Được Thiếu Gia Ngồi Cùng Bàn Bá Đạo Sủng Ái

chương 44

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy rằng Diệp Phồn cảm thấy mình không có dũng khí nói lại lần hai, nhưng trong lòng cậu vẫn đang đấu tranh dữ dội, cảm thấy Lý Thiệu Quân đối tốt với mình như vậy, mà mình không đáp lại có phải hắn sẽ buồn hay không, cũng làm hắn cảm thấy cậu lạnh nhạt vô tình.

Lý Thiệu Quân cũng không biết chính mình đã bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy, chuyên chú làm khô tóc Diệp Phồn, hắn thực thích cảm giác tóc cậu khẽ luồn qua kẽ tay hắn.

Hắn nhẹ nhàng sửa lại nếp tóc, được máy sấy thổi qua trông càng thêm bồng bềnh, thoạt nhìn thoải mái thanh tân lại ngoan ngoãn.

Lý Thiệu Quân tắt máy sấy tóc đi, nói với cậu: "A, xong rồi!"

Diệp Phồn bối rối giữa việc nói hay không nói, đột nhiên âm thanh ong ong của máy sấy dừng lại, liền quay người nhìn Lý Thiệu Quân, không được tự nhiên nói: "Nga... nga, cảm ơn!"

Diệp Phồn chỉ thấy Lý Thiệu Quân nhìn mình cười cười, thu hồi máy sấy tóc, xoay người đi đến lấy bình giữ ấm trên bàn, đổ một ly nước đưa cho cậu "Dùng máy sấy tóc lâu sẽ khô, uống nước!"

Diệp Phồn yên lặng tiếp nhận ly nước, tay cầm đáy cốc, cúi đầu nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu, mặt đỏ hồng mà nhìn Lý Thiệu Quân "Ân... Thiệu Quân, cậu vừa rồi, vừa rồi... nói cái kia, kỳ thật..."

"Ân, cậu làm sao vậy, mặt nóng quá!" Vừa nói, ngón tay thon dài vừa dán lên khuôn mặt trơn mềm của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ nhíu mày, có phải vừa rồi dùng máy sấy lâu không, còn nói thế: "Để tôi vào lấy khăn ướt cho cậu dùng, giúp tiêu bớt nhiệt".

(Thề là cái đoạn này thấy bạn công giảm chỉ số thông minh đáng thương)

Lý Thiệu Quân ngón tay còn lưu luyến trên mặt cậu, vẫn là rút ra, đi đến phòng tắm.

Kết quả vừa xoay người, tay đã bị kéo lại, nguyên lai là Diệp Phồn kéo tay hắn.

Diệp Phồn giữ chặt Lý Thiệu Quân, tay có chút run, bởi vì cảm thấy thực ngượng ngùng, cậu lấy hết can đảm, đôi mắt chân thành tha thiết nhìn Lý Thiệu Quân, nói: "Thiệu Quân, kỳ thật tớ..."

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí tốt đẹp giữa hai người, Lý Thiệu Quân liếc qua điện thoại, nhấc máy, sau đó nhẹ nhàng làm động tác ra hiệu im lặng cho Diệp Phồn, mới giơ điện thoại lên tai "Ngũ thúc, chuyện gì thế ạ".

Diệp Phồn vất vả lấy dũng khí hiện giờ liền tan hết, tay bắt lấy Lý Thiệu Quân cũng buông ra, vẫn là về sau có cơ hội thì nói!

Lý Thiệu Quân nói hai câu liền treo máy, cười cười với Diệp Phồn: "Ngũ thúc nói cơm chiều xong rồi, chúng ta xuống ăn cơm, mà cậu muốn nói gì?"

Diệp Phồn sờ sờ cái ót, cười ha ha "Kỳ thật tớ cũng định nói là tớ đói bụng rồi ha ha".

Lý Thiệu Quân như suy tư gì đó nghiêng đầu nhìn cậu, thấy có cái gì đó không thích hợp.

Diệp Phồn bị nhìn đến quẫn bách, nhanh chóng đứng dậy, đi đến cạnh cửa, mở cửa, đối hắn nói, "Chúng ta nhanh đi xuống ăn cơm đi, đừng để Ngũ thúc đợi lâu".

