Một buổi tối, tôi tới bệnh viện đưa đồ cho Mr. Tô phải trực ca đêm, bên ngoài trời đổ mưa, tôi nói với anh rằng tôi đang đợi anh trước phòng cấp cứu.
Đúng lúc đó xe cấp cứu đẩy một người máu thịt nhầy nhụa tới.
Tôi sợ hết hồn đến nỗi đứng đực ra tại chỗ, một giây sau tôi định bật khóc, quay đầu bỏ chạy thì cả người được kéo vào một vòng ôm vững chãi.
Mr. Tô đứng từ xa đã nhìn thấy chiếc xe cấp cứu xuất hiện, đoán chừng nó sẽ làm tôi giật mình nên anh lao đến như bay.
Anh lấy quần áo trên người bao lấy đầu tôi, đưa tôi rời khỏi nơi ấy.
Hôm đó đúng nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc khỏi một cơn ác mộng. Tôi lần tìm di động, muốn gửi cho anh một tin nhắn Wechat.
Không ngờ đúng lúc này di động rung lên, là tin nhắn Mr. Tô gửi đến: Nếu gặp ác mộng thì gọi điện anh nhé.
Giây phút đó, lần đầu tiên tôi tin rằng trên đời này đích thực có thần giao cách cảm.