Cuối cùng thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng Hiểu Đồng vẫn phải đến gặp Lăng Khiên.
Cuộc đời đôi khi có những thứ đã là định mệnh không thể nào thay đổi được, đã diễn ra thì sẽ có kết quả của nó.
Hôm sau Mễ Hiểu Đồng theo địa chỉ đi đến nhà của Lăng Khiên.
Đứng trước cổng nhà anh ta Hiểu Đồng sững sờ,nha đây được gọi là nhà sao chắc chắn không phải cung điện chứ.
Ngôi nhà to lớn rộng rãi trang trí theo phong cách ý những năm cuối thế kỷ với những họa tiết trang trí đặc trưng trước cửa là khu vườn rộng lớn với nhiều loại hoa đang đua nở. Con đường nát đá hoa cương dẫn vào đến cửa ngôi nhà.
Anh ta ở trong một ngôi nhà lớn như vậy,chắc hẳn là một người rất giàu có nha,Hiểu Đồng nhức đầu nàng hôm qua đánh bậy đánh bạ ngủ với một người như thế nào vậy, người ta giàu như vậy không đến mức bắt đền nàng chứ.
Bấm chuông không bao lâu có người ra mở cửa, một người làm dẫn nàng đi vào trong nhà.
“ Ông chủ đang có việc bận phiền tiểu thư đợi chốc nát” Người làm kia mở miệng báo cho Hiểu Đồng rồi lui xuống để cô lại trong phòng khách một mình.
Hiểu Đồng ngồi hiếu kỳ đánh giá căn phòng khách sang trọng này, có đôi nét cổ kính cửa sổ chiếu rọi vào ánh nắng mặt trời làm căn phòng tăng them phần đẹp đẽ.
Hồi bé Hiểu Đồng cũng như những đứa bé gái khác ước mơ có thể trở thành công chúa,được sống trong một ngôi lâu đài to lớn như vậy,được mặc những bộ váy công chúa đẹp đẽ.
“Xin lỗi vì đã để cô đợi lâu “ Đang suy nghĩ mông lung Mễ Hiểu Đồng giật mình khi nghe thấy một giọng nam nhân từ tính cất nên từ phía sau cô quay đầu nhìn lại.
Dù không phải lần đầu nhìn thấy nhưng Hiểu Đồng vẫn bị ngẩn người trước vẻ đẹp của nam nhân trước mặt, vẻ đẹp gần như hoàn mỹ không có tỳ vết thân hình cân đối cả người tỏa ra khí tràng bức người như một thiên thần từ trên trời giáng xuống vậy.
“ Thật xin lỗi hôm qua tôi có để quên đồ ở chỗ của anh,tôi đến cầm lại” Sau phút ngẩn người Hiểu Đồng khuôn mặt có chút đỏ lên núng túng khi nghĩ đến chuyện xảy ra đêm trước mở miệng nói.
Nam nhân từ tốn đi lại ghế ngồi xuống hai mắt đánh giá cô, khóe miệng còn nhếch nên nụ cười tà ác.
“ Cô nói với tôi chỉ có bấy nhiêu đó sao” Lăng Khiên nhếch miệng cười nói.
Cô nàng này thật đúng là ngây thơ, ngủ hắn rồi định như vậy chối bỏ trách nhiệm hay sao.
Mễ Hiểu Đồng đầu càng cúi thấp, ngượng ngùng không thôi, ngươi một đại nam nhân nha đã chiếm tiện nghi còn chuyện gì nữa chứ. Dù có đôi chút ủy khuất nhưng Hiểu Đồng vẫn đành cúi đầu nhận lầm.
“Cái kia tối đó thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi” Hiểu Đồng nói.
“ Ồ, một câu xin lỗi như vậy xong có vẻ ta cái này thân thể không đáng giá mấy đồng đâu” Lăng Khiên nhếch mép cười cười nhìn thẳng vào Hiểu Đồng từ tốn nói.
“ Vậy anh muốn như thế nào mới trả đồ lại cho tôi đây” Hiểu Đồng ủy khuất nói.
“ Làm bà Lăng như thế nào “ Lăng Khiên nói.
Hiểu Đồng ngớ người không tin vào tai mình nữa, hắn vừa nói gì,làm bà Lăng,hắn muốn lấy mình, không thể nào đi.
“ Tiên sinh ngươi vừa nói gì vậy” Hiểu Đồng vẻ mặt dại ra hỏi.
“Làm sao không nguyện ý sao, ta cũng không đến mức không được như vậy chứ” Lăng Khiên tà cười “Dù sao em cũng đã ngủ ta,không đến mức không chịu trách nhiệm đi “
Mễ Hiểu Đồng đầy mặt mộng bức,chịu trách nhiệm cái từ này từ miệng một đại nam nhân nói ra làm sao có ý vị khác lạ đâu.
“Theo tôi được biết ba em đang phải nằm trong bệnh viện bệnh rất nặng đâu nếu không nhanh làm phỗ thuật sẽ rất nguy hiểm đó” Nói đến đây Lăng Khiên còn cố tình nhìn phía Hiểu Đồng cười rất tà ác.
“Tôi biết em sẽ suy nghĩ cẩn thận làm ra lựa chọn đúng đắn đúng không, lại nói chúng ta cũng chỉ kết hôn năm mà thôi không đến mức thiệt thòi cho em chứ “
Hiểu Đồng suy nghĩ miên man,đúng vậy nàng còn lựa chọn nào nữa chăng, chỉ là năm mà thôi cố gắng vậy.Vì vậy Lăng Khiên với Hiểu Đồng ký hợp đồng hôn nhân.
Đến khi cầm trong tay hợp đồng Hiểu Đồng vẫn còn có chút khó tin mới mấy hôm trước nàng bị bạn trai phản bội hôm nay đã kết hôn với người khác rồi, cuộc đời này đúng là không có gì lường trước được.