Lý Thiệu Quân gật gật đầu, xem ra Diệp Phồn hôm nay thật sự có chút đói bụng.

Quả nhiên sau một đêm mưa, sáng hôm sau thức dậy, Diệp Phồn phát hiện không khí lạnh đi rất nhiều.

Diệp Phồn vừa tỉnh, chân không chạm lên sàn gỗ, chạy đến bên cửa sổ sát đất, kéo rèm ra, nhìn nhìn bên ngoài, bầu trời đầy mây, phía xa còn phủ một rặng sương trắng, nguyên lai đã qua hè, hơn nữa sắp tới sẽ có không khí lạnh.

Phương nam nhiều thành thị, cơ bản chỉ có mùa hạ cùng mùa đông, khi mọi người ở đây cảm nhận được lúc nhiệt độ bắt đầu giảm, kỳ thật đã cuối mùa thu rồi.

Diệp Phồn vén rèm lên, quay đầu nhìn Lý Thiệu Quân vẫn nghiêng người ngủ trên giường, thời gian trôi qua thật nhanh, không lâu trước đây, cậu thật không nghĩ đến hiện tại cậu sẽ trải qua sinh hoạt như thế này.

Lý Thiệu Quân kì thật đã sớm tỉnh, vì không để Diệp Phồn thấy mình ôn cậu khiến cậu xấu hổ, cố ý tỉnh sau một chút, ở trên giường cử động vài cái, sau đó mới làm bộ vừa tỉnh ngủ, mắt còn có bộ dáng mông lung buồn ngủ, một tay chống đầu, nhìn người đứng bên cửa sổ sát đất "Phồn Phồn, buổi sáng tốt lành!"

Nhìn thấy cậu để chân trần, hắn có chút nhíu mày "Cậu sao không đi tất vào, sàn nhà lạnh lắm đó".

Sau đó Diệp Phồn liền đi đến bên giường, Lý Thiệu Quân dỗi tay kéo người lại gần, cậu vừa vặn ngã ngồi trên giường, dựa vào ngực Lý Thiệu Quân.

Diệp Phồn liền dịch sang một bên, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, nói với hắn "Hôm nay lạnh hơn mọi hôm, cậu cũng nên mặc ấm một chút".

Lý Thiệu Quân nhìn tin tức thời tiết trên di động, đã biết nhiệt độ đã giảm mạnh, hôm nữa hôm qua Ngũ thúc cũng nhắc nhở với hắn.

Tuy ở nhất trung có phát đồng phục mùa đông, nhưng đó cũng chỉ là loại áo gió lớp, hiện tại cũng không thể mặc mỗi cái áo mỏng manh như vậy. May mắn Lý Thiệu Quân có chuẩn bị, áo thun giữ ấm sa sỉ, bên ngoài thì tùy tiện khoác áo đồng phục kia là đủ rồi, không lo bị lạnh chết.

Diệp Phồn vẫn là lần đầu tiên thấy có người chăm sóc che chở cho mình như vậy.

Nhìn Lý Thiệu Quân đứng trước tủ quần áo chọn đồ cho cậu, cậu liền thấy trái tim nhỏ bé đập thực mau, mãnh liệt hơn so với bất cứ lúc nào ở dĩ vãng, cậu không biết mình bị làm sao nữa, trong lòng có thứ cảm xúc gì đó quanh quẩn, đồng thời còn có cảm động, cậu ức chế không được mà hồng hồng đôi mắt.bg-ssp-{height:px}

Bất quá trong lúc Lý Thiệu Quân vẫn còn đang lựa quần áo, cậu chạy nhanh đi rửa mặt, tâm tình liền bình phục không ít, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân đến lớp học, phát hiện chỗ Phạm Hiểu Đan ngồi vẫn trống không, hơn nữa mấy ngày tiếp theo cũng đều không đi học, trường học cũng không ra quyết định xử phạt gì, chờ Giản Phỉ thông báo, bọn họ mới biết Phạm Hiểu Đan đã chuyển trường.

Lý Thiệu Quân cũng không thèm truy cứu vì sao trường học không xử phạt Phạm Hiểu Đan, dù sao trong trường bọn họ cũng đã yên ổn, hơn nữa thực mau thì Phạm gia kia cũng sẽ nổi lên sóng gió thôi. Hắn nhất định chấm dứt đường làm ăn Phạm gia, ác báo mới là kết cục tốt nhất cho nhà đó.

