Tôi vừa hay đi đường vừa nghịch điện thoại, mỗi lần tới bậc thềm trước cửa nhà thường bị vấp. Thường ngày, tôi chẳng sợ gì, kết quả đến một lần nọ tôi thực sự ngã sấp mặt xuống, vô cùng thê thảm.
Tôi ở nhà nghỉ ngơi hai hôm, khi ra ngoài trở lại, tôi nhìn thấy bên cạnh bậc thềm có thêm một cái dốc.
Tôi gọi điện nói với Mr. Tô: "Quản lý khu nhà thật là chu đáo, sợ em vấp ngã lần nữa."
Xung quanh Mr. Tô có vẻ khá ồn ào, anh nói được vài câu là ngắt máy.
Tôi đi chưa được vài bước thì gặp một bà cô sống ở tầng trên. Bà ấy nhìn tôi rồi nói với vẻ rất kinh ngạc: "Ấy, nhà con có em bé rồi à?"
Tôi đáp: "Đâu có đâu ạ."
Bà cô làm mặt khó hiểu: "Mr. Tô nhà con hôm qua tìm người làm một đường dốc bằng xi măng. Mọi người hỏi cậu ấy vì sao, cậu ấy nói trong nhà có một em bé đi đường không được nhanh nhẹn cho lắm."
Tôi bối rối tới độ không biết tiếp lời ra sao nữa.