“Ở đây” và “ở kia” mà Lý Liên Hoa nói chính là cạnh chân trái một bước, hoặc cạnh chân phải một bước. Mọi người nhất thời im lặng, kẻ thì nhìn hai chân trái phải của hắn, kẻ thì ngẩn ra nhìn cái cây dâm bụt kia, không biết nên nói gì cho phải. Mộ Dung Yêu liền hỏi:
- Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi biết hung thủ là ai sao?
Lý Liên Hoa chống đao xuống đất, mỉm cười với y, nói:
- Nhìn ta có giống Quan Vân Trường đao trảm Điêu Thuyền không?
Mộ Dung Yêu ngẩn ra, Thi Văn Tuyệt đã cướp lời:
- Không giống! Ngươi mau nói đi, hung thủ là ai vậy?
Tầm mắt Lý Liên Hoa nhìn qua nhìn lại vẻ mặt mọi người.
- Xích Long cô nương, ta biết hỏi vấn đề như thẠnày là rất thất lễ, nhưng liệu cô có thể trả lời không? Năm đó rốt cuộc cô nương làm thế nào mới tiến vào được Nữ Trạch vậy? – Cuối cùng tấm mắt của hắn dừng lại trên người Xích Long, ánh mắt rất ôn hòa, nhẹ nhàng hỏi. – Là Ngọc Lâu Xuân cưỡng bách cô nương sao?
Xích Long vốn đang dựa vào một bên không hề lên tiếng, đột nhiên nàng ngây ra, sau một hồi lâu mới nói:
- Cha mẹ ta đều đã chết… - Rồi ngừng lại, đột nhiên nàng hằn học nói tiếp. – Ngọc Lâu Xuân đã giết cha mẹ ta để có được ta. Hắn nói ta là vũ yêu() trời sinh, nhất định phải ở dưới sự chăm sóc dạy bảo của hắn mới có thể vũ tuyệt thiên hạ.
() Người giỏi nhảy múa.
Mọi người nín lặng. Thi Văn Tuyệt nói:
- Chẳng lẽ là ngươi… ngươi đã giết Ngọc Lâu Xuân?
Lý Liên Hoa lắc đầu. Hắn còn chưa nói gì thì Xích Long đã lạnh lùng đáp:
- Ai bảo ta giết Ngọc Lâu Xuân chứ? Ta là đàn bà con gái, không biết võ công, sao mà giết được hắn đây?
Thi Văn Tuyệt câm lặng không nói, nhìn về phía Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa đột nhiên lấy ra từ trong ngực một thứ mềm mềm màu vàng trắng. Hắn nghịch thứ ấy trong tay, mỉm cười với Xích Long.
- Thực ra hung thủ chuyện này là ai đã rất rõ ràng rồi, việc ta vẫn đang suy nghĩ không phải hung thủ cuối cùng là ai, mà rốt cuộc ai mới không phải là hung thủ.
Lời này vừa nói ra, mọi người liền biến sắc. Thi Văn Tuyệt “ái chà” một tiếng, đưa mắt nhìn Quan Sơn Hoành.
- Chẳng lẽ ngươi cũng là hung thủ sao?
Quan Sơn Hoành tức giận nói:
- Nói hươu nói vượn! Ta thấy tiểu tử nhà ngươi lấm la lấm lét, mặt lại đen xì, phân nửa chính là hung thủ rồi!
Thi Văn Tuyệt giận dữ đáp:
- Mặt đen thì làm sao? Mặt đen thì nhất định sẽ là hung thủ sao? Vậy mặt của Bao Thanh Thiên đen nhất, hung thủ các vụ hung án trên đời đều là ông ta cả sao?
Quan Sơn Hoành nói:
- Mặt đen không phải là người tốt!
Thi Văn Tuyệt vô cùng tức giận, muốn nhảy lên chỉ tay vào mũi của tên béo kia để tranh luận với y, khổ nỗi y cao hơn Thi Văn Tuyệt đến hai cái đầu nên màn vung tay múa chân ấy có phần khó khăn. Đúng lúc y đang vắt óc suy nghĩ đối sách thì Lý Liên Hoa nói:
- Nhị vị anh tuấn phóng khoáng, là hào kiệt đương thời, chuyện này… tất nhiên không phải là hung thủ rồi.
Một câu nói này của hắn đã khiến những người khác biến sắc, sắc mặt Lý Liên Hoa lại rất dễ coi, hắn nghiêng đầu liếc nhìn những người còn lại.
- Rốt cuộc là ai đã giết Ngọc Lâu Xuân, thực ra từ sau chuyện Ngân Tâm Viện có người đào hố là đã có thể nhìn ra rồi. Cái chết của Ngọc Lâu Xuân tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn, mà là có người mưu tính từ trước.
Thi Văn Tuyệt gật gật đầu.
- Nhưng làm sao ngươi biết chỗ đào hố ở dưới chân mình?
Lý Liên Hoa mỉm cười đi ra ngoài hai bước, nơi vừa rồi hắn đứng cách mấy con đỉa kia không xa, là gốc cây dâm bụt gần với nền đất ẩm của hồ nước.
- Đất nơi đây ẩm ướt, khá gần cây dâm bụt, hơn nữa bùn đất ẩm dùng để che giấu cũng tương đối khó nhìn ra, ngoài nơi này thì đào hố chỗ khác cũng đâu cần phải ngắm đúng phía sau cây dâm bụt chứ.
Thanh Quyển Đao trong tay hắn nhẹ nhàng đào xuống, đất ở đây nhanh chóng bị đào lên, hoàn toàn khác với đất cứng ở dưới gốc cây. Chưa đến giây lát, lớp đất bề mặt đã bị đào lên, bên dưới lộ ra là một mảnh y phục màu xanh. Lý Liên Hoa ngừng tay không đào nữa, thở dài lo lắng.