Diệp Phồn thì vẫn còn lo lắng, nghĩ liệu Phạm gia có thể vì không cam lòng mà tiếp tục gây phiền toái cho bọn họ hay không, nhưng vẫn luôn không có tin tức gì, tên Phạm Vĩ kia cũng chẳng thấy tăm hơi, nói gì đến động tĩnh.

Lý Thiệu Quân cũng bởi vì thân phận bị tiết lộ mà càng rước nhiều phiền toái, hắn trừ bỏ đối với Diệp Phồn thì ai cũng đều lạnh nhạt, tất cả mọi người đều khá sợ hắn, hiện tại biết thân phận của hắn thì càng thêm không dám trêu chọc, những tên lưu manh trong trường cũng thành thật hơn nhiều, còn có chút sùng bái hắn như lão đại, đều hâm mộ hắn chỉ cần dùng ánh mắt lạnh băng liền có thể dọa sợ người khác chạy mất dép.

Lý Thiệu Quân tỏ vẻ không hứng thú với cái chức lão đại này, hắn còn đang cố gắng trở thành học bá (học sinh giỏi) đây. Diệp Phồn nếu đứng hạng nhất, hắn liền muốn vĩnh viễn xếp thứ hai, để tên hắn xếp cạnh tên Diệp Phồn, cách ly những kẻ khác.

Thời tiết ngày càng lạnh, thi cuối kì cũng ngày càng gần, Diệp Phồn, Lý Thiệu Quân, Lưu Thanh Thanh, Thiệu Đạt Văn bốn người chơi cũng ngày càng thân, tuy rằng Lý Thiệu Quân vẫn đối với hai người kia mặt không biểu tình, nhưng thái độ cũng tốt hơn, hắn chỉ cần trông trừng Diệp Phồn không bị ai đoạt đi là được.

Trước mấy ngày thi, thời điểm ở nhà ăn dùng cơm trưa, Lưu Thanh Thanh đưa ra một đề nghị "Thi xong liền được nghỉ, kì nghỉ đông chúng ta đi Giang Nam hải đảo chơi mấy ngày đi, tôi xem thời tiết ở đấy rồi, chỗ đấy hiện tại ấm áp, không quá lạnh cũng không quá nóng a."

Diệp Phồn dừng lại đôi đũa, cậu không tán thành "Không được a, sang năm là kì thi vào cao trung rồi, kì nghỉ đông chúng ta nên tranh thủ ôn tập mới được".

Lưu Thanh Thanh định tiếp tục khuyên bảo, kết quả lại thấy Lý Thiệu Quân nghe xong ý tưởng của nàng cảm thấy cũng được, nói: "Đi Giang Nam hải đảo cũng không tệ lắm, thi xong thì đi, dù gì lúc đi chơi cũng đã cách tết một khoảng thời gian, không ôn tập được nhiều đâu, trước tết đi về là được, không ảnh hưởng thời gian học bù".

Lưu Thanh Thanh rèn sắt khi còn nóng, làm nũng nói "Diệp Phồn, đi mà đi mà, tớ thật muốn đi mà không có ai cùng tớ đi". Tiếp theo ở dưới chân còn cố ý giẫm chân Thiệu Đạt Văn một cái.

Thiệu Đạt Văn lập tức hùa theo, cũng thập phần tán đồng chờ đợi nhìn Diệp Phồn "Diệp Phồn, tớ cũng muốn đi, chúng ta cứ đi chơi một chút, chờ đến học kì tiếp theo thì chuẩn bị ôn thi, lúc đấy muốn chơi cũng không có thời gian chơi đâu".

Diệp Phồn mở lớn đôi mắt nhìn về phía ba người, cậu vẫn còn do dự, lo lắng vấn đề an toàn "Nhưng chúng ta đều không đủ mười tám tuổi, chúng ta đi du lịch liệu có được không?"

"Không sao, Ngũ thúc nói ông ấy làm việc cũng nửa năm không nghỉ, muốn nghỉ phép, vừa vặn bà ngoại có mua một căn biệt thự trên đảo cho tôi, nơi đó cũng không tồi". Lý Thiệu Quân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ra ngoài chơi cùng Diệp Phồn, liền kịp thời đánh bay hết thảy băn khoăn của cậu.

