Tôi là người gặp phải chuyện gì cũng rất kích động, thường xuyên treo những câu này bên miệng: Đáng yêu chết đi được! Ngon chết đi được! Cảm động chết đi được! Đẹp chết đi được!
Mỗi lần tôi gào thét ing ỏi như vậy, Mr. Tô đều nhìn tôi với khuôn mặt bình tĩnh và nói: "Không chết được đâu, anh chữa được hết."
Tôi hỏi: "Chẳng phải anh chỉ có thể chữa bệnh cho các bệnh nhân ngoại lồng ngực thôi sao?"
Anh nói: "Đó là đối với người khác, còn với em, anh có hàng vạn cách để khiến em không thể chết được."
haiz, thật đúng là một anh chàng không biết nói mấy lời lãng mạn.
Từ nhỏ, tôi đã là một nữ sinh sức lực sung mãn, khi vật tay với nam sinh hầu như chưa bao giờ thua. Trước kia khi đi chơi với cô bạn thân, lúc nào tôi cũng là người giúp cô ấy vặn nắp chai.
Có lần tôi và người bạn thân cùng Mr. Tô đi ăn cơm với nhau. Cô bạn tiện tay đưa chai nước cho tôi vặn. Tôi còn chưa đỡ kịp, Mr. Tô thẳng thừng đón lấy, vừa vặn vừa nói: "Làm sao cô ấy vặn được chứ."
Tôi lập tức giả vờ biến thành một con thỏ trắng yếu ớt.
Cô bạn kia liếc xéo tôi một cái rồi nói: "Bình thường cậu giả vờ kiểu gì vậy? Vác bao gạo cả chục cân cũng chẳng hề hấn gì với cậu mà, đúng không?"
Tôi lắc đầu nói: "Bớt nói linh tinh đi, mình vốn là người yếu đuối mà."
Cô bạn làm mặt chịu không nổi rồi nói với Mr. Tô: "Anh mở mắt to ra mà nhìn, Vy Vy nhà anh là ảnh hậu..."
Cô ấy còn chưa nói xong, Mr. Tô đã đáp lại một câu: "Ừm, tôi trao giải mà."