- Đây chính là bộ phận khác của Ngọc Lâu Xuân. Chuyện này kể ra thì dài, nếu có người không thíchnghe, hoặc đã sớm biết thì có thể tùy tiện rời đi.
Hắn nói như vậy, ai mà dám “tùy tiện” chứ. Một khi rời đi, chẳng phải tự nhận là “đã sớm biết” sao? Lý Liên Hoa đưa Quyển Vân Đao cho Thi Văn Tuyệt, ánh mắt rất lương thiện nhìn sang y, ý bảo y tiếp tục đào đi. Thi Văn Tuyệt mắng thầm, Vì sao ta lại phải giúp cái tên lừa đảo này chứ? Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào y lại vẫn nhận lấy đao, ra sức đào xuống.
Lý Liên Hoa giũ giũ quần áo, phủi phủi tay. Ở bên cạnh hồ có một tảng đá Thọ Sơn cực lớn rất sạch sẽ, tảng đá này có giá trị xa xỉ nhưng Lý Liên Hoa lại chỉ coi nó như một cái ghế, hắn thoải mái ngồi xuống, đằng hắng mấy tiếng để thanh giọng rồi mới chậm rãi nói:
- Gia tài của Ngọc Lâu Xuân vô cùng lớn, hắn đứng tên sở hữu rất nhiều ngành nghề thủ công, buôn bán và trạch viện nổi tiếng trên võ lâm, dĩ nhiên, Nữ Trạch cũng là một chỗ kinh doanh rất có tiếng của hắn. Mười năm trước hắn đã có Nữ Trạch này, thực ra lúc còn trẻ ta cũng từng dịch dung đến đây du ngoạn nên cũng có biết đôi chút về việc kinh doanh này của Ngọc Lâu Xuân. Nữ tử trong Nữ Trạch tất nhiên đều là những người tài hoa át người, dung mạo xuất chúng, nhưng trên đời này, những cô gái như vậy vốn không có nhiều, nữ tử tài hoa xinh đẹp mà muốn bán thân đã ít lại càng ít hơn. Mấy chục cô gái sắc nghệ song toàn trong Nữ Trạch của Ngọc Lâu Xuân tuyệt đối phần lớn đều là do hắn cưỡng ép hoặc sử dụng toàn bộ thủ đoạn mới có thể thu nhận về Nữ Trạch. Với hắn, những người này nếu không phải hận đến tận xương tủy thì cũng chẳng có chút hảo cảm nào. Vậy nên chuyện có người muốn giết Ngọc Lâu Xuân không hề kỳ lạ chút nào. Việc kỳ lạ là Ngọc Lâu Xuân võ công đầy mình, hắn lại rất thận trọng, nhiều năm qua bình yên vô sự ra vào Nữ Trạch, cớ sao hôm qua lại chết bất đắc kỳ tử chứ? Cho dù những cô gái đó rất muốn giết người, nhưng tay trói gà không chặt thì làm sao có thể giết được một cao thủ xếp hàng hai mươi hai trong chốn võ lâm đây? – Ánh mắt của hắn liếc qua liếc lại trên khuôn mặt của từng người. – Sự khác nhau của hôm qua và trước đây chính là ở hội Mạn Sơn Hồng này. Trong Nữ Trạch có rất nhiều hảo hán giang hồ tới ở, là đám nam nhân từng trải sõi đời.
Quan Sơn Hoành ngây ra, hỏi:
- Đám nam nhân? Chúng ta sao?
Lý Liên Hoa mỉm cười gật đầu.
- Vì sao chúng ta lại đến cuộc hẹn này?
Quan Sơn Hoành nói:
- Đó là bởi Ngọc Lâu Xuân là người giàu có thứ hai trong võ lâm, lời mời của hắn tất nhiên rất đặc biệt.
Lý Liên Hoa nói:
- Chúng ta đến cuộc hẹn này, là vì Ngọc Lâu Xuân rất giàu có, mà đã giàu có thì tất nhiên sẽ được người ta kính trọng, được người ta sùng bái, ngưỡng mộ… Nói tóm lại, chúng ta đều đến đây vì tiền của hắn.
Cách nói như vậy mặc dù cực kỳ khó nghe nhưng lại là sự thật. Sắc mặt mỗi người rất khó coi, nhưng chẳng ai nói gì. Quan Sơn Hoành nói:
- Mặc dù hắn rất giàu có, nhưng ta cũng đâu có nghĩ đến tiền của hắn.
Lý Liên Hoa đáp:
- Nếu như trong Nữ Trạch có người muốn giết Ngọc Lâu Xuân báo thù, sau đó lại có người muốn tiền tài của Ngọc Lâu Xuân, vậy thì một kẻ cần người, một kẻ cần tiền, rất dễ dàng bắt nhịp với nhau…
Thi Văn Tuyệt nghe đến đây thì không khỏi “a” lên một tiếng. Lý Liên Hoa nhe răng cười với y, tiếp tục nói:
- Ngọc Lâu Xuân kia tất nhiên đã chết, một người có thể có một kẻ thù hoặc một đối thủ, nhưng khi kẻ thù của hắn biến thành hai người, ba người, hoặc năm sáu người, thì hắn đang gặp nguy hiểm rất lớn, huống chi kẻ thù và đối thủ của hắn còn hợp mưu với nhau.
