên ngoài thì lạnh cống, còn không đóng cửa sổ, Song Thuần muốn ngồi dậy đi đóng lại nhưng cô không đi được, đúng lúc, Sở Ngôn Hàm đi vào, anh nhìn cô một cái rồi đi lại kéo rèm cửa sổ, đóng chặt lại, gió cũng không còn, căn phòng bây giờ ấm lên một chút. Sở Ngôn Hàm ngồi lên giường, đặt vào trán cô một nụ hôn chào sáng, Song Thuần làm nũng chà chà mặt vào ngực anh, để tìm hơi nóng, vòng tay ôm chặt lấy anh:"Chồng? Em đói rồi?"
"Anh đã nấu bữa sáng cho em xong rồi!"
"En muốn ăn".
"Hình như em quên mất một việc vào buổi sáng".
Song Thuần trơ mắt, gương mặt cô của ngốcvô cùng chân thật, kèm theo sự đáng yêu:"Việc gì vậy? Anh nhắc em một chút được không?"
Sở Ngôn Hàm chỉ tay vào mặt mình:"Em vẫn chưa hôn chào sáng anh".
"À..."_Song Thuần ngớ ra, cô cười mỉm, đặt lên má anh nụ hôn, sau đó được anh đưa đi làm vệ sinh cá nhân. Xong việc. Anh lại đưa cô xuống bàn ăn để ăn sáng, tất cả mọi việc hầu như đều do tự tay anh làm. Cô nhiều lúc nghĩ, bản thân đã quen khi có anh.
"Vợ, em ăn món này đi".
Sở Ngôn Hàm gấp bỏ vào chén cô một chút cá hấp, Song Thuần cầm đũa lên, định bỏ miếng cá vào miệng,nhưng đến gần chạm thì cô cảm thấy buồn nôn, khó chịu, Song Thuần lấy tay vuốt vuốt lòng ngực cho dễ chịu.
Sở Ngôn Hàm thấy cô bị như vậy, anh trở nên sốt sắng, vòng qua chỗ cô, vuốt lưng rót nước cho cô:"Song Thuần, em cảm thấy không khỏe sao? Thấy khó chịu ở đâu?"
"Em cảm thấy buồn nôn lắm????..."
Sở Ngôn Hàm bế cô lên phòng, để cô nằm nghĩ một chút, rồi mới điện thoại cho Trịnh Lãm đến khám cho cô.
Ban đầu, thấy vẻ mặt của Trịnh Lãm có chút căng thẳng, Sở Ngôn Hàm liền thấy bất an hơn, sợ cô lại mắc thêm bệnh gì, khôbg cho hắn nói trong phòng, anh đưa Trịnh Lãm ra ngoài hỏi:"Cô ấy làm sao vậy?"
"Vợ cậu có thai rồi? Cậu sắp làm cha đấy, chúc mừng?"
Sở Ngôn Hàm nghe xong, cả cơ thể anh cứng động lại, một lúc mới bình tĩnh hẳn:"Cậu nói có thật không? Tôi sắp làm cha rồi sao?".
"Là thật đó! Vợ cậu có thai được một tháng rồi, à mà cậu nên nhớ ba tháng đầu tiên nên cho cô ấy nghỉ ngơi tốt vào, đừng vận động mạnh hay làm gù tránh ảnh hưởng đến thai nhi, ba tháng đầu là ba tháng rất quan trọng cũng rất nguy hiểm".
"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu".