Diệp Phồn cố kìm nén cảm xúc, chỉ khẽ mỉm cười, kỳ thật trong lòng vô cùng hưng phấn, đôi mắt hoa đào mê người sáng lấp lánh, Lý Thiệu Quân ngồi bên cạnh có thể cảm giác được, tâm tình cũng tự nhiên vui sướng.
Hiện giờ cách Tết còn một đoạn thời gian, lúc này đã có người bắt đầu về quê ăn Tết, còn may Lâm thành chỉ là một thành phố nhỏ, người từ nhiều nơi khác trở lại Lâm thành có nhiều, còn từ Lâm thành về quê khác thì ít, cho nên bọn họ ra khỏi Lâm thành thực thuận lợi, nửa giờ liền ra khỏi đường quốc lộ đi vào đường cao tốc.
Diệp Phồn từ trước tới nay chưa từng ra khỏi địa phận Lâm thành, càng không nói sang tỉnh khác, con sông chảy hai bên cao tốc hay cảnh quan rừng núi đều làm cậu cảm thấy mới lạ.
Lý Thiệu Quân ôn nhu nhìn Diệp Phồn, hắn có thể cảm nhận được Diệp Phồn cả người hoạt bát hẳn lên, lần quyết định này tương đối chính xác, cười hỏi: "Đường cao tốc cũng đẹp như vậy sao?"
Diệp Phồn khó có khi không bị Lý Thiệu Quân chọc đến ngượng ngùng, thực vui vẻ xoay người, cười tủm tỉm nói: "Tớ lần đầu tiên ra khỏi Lâm thành, cho nên cái gì cũng làm tớ cảm thấy mới mẻ, hơn nữa có nhiều loại cây cối còn rất kì lạ,... tóm lại cậu không được cười tớ".
Nhìn thấy Diệp Phồn khó có lúc lại tranh luận, Lý Thiệu Quân nắm tay che miệng trầm thấp buồn cười vài tiếng, hướng cậu bảo đảm, "Tôi nào dám cười cậu, tôi còn sợ cậu đến lúc đó chơi vui quá không chịu cùng tôi về nhà a."
Diệp Phồn chớp chớp mắt, có chút kỳ quái nhìn hắn, thực thuận miệng trả lời, "Vì cái gì lại lo lắng vậy chứ, nơi đó lại không có cậu, tớ ở lại nơi đó làm gì."
Có đôi khi một câu lơ đãng lại có thể làm trong lòng người ta thấy ngọt như nếm mật, Lý Thiệu Quân không kịp phòng bị mà bị Diệp Phồn đổ cả hũ mật vào lòng, nếu không phải lo dọa sợ cậu, hắn thật muốn kích động ôm lấy người thật chặt chẽ, bất quá hắn vẫn khắc chế được, chỉ duỗi tay khoác vai Diệp Phồn, đem người dựa vào chính mình.
Lý Thiệu Quân cúi đầu nhìn Diệp Phồn ngoan ngoãn dựa vào mình, trầm thấp hỏi, "Kia về sau thì đến nào, tôi đi đâu cậu liền bên cạnh sao?"
Diệp Phồn không hề nghĩ ngợi liền gật đầu, "Đương nhiên là như thế a!"
Cậu ở Thiệu gia là vì muốn trợ giúp Lý Thiệu Quân, tự nhiên Lý Thiệu Quân đi nơi nào, cậu liền đi nơi đó, hơn nữa về sau còn phải nỗ lực tiến vào Thiệu thị, làm vị trí trợ lý cho hắn, tự nhiên là như hình với bóng.
Lý Thiệu Quân nhịn không được duỗi tay sờ sờ đầu Diệp Phồn, thư thái nói một câu, "Thật ngoan."
Diệp Phồn ngăn lại cái tay đang làm loạn trên đầu mình, có chút bất mãn lời Lý Thiệu Quân nói, lẩm bẩm nói: "Cậu như thế nào lại giống hài tử ba tuổi vậy chứ, tớ người lớn không so đo với trẻ con".
Diệp Phồn nói không những không kháng nghị thành công, còn làm Lý Thiệu Quân nhịn không được cười vài tiếng, nhìn cậu thân thể so với mình nhỏ hơn rất nhiều, an ủi cậu: "Ân, xác thật không nên so sánh tôi với cậu ai lớn ai nhỏ".
Bởi vì có vách ngăn, cho nên tài xế mới không phát hiện ra tiểu thiếu gia nhà mình cư nhiên có biểu tình phong phú đến thế, cũng may mắn là nhờ thế mới không chịu đả kích nghiêm trọng, càng không có bị hai người kia ban phát cẩu lương đầy mặt.
Nếu thật sự nhìn thấy sẽ phải âm thầm phun tào nhiều lắm biết không. Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân, hai người ở cạnh nhau mà bầu không khí cũng biến thành màu hồng, còn có bong bóng ngọt ngào cứ bay bay xung quanh!
Hành trình mất mấy giờ, Lý Thiệu Quân sợ Diệp Phồn nhàm chán, lấy mấy tư liệu về văn hóa, phong tục, cùng ẩm thực của vùng ra giới thiệu cho Diệp Phồn, lại phát huy kiến thức phong phú của mình mà kể cho cậu nghe, thấy được Diệp Phồn tràn ra đôi mắt lấp lánh.
Đặc biệt là mỹ thực ở đây, quả là làm người ta hoa cả mắt, khiến cậu thèm đến chảy nước miếng, thật hận không thể mau chóng đến nơi.
Có lẽ do tài xế lái xe bình ổn, Diệp Phồn thực mau chóng cảm thấy buồn ngủ, đầu cứ gục lên gục xuống như gà mổ thóc, lại cố gắng chống đỡ không để mí mắt nhắm lại, trong mắt đều ngấn nước, chớp mắt vài cái là có thể rơi nước mắt.
Lý Thiệu Quân thấy cậu như vậy, liền nói với cậu nghỉ ngơi một chút, để lúc tới nơi mới có tinh thần đi chơi.
Tuy rằng Diệp Phồn còn muốn nghe càng nhiều chuyện thú vị từ Lý Thiệu Quân, nhưng nghĩ Lý Thiệu Quân nói cũng có lý, lại thật sự là buồn ngủ, lập tức liền dựa vào một bên cửa sổ xe ngủ.
Lý Thiệu Quân thấy cậu ngủ rồi, liền đem người nhẹ nhàng ôm ở trong ngực, sau đó để Diệp Phồn gối lên trên vai của mình mà ngủ.
Trên xe có điều hòa thực thoải mái, Diệp Phồn lại có cảm giác mình dựa vào một chỗ ấm áp, thoải mái hơn lúc trước, chính mình vô thức điều chỉnh thành tư thế thoải mái nhất, còn cọ cọ vào cái vào nơi ấm áp kia, càng thêm an tâm ngủ vù vù.
Lý Thiệu Quân bị Diệp Phồn cọ cọ làm cho tâm có chút ngứa, bất quá nhìn đến khuôn mặt ngủ say ngay cạnh, cũng không đành lòng quấy rầy, chính mình cũng dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, ôm vật nhỏ ấm áp, cũng dần đi vào giấc ngủ, trong xe trở bên an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở vững vàng đan xen lẫn nhau.
Bọn họ đến nơi, xuống xe liền đi đến biệt thự bên bờ biển.
Ngũ thúc an bài thời gian không tồi, thời điểm bọn họ tới nơi là ngang chiều, bên ngoài sẽ không quá nắng, cũng không quá lạnh, rất thích hợp để du ngoạn.
Bởi vì nhiệt độ chênh lệch trong ngày rất lớn, Diệp Phồn đến nơi liền cởi áo len cùng áo khoác ra, cũng may trước khi xuất phát, Lý Thiệu Quân dặn cậu mặc một chiếc áo dài tay mỏng có thể mặc bên ngoài, cũng sẽ không xấu hổ.
Vừa xuống xe, Diệp Phồn liền cảm thấy ánh mặt trời có chút chói mắt, cậu nhìn biển xanh, trời xanh, tự mình cảm nhận sự biến hóa của nhiệt độ, thật là cảm thán sự khác biệt này, mấy giờ trước, bọn họ còn đang ở trong cái lạnh của mùa đông ở Lân thành, hiện tại lại cảm thụ ánh nắng mặt trời rực rỡ, không khí ở vùng Giang Nam hải đảo này còn có chút nóng nữa.
Biệt thự trước đó cũng đã thỉnh người quét tước qua, Ngũ thúc cho người dọn dẹp đủ phòng, nguyên bản là mỗi người một gian, nhưng mà biệt thự chỉ có bốn cái phòng là hướng ra biển, bởi vậy Lý Thiệu Quân liền nói chính mình cùng Diệp Phồn cùng nhau ở chung phòng, tới bờ biển nghỉ phép khẳng định là không thể bỏ qua cảnh biển, cho nên hiển đem một căn phòng có cảnh biển kia cho Ngũ thúc.bg-ssp-{height:px}
Chờ Diệp Phồn tới phòng rồi, mới biết được chỗ bọn họ ở là có bao nhiêu là đẹp. Phòng có cái ban công lớn đối diện biển rộng, cửa ban công là cửa kính sát đất trong suốt, đem bức màn kéo sang hai bên, liếc mắt nhìn một lượt, cảnh biển cả phi thường rộng lớn hiện ra, màu xanh thẳm nước biển cùng xanh lam không trung giao hòa với nhau, thật là mỹ không thịnh thu, tầm mắt phảng phất cũng trở nên rộng lớn, thập phần vui vẻ thoải mái, hết thảy phiền não đều tan thành mây khói.
Diệp Phồn quay đầu lại, đối với Lý Thiệu Quân tán thưởng nói, "Nơi này thật là quá đẹp."
Lý Thiệu Quân đem đồ đạc sửa sang một hồi, rồi đi đến bên cạnh Diệp Phồn, nhìn phong cảnh bên ngoài, lại nhìn Diệp Phồn, thực tán đồng "Phong cảnh quả nhiên rất đẹp".
Cất hành lý xong, Ngũ thúc tiếp đón mấy tiểu bối xuống lầu ăn điểm tâm đơn giản, sau đó để cho mọi đi ra ngoài chơi, không quên nhắc nhở chú ý an toàn, ông chính là cũng có an bài, bọn tiểu bối chính mình muốn như thế nào chơi liền chơi như vậy.
Bốn người sau khi ăn no, liền đi một lượt tham quan biệt thự, làm cho bọn họ kinh hỉ chính là trong biệt thự không chỉ đơn giản có hồ bơi, mà là đó còn là một bể bơi lộ thiên được xây trên tầng cao nhất của biệt thự, ở trên đó thật sự có cảm giác như đang bơi ở giữa không trung. Hơn nữa còn có vòm che rất thuận tiện, như vậy ban ngày có thể ngăn ánh nắng mặt trời, ban đêm có thể thu mái vòm lại, ở bể bơi lộ thiên ngắm sao trời.
Tuy rằng bể bơi ở biệt thự thực hấp dẫn, nhưng khi mọi người đứng từ nóc nhà có thể nhìn thấy rõ ràng những gợn sóng xô bờ cát trắng, trên bờ cát còn có người đang chơi đùa rất vui, Diệp Phồn với Lưu Thanh Thanh cũng gấp không chờ nổi muốn ra bờ cát chơi.
Trở lại phòng, đóng cửa lại, kéo kín rèm cửa, Lý Thiệu Quân lấy quần đi biển ra, Diệp Phồn thấy được, liền đứng ở mép giường trực tiếp cởi quần áo ra, cảnh "mát mẻ" tức khắc hiện ra.
Ngay lúc này Lý Thiệu Quân quay đầu lại, một lần nữa không kịp phòng bị mà bị châm ngòi đến bốc cháy lên tận đỉnh đầu, mấu chốt là người châm ngòi kia còn không tự biết, vẫn cười đến thập phần vui sướng.
Lý Thiệu Quân cảm thấy như thế này mà còn nhịn được thì còn có gì trên đời này hắn không nhịn được chứ, lại nhẫn tiếp hắn liền không phải nam nhân.
Nhìn thân mình trắng nõn của Diệp Phồn, đặc biệt là hai hạt châu đáng chú ý kia, hắn âm thầm nuốt nước bọt, muốn duỗi tay đem Diệp Phồn kéo vào lòng mình.
Diệp Phồn cười đối Lý Thiệu Quân nói: "Tớ đi vào phòng tắm trước thay quần." Nói xong, cầm lấy chiếc quần Lý Thiệu Quân chuẩn bị cho mình liền chạy tới phòng tắm thay.
Lý Thiệu Quân vươn tay ra để giữa không trung, cứ cứng ngắc như thế, thật là buồn bực mà, hơn nữa còn là buồn bực đến muốn hộc máu.
Lúc Diệp Phồn bước ra ngoài, nhìn thấy Lý Thiệu Quân cũng đã thay đồ trên người chỉ mặc chiếc quần đi biển, thân trên cởi trần, tuy rằng cậu đã nhiều lần nhìn thấy thân hình Lý Thiệu Quân, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vào ban ngày, cảm giác rất thu hút ánh nhìn.
Diệp Phồn thật hâm mộ dáng người của Lý Thiệu Quân, đặc biệt là cơ bụng rắn chắc, cơ bắp phân bố đều đặn, không phải cái loại thô kệch mà là mang hơi thở mềm mại dẻo dai, ngẫm lại vừa rồi soi gương trong phòng tắm nhìn đến thân mình gầy teo không khác gì con gà luộc, cậu thật là có chút tự ti, cho nên lấy hết can đảm không mặc áo lên, với mục đích lát nữa ra biển phơi nắng đen một chút, khẳng định sẽ có vẻ rắn chắc hơn.
Lý Thiệu Quân nếu mà biết ý tưởng hiện tại của Diệp Phồn, nhất định sẽ tức giận đến gõ đầu cậu, tiểu đồ ngốc cả ngày tưởng tượng cái gì đâu, phải đem người ấn ở trên đùi đánh mông một trận mới được.
Diệp Phồn sửa sang lại đồ đạc của mình, thuận tiện hỏi Lý Thiệu Quân "Cậu cũng xong rồi, vậy chúng ta xuất phát thôi, xuống dưới kia chờ bọn họ".
Lý Thiệu Quân nhìn Diệp Phồn trắng nõn mảnh khảnh, híp mắt, ánh mắt có chút thâm trầm, "Cậu cứ như vậy đi xuống, không mặc áo, không thoa kem chống nắng?"
Diệp Phồn trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, có chút khó hiểu, "Có cái gì vấn đề, chẳng lẽ cậu còn sợ phơi nắng đen da? Tớ đang muốn mượn cơ hội lần này để chính mình phơi nắng đen một chút, thoạt nhìn sẽ khỏe mạnh rất nhiều, hì hì!"
Lý Thiệu Quân nghe xong ý tưởng của Diệp Phồn liền đỡ chán, Diệp Phồn lần đầu tiên tới biển nên không biết, nam nữ gì đều cần bôi kem chống nắng bằng không làn da trắng nõn như Diệp Phồn chỉ cần phơi ra một buổi đảm bảo sẽ tróc đỏ cả da, lại còn rất đau nữa.
"Lại đây, tôi giúp cậu bôi kem chống nắng, bằng không cậu đêm nay phải mất một tầng da, rất đau đó." Lý Thiệu Quân híp mắt nhìn Diệp Phồn, cũng hướng cậu vẫy vẫy tay, lời nói thực bình đạm, nhưng là trong giọng nói còn mang theo cường thế làm Diệp Phồn vô pháp cự tuyệt.
Diệp Phồn ngoan ngoãn đi qua, gãi đầu, cau mày hỏi: "Thật sự sẽ rất đau sao?"
Lý Thiệu Quân mở nắp kem chống nắng ra, đổ một ít vào lòng bàn tay, sau đó kéo cánh tay tinh tế của Diệp Phồn lại gần, tay dán lên làn da giúp cậu xoa đều, thực khẳng định nói cho cậu biết, "Ân, so lần trước tôi giúp cậu xoa chân còn đau hơn nhiều."
Nghĩ đến chuyện lần trước Lý Thiệu Quân giúp mình bôi thuốc ở chân, mặt Diệp Phồn hơi nóng lên, cúi đầu, cũng tự lấy kem chống nắng bôi vào chỗ khác trên người, không dám nhìn thẳng Lý Thiệu Quân.
Lý Thiệu Quân nhìn bộ dáng đỏ mặt của cậu, biết cậu thẹn thùng, nghĩ lại tình huống lúc ấy hắn được tùy ý xoa nắn bàn chân của cậu, thật là một hồi ức tốt đẹp mà, vừa nghĩ ngợi, tay xoa kem chống nắng vừa lúc thoa đến trên ngực Diệp Phồn, đựng phải hai hạt anh châu, cảm giác rõ ràng trong lòng bàn tay làm hắn thấy cả người nóng lên.
Diệp Phồn lập tức liền ý thức được, cậu trừng lớn đôi mắt ngơ ngác nhìn Lý Thiệu Quân, che lại nơi đó, lui ra phía sau hai bước, trên mặt lập tức liền nhộn nhạo đỏ ửng, thập phần khẩn trương mở miệng: "Cậu..... cậu......, tớ..... tớ......"
Lý Thiệu Quân cố nén không để cho mình kích động, đôi mắt phượng híp lại, ánh mắt nóng rực nhìn về phía thân thể trắng nõn trước mặt bởi vì quá khẩn trương mà lộ ra màu hồng phấn, thanh âm khàn khàn trầm thấp cất lên: "Phồn Phồn đừng nháo, mau lại đây".
Diệp Phồn ngốc ngốc ở tại chỗ có chút không biết làm sao nhìn Lý Thiệu Quân, thanh âm ôn hòa trầm thấp lại khàn khàn gợi cảm làm cậu có chút kinh hãi.
Editor: tui biết mà, y như rằng đến lúc này là hết một chương... haizzz