Đông Phương Hạo lạnh lùng hỏi:
- Hay, ngươi nói trong Nữ Trạch có người nội ứng ngoại hợp với khách để giết Ngọc Lâu Xuân, điểm này ta rất tán thành. Có điều thi thể Ngọc Lâu Xuân còn chưa khô máu, rõ ràng là hắn mới chết. Sáng hôm nay, mấy người chúng ta đều ở Hương Sơn, chưa được bao lâu đã phát hiện ra thi thể Ngọc Lâu Xuân rồi, trong thời gian ngắn ngủi ấy tuyệt đối không thể xuống núi giết người rồi quay về được. Vậy rốt cuộc là kẻ nào đã giết Ngọc Lâu Xuân?
Lý Liên Hoa nói:
- Đó là bởi vì không phải Ngọc Lâu Xuân chết lúc sáng nay, hắn đã chết từ tối qua kìa.
Đông Phương Hạo sững người.
- Nói vớ vẩn! Nếu hắn chết vào tối qua thì sáng nay thi thể đã cứng ngắc rồi, chắc chắn không thể chảy máu được.
Lý Liên Hoa lật ngón tay, thứ được kẹp giữa những ngón tay nhá lên trước mắt Đông Phương Hạo.
- Ngọc Lâu Xuân chết như thế nào, vẫn phải nói từ bữa tiệc rượu vô cùng tinh tế, chưa từng có trên đời vào tối qua.
Đông Phương Hạo nhận ra thứ hắn đang kẹp trong tay chính là một mảnh da rắn lột.
- Thứ này thì có liên quan gì với bữa tiệc hôm qua chứ? Hôm qua đâu có ăn đến rắn?
- Hôm qua rốt cuộc đã ăn những món gì, có ai còn nhớ không? – Lý Liên Hoa mỉm cười hỏi.
Thi Văn Tuyệt đột nhiên cảm thấy rất đắc ý.
- Những món hôm qua đã ăn là trà sữa bạch ngọc, hạnh nhân phật thủ, hồ điệp hoa sinh, đương quy cá nhám ninh củ cải, tôm cuộn bích ngọc, tổ yến thượng hạng, bạch chỉ hồ điệp bí ngô, thịt nướng hoa cúc, thỏ nướng bát bảo, canh cá hồi hoa hiên nấu rau thơm, thịt hoẵng phi tỏi thơm…
Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa.
- Tài học thuộc thực đơn của ngươi cũng đáng khen đấy, hôm qua có ăn canh không vậy?
Thi Văn Tuyệt nói:
- Có, món canh cá đó đúng là rất tươi ngon.
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Vậy đêm qua ngươi ngủ có ngon không?
Thi Văn Tuyệt nói:
- Ngủ ngon lắm, còn dậy muộn nữa chứ.
Lý Liên Hoa liếc nhìn Quan Sơn Hoành.
- Quan đại hiệp có phải cũng ngủ dậy muộn không?
Quan Sơn Hoành sững người.
- Đêm qua ngủ say như chết ấy…
Lý Liên Hoa lại liếc nhìn Đông Phương Hạo.
- Vậy Đông Phương đại hiệp thì sao?
Đông Phương Hạo nói:
- Đêm qua tiếng côn trùng kêu rất ầm ỹ.
Lý Liên Hoa lại hỏi Mộ Dung Yêu, Mộ Dung Yêu nói:
- Ngủ rất ngon.
Lại hỏi Lý Đỗ Phủ, Lý Đỗ Phủ cũng nói giống như mọi người.
Tầm mắt của Lý Liên Hoa chậm rãi chuyển đến trên người Xích Long, hắn rất nho nhã dịu dàng hỏi:
- Không biết Xích Long cô nương thấy món ăn tối qua thế nào?
Xích Long đáp:
- Giống như ngày thường.
Lý Liên Hoa lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay. Hắn mở khăn tay ra, bên trong có kẹp một sợi gì đó màu vàng kim buộc lại với nhau, loáng thoáng như là đóa hoa hiên. Hắn lắc qua trước mặt mọi người. Thi Văn Tuyệt mù mờ không hiểu gì.
- Ngươi lấy cọng rau hiên đó làm gì vậy?
Mộ Dung Yêu hỏi:
- Làm gì vậy?
Lý Liên Hoa mỉm cười với y.
- Ta không biết về hoa hiên lắm, không thể ăn lung tung được. Nếu đây là thứ có thể ăn thì chi bằng Mộ Dung công tử ăn trước cho ta xem thử đi?
Mộ Dung Yêu biến sắc.
- Ngươi trêu ta à?
Lý Liên Hoa chậm rãi tháo nút thắt của đóa hoa hiên đó ra, vừa tháo ra thì nụ hoa được buộc vào với nhau đã hiện ra hoàn chỉnh, màu vàng héo, cánh hoa lại không phải từng cánh từng cánh một mà có hình ống. Thi Văn Tuyệt càng nhìn càng thấy không giống hoa hiên.
- Đây là thứ gì vậy?
Lý Liên Hoa nói:
- Đây là “dương kim hoa”(), loại này khi còn tươi thì hoàn toàn không giống hoa hiên, có điều hoa thì không khác là mấy, sau khi sấy khô thì là một sợi dài dài vàng vàng như thế này, lại thắt nút vào, xào lên thì sẽ rất giống.
() Là cà độc dược, còn gọi là mạn đà la, một loại cây có độc tính cao.
Thi Văn Tuyệt biến sắc.
- Cái gì? Đây là mạn đà la…
Thứ gọi là “dương kim hoa” này còn có tên là “mạn đà la”. Lý Liên Hoa cười ha ha.
- Không sai, đây chính là mạn đà la.
Hắn lại mỉm cười với Xích Long. Sắc mặt Xích Long trắng bệch, nàng đứng bất động. Chỉ nghe thấy Lý Liên Hoa tiếp tục nói:
- Món đương quy cá nhám ninh củ cái, món bạch chỉ hồ điệp bí ngô, món canh cá hồi hoa hiên nấu rau thơm giả mạo. Ta từng nghe kể một phần trong câu chuyện về Hoa Đà “Ma Phỉ Tán()”. Cùng lúc ăn vào đương quy, bạch chỉ và mạn đà la, cho dù “ma phí” chưa được đến nơi đến chốn, nhưng ăn nhiều thì sẽ váng đầu hoa mắt, cũng có những người ngủ sâu không dậy nổi. Vậy nên những người ăn canh cá hôm qua thì hôm nay dậy muộn, những người không ăn canh cá lại không buồn ngủ. Ngọc Lâu Xuân thích ăn cá, mà ăn mấy món này vào, cho dù hắn có là đệ nhất giang hồ thì cũng không thể không buồn ngủ.
() Là một hỗn hợp rượu và thảo dược được Hoa Đà chế tạo ra, đây là lại thuốc gây mê đầu tiên trên thế giới.
Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn sang Xích Long. Các món ăn hôm qua tất nhiên đều do Ngọc Lâu Xuân đích thân chọn, nhưng việc mang các món ăn ra lại do một mình Xích Long lo liệu. Lý Liên Hoa mỉm cười với Xích Long, giơ miếng da rắn màu vàng trắng trong tay lên.
- Hôm qua ta ăn nhiều đồ ngọt nhưng không có uống canh, lúc quay về phòng lại vẫn tỉnh táo. Lúc đó đột nhiên ta phát hiện ra Tây Phi cô nương đang ở trong phòng mình.
Xích Long không đáp, Tây Phi sợ hãi nhìn Lý Liên Hoa, nàng mở lớn hai mắt, không biết hắn sẽ nói ra những lời khiến người ta giật mình đến thế nào nữa. Lý Liên Hoa thở dài.
- Ta vốn rất vui sướng, vậy mà Tây Phi cô nương lại nói là đánh cờ với Xích Long cô nương bị thua nên mới đến phòng của ta. Ta đau lòng lắm, nhưng ta biết thì ra đêm qua Xích Long cô nương đã thế chỗ Tây Phi cô nương, ở cùng với Ngọc Lâu Xuân. – Hắn giơ miếng da rắn kẹp trong ngón tay lên. – Sau đó ta lại tìm thấy thứ này ở trong phòng, cái này nói lên gì đây nhỉ… - Hắn lẩm bẩm nói. – Ta đoán phản ứng của mọi người hẳn sẽ không khác ta là mấy, nhìn thấy thứ này, ai cũng bị dọa giật nảy người, sau đó thét lên “Trời ơi có rắn!”
Đông Phương Hạo nhìn miếng da rắn kia, tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên.
- Thì ra đây chính là thứ ngươi tìm được trong phòng, trong Nữ Trạch sao lại có rắn chứ?
Lý Liên Hoa tiếp tục nói:
- Có da rắn, tất nhiên là có rắn lột da, nhưng da ở đây, vậy rắn thì ở đâu? Mảnh da rắn này có rất nhiều vết đốm, cổ lại nhỏ như vậy, đây là một con rắn đầu thép().
() Tên gọi khác của rắn hoa mai rùa, một loài rắn độc.
Đông Phương Hạo gật đầu
- Không sai, đây đích thực là rắn đầu thép.
Lý Liên Hoa huơ huơ miếng da rắn với Xích Long, nghiêm mặt nói:
- Ta suy nghĩ lại, trong phòng của ta vì sao lại có miếng da lột của loài rắn độc này chứ? Vốn vẫn chưa hiểu nửa đêm ta chợt nghĩ ra, ở sau cùng mặt phía Tây gian phòng của ta là nơi gần cây cối bãi cỏ nhất. Chẳng lẽ lúc trong phòng không có ai, có người đã nuôi rắn độc bên trong sao? Mà hôm qua Tây Phi cô nương đến phòng ta, lẽ nào có người sợ ta phát hiện ra ổ rắn đó nên mới đặc biệt gửi “diễm phúc” đến? Nếu ta một lòng một dạ si mê Tây Phi cô nương, nói không chừng sẽ không phát hiện trong phòng có da rắn. – Hắn lẩm bẩm. – Nhưng mặc dù Tây Phi cô nương đã dọn dẹp căn phòng một lượt, bên dưới gầm tủ lại vẫn còn da rắn… Đúng là rất đáng tiếc.
Tây Phi lùi lại hai bước, sắc mặt trắng bệch.
- Thì ra phòng của ngươi là một ổ rắn. – Thi Văn Tuyệt nhìn có chút hả hê. – Vậy con rắn đó đâu?
Lý Liên Hoa liếc nhìn hắn.
- Ngươi mà tiếp tục đào xuống, nói không chừng sẽ thấy rắn…
Thi Văn Tuyệt vung đại đao, đâm loạn xuống chỗ bùn đất ấy. Chợt Lý Liên Hoa nói:
- Ngọc Lâu Xuân ăn bữa tiệc ngon không sao tả xiết kia, mạn đà la và rượu cùng xuống dạ dày, lúc quay về nhất định sẽ ngủ đến bất tỉnh nhân sự, lúc ấy nếu có rắn lục hay rắn đầu thép gì đó cắn mấy cái trên người thì hắn nhất định cũng không biết được. Vậy nên Ngọc Lâu Xuân liền chết. – Hắn nhìn Xích Long rất dịu dàng. – Vào đêm hôm qua, ngươi dùng rắn đầu thép giết hắn, có phải không?
Xích Long cắn môi, im lặng không nói, dường như đang suy nghĩ gì đó.
- Nhưng Ngọc Lâu Xuân rõ ràng bị chết bởi nhát dao chữ “Vương”… - Thi Văn Tuyệt nghẹn ngào nói. – Nếu như hắn bị Xích Long thả rắn độc cắn chết, Xích Long không biết võ công thì làm sao có thể cắt hắn thành bảy khúc được? Cho dù nàng ta có vũ khí sắc bén tuyệt thế, nhưng không có lực đạo thì cũng không thể phân thây người được!
Đông Phương Hạo cũng nói:
- Nếu hắn chết vào đêm qua, vậy vì sao máu vẫn chưa đông lại?
Lý Liên Hoa lại không lắng nghe nghi vấn của Thi Văn Tuyệt và Đông Phương Hạo, hắn chăm chú nhìn Xích Long cực kỳ hòa nhã.
- Vào đêm qua, nàng đã ở cùng với Ngọc Lâu Xuân, dùng rắn đầu thép giết hắn, có phải không?
Xích Long không đáp. Lý Liên Hoa thở dài, bỗng hắn nói:
- Này mọt sách, ngươi đào ra được Ngọc Lâu Xuân chưa vậy?
Thi Văn Tuyệt vội vàng nói:
- Sắp rồi sắp rồi.
Vốn y đang đào chậm rì rì, lúc này lại vung đao rất nhanh, đào lên phần thân thể kia cùng một con rắn chết, quả nhiên là rắn đầu thép. Điều kỳ lạ là trái với dự đoán của mọi người, phần thi thể này vẹn nguyên, không bị phân tách như nửa còn lại, xung quanh bị đào ra một nửa.
Nhát đao chữ “Vương” thì ra thực sự không phải chữ “Vương”! Nó chỉ là một nửa chữ “Vương” bên trái. Lý Liên Hoa lật một nửa cái xác bên phải của Ngọc Lâu Xuân lên, phần cổ và ngực, cánh tay của nửa bên này đều có vết sưng tím, để lại vết thương từng nốt từng nốt như kim châm vào.
- Đây là vết răng của rắn đầu thép. – Hắn thở dài. – Nếu như Xích Long cô nương giết Ngọc Lâu Xuân như vậy, sau đó ngồi trong phòng đợi bị người ta phát hiện, vậy rõ ràng là nàng sẽ bị trợ thủ lớn của Ngọc Lâu Xuân giết chết. Nếu nàng không muốn chết thì phải nghĩ cách chứng minh Ngọc Lâu Xuân bị người khác giết, và chuyện này không có liên quan gì đến nàng. – Lý Liên Hoa mỉm cười nói. – Có lẽ nàng đã chờ đợi cách này rất lâu, cho đến tận bữa tiệc Mạn Sơn Hồng ngày hôm qua, có những người vô cùng ái mộ nàng, nói không chừng sau bữa tiệc rượu bọn họ sẽ nói chuyện đôi chút. Kế đó, sau khi Ngọc Lâu Xuân chết những người này sẽ di chuyển hắn ra, biến thi thể bên trái của hắn trở thành ba khúc kì lạ, rồi lại giấu phần xác bên phải của hắn đi.
Thi Văn Tuyệt nhíu mày.
- Thế là đạo lý gì?
Lý Liên Hoa nói:
- Lấy thi thể bên trái ra để cho người ta nhìn, mọi người tất nhiên sẽ cho rằng thi thể bên phải giống y như bên trái. Hiển nhiên, Ngọc Lâu Xuân đã bị phân thây đến chết, nếu bên trái đã bị cắt thành ba khúc thì đương nhiên bên phải cũng vậy. Nếu thi thể bên trái bị người ta ném đi lung tung, thì tất nhiên thi thể bên phải không biết cũng bị người ta ném đi chỗ nào, không thể nào tìm được. Vậy nửa bên xác bị giấu trong cái hố ở Ngân Tâm Viện sẽ vĩnh viễn không có người đi tìm, chuyện Ngọc Lâu Xuân bị rắn độc cắn chết cũng sẽ vĩnh viễn không bị người ta biết được.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lòng bàn tay đều toát mồ hôi. Chuyện này… chuyện này quả nhiên là…
- Nhưng tàn chi của Ngọc Lâu Xuân đều vẫn đang chảy máu… - Đông Phương Hạo vẫn chưa nghĩ thông. – Hắn làm sao chết vào tối qua được?
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Rắn đầu thép có thể khiến máu người chảy không ngừng. Vậy nên thi thể của Ngọc Lâu Xuân vẫn sẽ chảy máu, chỗ máu đó có mạn đà la, vậy nên sau khi đỉa hút máu xong cũng đều ngủ cả.
Đông Phương Hạo vẫn lắc đầu.
- Không không, cho dù máu của hắn chảy không ngừng, nếu hôm qua bị người ta phanh thây, vậy thì sáng sớm hôm nay máu cũng cạn rồi, tuyệt đối không thể vẫn chảy máu được.
Lý Liên Hoa chậm rãi nói:
- Không sai. Vậy tức là hắn không bị phanh thây vào tối qua mà là sáng sớm hôm nay… Có lẽ trước khi chúng ta đi lên Hương Sơn.
- Nếu nói như vậy… ngươi nói hắn bị những nữ nhân trong Nữ Trạch biến thành như thế này sao? – Thi Văn Tuyệt vô cùng kinh ngạc. – Vậy sao có thể chứ? Các nàng không biết võ công, cho dù có binh khí sắc bén thì cũng không thể làm người ta thành thế này được. Chuyện đó sao có thể chứ?
Lý Liên Hoa nói:
- Nếu là do kiếm khách giang hồ làm thì tất nhiên sẽ không như vậy, nhưng các nàng đâu phải kiếm khách giang hồ.
- Các nàng? – Thi Văn Tuyệt chết lặng, y chỉ vào rất nhiều nữ tử trong Nữ Trạch. – Ngươi nói “các nàng” sao?
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Nghĩ xem, bên trong Lâu Xuân Bảo Khố có nhiều châu báu đến vậy, nếu hung thủ chỉ có một người thì làm sao di chuyển được hết chứ? Rồi làm sao lại biết bảo khố ở đâu? Tất nhiên phải là “các nàng” rồi.
Quan Sơn Hoành và Đông Phương Hạo, Mộ Dung Yêu và Lý Đỗ Phủ đưa mắt nhìn nhau. Lý Đỗ Phủ nói:
- Ngươi… ngươi biết các nàng phanh thây Ngọc Lâu Xuân như thế nào sao?
Lý Liên Hoa nhe răng cười.
- Ta biết chứ.
Xích Long cũng không nhịn được nữa, nói:
- Ngươi… ngươi…
Nàng lảo đảo lùi lại mấy bước, khuôn mặt xinh đẹp của những cô gái phía sau đã biến sắc, nước mắt của Tây Phi bỗng rơi. Thi Văn Tuyệt chết lặng, y muốn qua đó vỗ về nhưng lại không dám. Lý Liên Hoa chậm rãi đưa tay chỉ vào giá binh khí trong bảo khố.
- Ngọc Lâu Xuân bị chém thành một chữ “Vương”… Các ngươi nhìn nó xem, có phải chính là một nửa chữ “Vương” dài khoảng một thước đó không?
Mọi người nhìn theo tay hắn, thẫn thờ nhìn giá binh khí ấy hồi lâu, quả nhiên… viền quanh giá binh khí, tính cả cọc ngang, không phải chính là nửa chữ “Vương” đó sao? Có điều chữ “Vương” có ba gạch ngang, mà giá binh khí lại có bốn. Thi Văn Tuyệt chợt nhảy lên.
- Ngươi điên rồi à? Ngươi nói những cô nương này dùng cái giá binh khí ngu ngốc đó để cắt Ngọc Lâu Xuân thành ba khúc sao? Ngươi điên rồi à? Thứ này ngay cả góc nhọn cũng không có, đến da cũng không làm rách được thì làm sao có thể dùng để giết người chứ?
Lý Liên Hoa lừ mắt nhìn y.
- Ngươi có phát hiện ra, mảnh đất đó có vài chỗ rất cứng không? – Hắn đang nói đến nơi vừa có đầy đỉa bò lổn nhổn.
Thi Văn Tuyệt sững người.
- Có thì có, nhưng mà…
Lý Liên Hoa chậm rãi hỏi tiếp:
- Ngươi có phát hiện ra trên giá binh khí kia có rất nhiều dấu vết vuông vắn, vừa thẳng vừa trơn không?
Thi Văn Tuyệt nói:
- Không sai, nhưng mà…
Lý Liên Hoa chậm rãi liếc nhìn Xích Long.
- Mảnh đất đó rõ ràng có chỗ đã từng chịu lực ép mạnh, mà giá huyền thiết kiên cố thế nào chứ, thứ gì mới có thể để lại vết tích trên bề mặt của nó đây? Trừ khi nó cũng phải chịu lực nén mạnh.
Đông Phương Hạo gật đầu.
- Không sai.
Lý Liên Hoa nói:
- Vậy cũng chính là, thứ có chiều dài ba tấc, rộng ba tấc, cao ba tấc, đè lên binh khí huyền thiết, lại ép lên mảnh đất đầy vết máu, mà Ngọc Lâu Xuân lại bị phanh thây ở chỗ này… Hắn còn bị rụng mất một cái răng ở đây, các ngươi đã hiểu chưa?
Thi Văn Tuyệt vẫn ngẩn ra.
- Hiểu… cái gì cơ?
Đông Phương Hạo lại biến sắc.
- Ta hiểu rồi, các nàng đè giá huyền thiết lên xác Ngọc Lâu Xuân, sau đó đặt lên giá thứ gì đó cực kỳ nặng, giá huyền thiết không chịu được lực sẽ đè vào da thịt Ngọc Lâu Xuân! Phương pháp như vậy… không cần kinh thiên động địa, không tốn quá nhiều sức lực, lại lặng lẽ không tiếng động, Ngọc Lâu Xuân liền trở thành cái xác bốn khúc!
Mọi người há hốc miệng, nhìn nhau kinh hãi, Thi Văn Tuyệt thì lắp bắp:
- Làm sao có thể… làm sao có thể… đáng sợ như vậy chứ… - Bỗng y ngẩng đầu lên. – Vậy thứ dài ba tấc, rộng ba tấc, cao ba tấc đó là thứ gì?
Lý Liên Hoa thong thả đáp lời:
- Nói đến thứ này, mọi người đều quen thuộc vô cùng, nói không chừng còn thường xuyên nhìn thấy trong mơ đấy.
Quan Sơn Hoành lấy làm lạ.
- Đó là thứ gì?
Lý Liên Hoa hỏi:
- Theo như các ngươi biết, trong những thứ bình thường vẫn thấy, thứ gì nặng nhất?
Thi Văn Tuyệt ngẫm nghĩ, đáp:
- Thứ bình thường vẫn thấy… tất nhiên là… vàng ròng là nặng nhất… a… - Y kinh ngạc. – Lẽ nào…
Lý Liên Hoa cười ha ha.
- Không sai, thứ dài ba tấc, rộng ba tấc, chính là vàng thỏi. – Hắn chậm rãi giơ ngón tay vẽ vào khoảng không. – Một thỏi vàng dài ba tấc, rộng ba tấc, cao ba tấc, nặng ước chừng ba mươi tám cân(). Vậy thì một trăm thỏi vàng như vậy, là sẽ có ba ngàn tám trăm cân, ta thấy một ngàn cân thôi là đủ dùng rồi. Mà cũng chỉ cần hai mươi sáu thỏi vàng đè lên giá binh khí là đủ để hắn rời ra rồi.
() Cân Trung Quốc, tính theo cân nặng quốc tế là xấp xỉ kg.
- Nhưng trong bảo khố làm gì có vàng thỏi chứ! – Thi Văn Tuyệt nghẹn ngào nói.
Lý Liên Hoa cười.
- Nếu như Xích Long muốn giết Ngọc Lâu Xuân thì tất nhiên danh sách bảo khố nàng ta báo ra không thể đầy đủ được, trong Lâu Xuân Bảo Khố của Ngọc Lâu Xuân sao có thể không có vàng thỏi được chứ? – Hắn thở dài. – Huống chi chỗ vàng kia có đến một trăm lẻ bốn thỏi, lẽ nào các ngươi chưa nhìn thấy sao?
- Một trăm lẻ bốn thỏi vàng? – Mọi người đưa mắt nhìn nhau. - Ở đâu vậy?
Lý Liên Hoa trừng mắt nói:
- Trong bảo khố ấy.
Mọi người nhao nhao quay về Lâu Xuân Bảo Khố, nơi đó chỉ có vỏn vẹn bốn bức tường, ngoài ra chẳng có gì. Lý Liên Hoa đứng ở cửa bảo khố nhìn Thi Văn Tuyệt chạy loạn bên trong như một con ruồi mất đầu, hắn cực kỳ thất vọng, thở dài lẩm bẩm:
- Văn Tuyệt à, lần này ngươi lên kinh dự thi, đến phân nửa là trượt rồi…
Thi Văn Tuyệt đột nhiên quay người, kinh ngạc biến sắc.
- Sao ngươi biết hay vậy?
Lý Liên Hoa lại thở dài.
- Làm quan thì mắt phải nhìn sáu hướng, tai phải nghe tám phương thì mới làm lâu dài được… Ngươi đứng vào chỗ này của ta đi.
Thi Văn Tuyệt chạy vù đến trước mặt Lý Liên Hoa.
- Vàng thỏi ở đâu thế?
Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
- Người đọc sách không được vụ lợi, sao lại cứ chăm chăm nghĩ đến vàng thỏi thế chứ? Đó là đồ của người khác, vật ở ngoài thân, là thứ giết người đấy… Ngươi quay mặt về phía bức tường bên trái, đi thẳng đến cuối, tính xem ngươi đi mấy bước, sau đó gõ vào tường xem có tiếng gì.
Thi Văn Tuyệt nghe lời đi bảy bước rưỡi, gõ gõ vào bức tường, chẳng thấy có gì kỳ lạ. Lý Liên Hoa lại nói:
- Ngươi lại quay lại, quay mặt về phía bức tường bên phải, đi thẳng đến cuối, đếm xem mình đi mấy bước, rồi lại gõ vào tường xem có tiếng gì.
Thi Văn Tuyệt lại đi, lần này y đi sáu bước, gõ lên tường, ngón tay đau nhói, y ngẩn ra.
- Bức tường này…
Lý Liên Hoa rất kiên nhẫn nói:
- Chính là vàng thỏi đấy.
Thì ra vàng thỏi ở trên tường, bề ngoài được phủ một lớp muội than mỏng manh, giống như gạch vậy. Mọi người nhìn nhau sợ hãi, nữ tử trong Nữ Trạch thì im lặng. Lý Liên Hoa ngước đầu lên nói:
- Bởi vì Lâu Xuân Bảo Khố bị mất trộm, đột nhiên mang bao nhiêu bảo vật rời khỏi Nữ Trạch, hiển nhiên là không thể được rồi. Nếu như thực sự có một người có thể xông vào Nữ Trạch giết Ngọc Lâu Xuân rồi cướp đi rất nhiều thứ trong bảo khố, vậy trên người hắn phải vác chí ít là hai cái bao tải to, hơn nữa hai tay tay nào cũng phải xách theo mấy món binh khí quý giá nữa. Nhưng hắn không chỉ vác theo nhiều bảo vật đến vậy mà còn có thể mang theo bốn khúc tàn chi của Ngọc Lâu Xuân rồi tốn bao nhiêu sức lực để ném chúng đi khắp nơi trên Hương Sơn. Việc này đúng là khiến người ta khó có thể tưởng tượng được, vậy nên ta nghĩ… người có thể tìm thấy bảo khố, lại dễ dàng chuyển những thứ ở bên trong đi tất nhiên là những vị cô nương trong Nữ Trạch. Huống chi, món canh cá hồi hoa hiên nấu rau thơm đã trở thành canh cá hồi mạn đà la nấu rau thơm, rồi miếng da lột của rắn đầu thép trong phòng của ta, rồi cái hố đất dưới gốc cây dâm bụt hôm trước, tất cả những chuyện đó đều nói lên rằng, các cô nương trong Nữ Trạch có liên quan đến cái chết của Ngọc Lâu Xuân. – Hắn áy náy nhìn Xích Long và Tây Phi. – Mặc dù… các ngươi đều đã rất cố gắng, nhưng sự thật vẫn là sự thật…
Xích Long vẫn không đáp, Tây Phi lại từ từ gật đầu.
- Những nghi vấn còn lại, là ai đã dạy Xích Long cách phanh thây Ngọc Lâu Xuân để che giấu sự thực hắn bị rắn độc chết, là ai đã bày mưu dựng nên câu chuyện có cao thủ võ lâm giết hại Ngọc Lâu Xuân rồi cướp đi tài vật. – Lý Liên Hoa chậm rãi nói. – Bởi vì, nếu như tài vật bị một hung thủ quái lạ “cực kỳ thần bí”, “võ công cao cường”, “mới nghe lần đầu” cướp đi, vậy tất nhiên sẽ không có cách nào điều tra được. Món gia sản kếch xù kia, cũng sẽ rơi vào trong tay những người tạo dựng câu chuyện kia. – Hắn chăm chú nhìn Mộ Dung Yêu, ánh mắt không hề hung hăng khiếp người mà vô cùng hòa nhã và kiên nhẫn. – Mộ Dung công tử, ngươi là một trong số đó.
Mộ Dung Yêu cười lạnh một tiếng.
- Ngươi có bằng chứng gì chứng minh ta là một trong số đó chứ?
Lý Liên Hoa vô cùng bình tĩnh nói:
- Thứ nhất, ngươi không ăn món canh cá hồi hoa hiên nấu rau thơm được làm vô cùng thông minh kia. Thứ hai, ngươi và Xích Long cô nương cực kỳ hợp ý nhau. Thứ ba, ngươi ra sức nói có cao thủ giỏi ngang Địch Phi Thanh đã giết chết Ngọc Lâu Xuân. Thứ tư, trên Hương Sơn, ngươi xuất hiện khi cầm trong tay tàn chi của Ngọc Lâu Xuân, câu chuyện về cao thủ võ lâm mang xác Ngọc Lâu Xuân ném khắp nơi không hề tồn tại, vậy thì tay trái Ngọc Lâu Xuân trong tay ngươi từ đâu mà ra? – Lý Liên Hoa nói từng chữ một. – Bất luận là từ đâu mà ra, nói tóm lại, chắc chắn không phải là ngươi nhặt được trong sơn cốc ở Hương Sơn.
Mộ Dung Yêu biến sắc, y còn chưa nói gì thì Lý Liên Hoa đã mỉm cười với Lý Đỗ Phủ.
- Lý đại hiệp, ngươi là kẻ thứ hai trong số đó.
Lý Đỗ Phủ “hừ” một tiếng.
- Sao có thể khẳng định như vậy?
Lý Liên Hoa nói:
- Lý do giống hệt với Mộ Dung công tử thôi, nói không chừng còn thêm một việc nữa, sáng sớm hôm nay, ngươi cố tình lên núi muộn, mang theo tàn chi của Ngọc Lâu Xuân giấu trong núi, rồi lại cùng Mộ Dung Yêu vờ như nhặt được.
Lý Đỗ Phủ khẽ biến sắc.
- Nói linh ta linh tinh! Đông Phương Hạo cũng đâu có ăn canh, vậy hắn nhất định cũng là một trong số đó rồi.
Lý Liên Hoa thở dài, lẩm bẩm:
- Đây cũng là vấn đề khiến ta suy nghĩ rất lâu… Người ăn canh tất nhiên không phải đồng mưu, mà người không ăn canh rốt cuộc ai không phải hung thủ đây? Nhưng sáng nay không cẩn thận, ta lại phát hiện một chuyện, nói rõ Đông Phương Hạo phân nửa không phải là đồng mưu, huống chi nếu hắn là đồng mưu thì không thể khăng khăng nói là trong Nữ Trạch có đồng lõa của hung thủ. Trên đời này làm gì có tên hung thủ nào tự khai ra đồng đảng chứ.
Thi Văn Tuyệt nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không sao hiểu được chuyện gì đã khiến Lý Liên Hoa biết rằng Đông Phương Họa không phải hung thủ, chỉ nghe Lý Liên Hoa quay sang áy náy nói với Đông Phương Hạo:
- Sáng nay lúc đánh cờ, ta nhìn thấy ngươi có mấy tấm ngân phiếu vài trăm vạn lượng…
Mọi người đều không khỏi “a” lên, Lý Liên Hoa nói tiếp:
- Nếu ngươi đã có mấy tấm ngân phiếu vài trăm vạn lượng thì tất nhiên sẽ không thèm muốn tài vật của Ngọc Lâu Xuân, ài… đây là đạo lý mà đứa con nít ba tuổi cũng hiểu.
Trên khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc của Đông Phương Hạo đột nhiên lộ ra một nụ cười.
- Mấy trăm vạn lượng bạc này là khoản tiền cướp được của bang hắc đạo Hắc Ngũ, ta muốn mang đến phương Nam đang bị lũ lụt để cứu nạn, cũng không phải tiền của ta, bản thân ta cũng nghèo ghê lắm.
Lý Liên Hoa tỏ vẻ kính phục, Thi Văn Tuyệt trợn mắt lên.
- Nếu ngươi là người hám tài, mấy trăm vạn lượng ngươi đã tham trong người chẳng phải sắp nhiều bằng bảo khố của Ngọc Lâu Xuân sao?
Đông Phương Hạo cười ha ha.
- Có điều bất kể là như thế nào thì hôm nay Lý lâu chủ đã khiến ta được mở mang tầm mắt, thì ra ngoài tài chữa bệnh cứu người thì tài bắt kẻ gian của Lý lâu chủ cũng rất được. Hiếm có, hiếm có thật.