Diệp Phồn thấy ánh mắt chờ đợi của ba người, cũng không muốn làm bọn họ mất hứng liền gật đầu.

Lưu Thanh Thanh liền lộ ra tính tình nữ hài tử, cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nếu không có cái bàn ngăn cách, nàng thiếu chút nữa chạy qua ôm chầm Diệp Phồn lắc lư vài vòng.

Nếu Lưu Thanh Thanh thật sự làm như vậy, chỉ sợ Lý Thiệu Quân nhất định sẽ mang theo Diệp Phồn, không nói lời nào mà chỉ có hai người đi riêng.

Kỳ thật đây cũng là lần đầu Diệp Phồn đi du lịch, cho nên trong lòng cũng có chút mong đợi, không biết nên chuẩn bị cái gì, hơn nữa cậu còn muốn đi thư viện tìm sách địa lý linh tinh, tìm hiểu một chút nơi mình sẽ đến.

Lý Thiệu Quân bảo cậu đừng nghĩ nhiều, Ngũ thúc cũng phải đi, Ngũ thúc sẽ an bài tốt hết thảy, hai người bọn họ chỉ cần an tâm ôn tập học kì thì tốt là được rồi.

Trong không khí khẩn trương ôn thi cuối kì, Lý Thiệu Quân vẫn luôn có Diệp Phồn hai mươi bốn giờ bên cạnh kèm cặp, thành tích học tập đương nhiên là tiến bộ vượt bậc, làm bài thi tương đối nhẹ nhàng, Diệp Phồn thì lại càng khỏi cần nói. Lưu Thanh Thanh cùng Thiệu Đạt Văn đều là học sinh lớp chọn, cho nên kì thi này cũng sẽ khá nhẹ nhàng.

Sau kì thi cuối kì, cả lớp liền tập trung tại lớp tầm nửa tiếng, Giản Phỉ làm tổng kết học kì vừa qua, nhận xét đôi chút về tình hình học tập, còn giao bài tập nghỉ đông, muốn học sinh chăm chỉ làm bài, bởi vì qua nghỉ đông sẽ bắt đầu có lớp học bổ túc ôn thi.

Đề ôn luyện cùng bài tập nghỉ đông các học trò cũng đã cầm đầy đủ, Giản Phỉ liền đến giữa bục giảng tươi cười chúc các học trò "Vậy chúc mọi người năm mới vui vẻ".

Lão sư vừa dứt lời, trong phòng học cả lớp đồng thời vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng, cùng hướng lão sư chúc: "Chúng em chúc cô năm mới vui vẻ!"

Giản Phỉ phất phất tay với học sinh, sau đó cả lớp như bầy ong vỡ tổ, lục tục kéo nhau ra về, nàng nhìn cảnh này mà bất đắc dĩ lắc đầu.

Lịch trình du lịch đã an bài sẵn, cho nên ngay ngày hôm sau, Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân xách hành lí đến Giang Nam hải đảo chơi.

Từ Lâm thành đến Giang Nam hải đảo cũng không quá xa, lộ trình mất năm giờ đi xe, cho nên bọn họ liền chọn đi du lịch tự túc.

Bởi vì có bốn người, Lý Thiệu Quân trong lòng có điểm tính toán, hắn muốn cùng Diệp Phồn hai người ở chung, cho nên hắn nhờ cho Ngũ thúc an bài hai chiếc xe, sau đó chờ Lưu Thanh Thanh cùng biểu đệ tới, hắn bảo Ngũ thúc lên xe trước, rồi để cho Lưu Thanh Thanh với Thiệu Đạt Văn lên, đem cửa xe đóng lại, rời mới cùng Diệp Phồn ngồi chung ở chiếc xe phía sau.

Diệp Phồn tâm tình có chút nhảy nhót, trên mặt còn mang theo cái má lúm đồng tiền, vui vẻ nhìn ngoài cửa sổ, bắt đầu trải nghiệm cảm giác lần đầu tiên du lịch.

Ánh mắt trời cùng bờ cát vàng đang chờ đợi bọn họ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio