Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

chương 369 : chương 130

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đồ nhi chớ có lo lắng, lần này vi sư đã chuẩn bị rồi mới đến! Ngoại trừ đám linh dược giải độc vừa đưa kia, vi sư còn...”. Y tiên đột nhiên vén ống tay áo, hai tay vung lên, chỉ trong chớp mắt đã rút ra mấy chục chiếc ngân châm hàn quang chói lóa, gương mặt đức cao vọng trọng lộ vẻ tươi cười xáp lại gần Kim Kiền.

“Chỉ cần vi sư dùng châm pháp mới sáng tạo thi triển trên người đồ nhi, khẳng định có thể giúp khinh công của đồ nhi tăng tiến, tiến bộ vượt bậc!”

Kim Kiền lùi lại một bước: “Sao...sao phải phiền tới Đại sư phụ, đồ nhi trở về có thể tùy ý thi châm vài cái cho chính mình là được rồi...”

“Châm pháp của Dược lão đầu hiệu quả quá chậm”, Độc thánh vén vạt áo, rút từ bên hông ra một chiếc lọ sứ, đưa tay móc ra một con rết đang ngo ngoe, đầy chân, toàn thân đen kịt, máu nhễu ra từng giọt, từng bước từng bước ép sát lại gần, cười âm trầm, nói: “Đây là vua của các loại vu trùng vi sư phải dùng chín chín tám mươi mốt ngày mới luyện ra từ hàng trăm độc vật, chỉ cần đồ nhi ăn nó, liền có thể trở thành thiên hạ độc vật chí tôn, chỉ cần đồ nhi muốn là có thể đem sinh linh khắp thiên hạ đùa bỡn trong lòng bàn tay!”

Kim Kiền ‘lệt xệt, lệt xệt’ lùi dần từng bước, mặt xanh mét như tàu lá: “Nhị, Nhị sư phụ, thánh độc như thế, vẫn nên lưu lại để Nhị sư phụ hưởng dụng thì hơn...”

“Đồ nhi không cần khách khí!”, Y tiên cười nói, lách tới bên phải Kim Kiền, chụp lấy cánh tay nàng.

“Mau ăn đi!”, Độc thánh lướt một cái tiến sát bên trái Kim Kiền, nắm lấy cổ nàng.

Kim Kiền ngừng thở, con ngươi đỏ quạch đảo lên đảo xuống, giương mắt nhìn đám ‘ngân châm tua tủa như xương rồng’, cộng thêm ‘một con rết nhễu máu uốn éo’ mỗi lúc một tiến lại gần, hai mắt nàng nhắm tịt, chỉ có một câu để biểu đạt thứ cảm xúc đang mãnh liệt trào dâng: Mình toi mạng rồi!

“Buông hắn ta ra!” Đột nhiên, một giọng nói hồn hậu như âm thanh của trời vang lên khiến hai người bên cạnh ngừng động tác.

Kim Kiền mở bừng mắt, nhìn bóng áo đỏ đang phi thân lướt tới với vẻ không thể tin được, nhất thời mừng tới phát khóc, nước mắt nước mũi vòng quanh.

Áo đỏ múa lượn, không gió mà bay, mắt sáng như điện, nổi giận trừng trừng, khuôn mặt trắng bợt, mồ hôi túa đầy, bảo kiếm Cự Khuyết, hàn quang lấp lánh.

“Buông cậu ta ra!”, Triển Chiêu trầm giọng quát.

“Triển Triển Triển...”, Kim Kiền kích động một từ thốt ra khỏi miệng cũng phải lắp bắp mấy lần.

Y tiên, Độc thánh vô cùng ăn ý, cùng lúc kéo Kim Kiền ra sau mình, bốn mắt nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu phía trước mặt, thần sắc khác nhau.

Y tiên đánh giá Triển Chiêu một lượt từ trên xuống dưới, từ sau ra trước, đôi lông mày dài sặc sỡ nhướn lên, Y tiên thốt ra một câu ngoài dự đoán khiến người ta ngã ngửa: “Quả là một tên tiểu tử xinh đẹp!”

Nếu không phải lúc này Kim Kiền đang bị hai vị sư phụ nắm chặt lấy cổ tay, e là nàng đã sớm ngất ra đất rồi. Hừ, cái lão Gà Đuôi Phượng này, cũng cũng cũng, cũng quá là, quá là nói đúng đi!

Độc thánh hơi lộ vẻ ngạc nhiên, nói: “Trúng mê điệt huyễn hương của ta mà vẫn có thể tìm đến đây nhanh như vậy?”

Kim Kiền nghe mà kinh ngạc. Mê điệt huyễn hương? Thứ gì thế? Chẳng lẽ là thứ bột phấn thơm ngào ngạt mà lúc Nhị sư phụ bắt người thuận tay tung ra? Công hiệu của nó thế nào nhỉ? Nghe cái tên thì có vẻ là thứ chẳng tốt lành gì! Chắc không phải là sản phẩm mới mà Nhị sư phụ vừa sáng tạo ra đấy chứ?!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội chen lên phía trước, chăm chú quan sát Triển Chiêu. Ừm...Ngoại trừ sát khí có hơi nặng một chút, giận dữ nhiều hơn một chút, mặt hơi trắng, ra hơi nhiều mồ hôi, thì dường như không có gì đáng ngại...Còn may, còn may...nếu Tiểu Miêu có gì bất trắc, mình nhất định sẽ bị cả đám trong Khai Phong phủ nuốt sống mất.

Y tiên chầm chậm đưa mắt nhìn Độc thánh, cười nói: “Độc lão đầu, ngươi vẫn khoe khoang gì mà kẻ nào trúng thứ độc hương rách nát của ngươi thì trong vòng một canh giờ hai mắt không nhìn rõ, năm giác quan không linh hoạt, chỉ có thể đảo quanh tại chỗ, nhưng bây giờ, độc hương của ngươi chưa đến một tuần trà đã bị tên tiểu tử xinh đẹp này phá được, xem ra ngươi đã già rồi, ha ha ha...”

“Chẳng qua là may mắn mà thôi”, Độc thánh hừ một tiếng, tiện tay vung lên, một đám khói bụi màu xám từ trong tay áo phun ra, hướng thẳng vào Triển Chiêu.

“Triển đại nhân!”, Kim Kiền kinh hồn thất sắc, cũng không biết khí lực từ đâu chui ra, hai tay vặn một cái, liền thoát khỏi sự khống chế của nhị vị sư phụ, cúi xuống, luồn vào giữa hai người, giật cánh tay Độc thánh, khiến đám khói bụi đi chệch hướng.

Một chuỗi những động tác này chỉ diễn ra trong chớp mắt, hai vị sư phụ nhất thời kinh ngạc, bất giác khựng lại. Chính trong lúc này, bóng áo đỏ mang theo gió xông tới, kéo mạnh Kim Kiền đang kẹt ở giữa hai vị sư phụ, túm nàng ra sau lưng, gắt gao bảo vệ.

“Kim Kiền, không sao chứ?”, Cự Khuyết vẫn vững vàng chĩa về phía hai lão đầu một trắng, một tím, trầm giọng hỏi.

“Không, không sao...” Kim Kiền chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, tựa như sắp bị Triển Chiêu bẻ gãy đến nơi, lại nhìn bóng lưng Triển Chiêu, phần lưng áo màu đỏ đã bị mồ hôi thấm ướt, bàn tay nắm lấy cổ tay nàng cũng đầm đìa mồ hôi, trong lòng nàng không khỏi kinh ngạc.

“Triển, Triển đại nhân...”, Tiểu Miêu đại nhân, ngài vẫn khỏe đấy chứ?

Nhưng Triển Chiêu hình như không nghe thấy tiếng Kim Kiền, chỉ trừng trừng nhìn hai người phía đối diện, quát lớn: “Các ngươi là kẻ nào, vì sao lại bắt Kim hiệu úy?”

Độc thánh trừng mắt liếc Kim Kiền một cái, lại nhìn sang Triển Chiêu, nhả ra một câu: “Hừ, công phu cũng coi như khá đấy.”

Y tiên trợn trừng hai mắt, chăm chú nhìn gương mặt Triển Chiêu, đoạn vuốt chòm râu bạc nói: “Ôi chà, nhìn gần lại càng thấy tên nhóc này xinh đẹp hơn, hiếm thấy, thực sự là hiếm thấy!”

Toàn thân Kim Kiền bất giác run lên, nàng thầm nghĩ: Cái lão già chết tiệt này, một đống tuổi như thế mà còn giữa đường giữa chợ đùa bỡn mèo ngoan là sao hả?! Lại còn nói toẹt ra như vậy nữa, cũng không biết đường uyển chuyển một chút...nếu chọc cho Tiểu Miêu nổi điên lên, há chẳng phải khiến mình lĩnh đủ sao...

“Các, các ngươi là kẻ nào...”, giọng Triển Chiêu có chút không ổn.

Chậc, xem đi, ngay cả Tiểu Miêu cũng còn không chịu nổi giọng điệu buồn nôn của sư phụ đấy...Hả?

Kim Kiền ghé mắt ra nhìn, lại thấy Triển Chiêu mặt đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, ánh nhìn rệu rã, nàng liền thót tim, vội vàng tiến lên một bước, đỡ lấy cánh tay Triển Chiêu: “Triển đại nhân!”

“Lui, lui ra sau, nguy, nguy hiểm...”, hai mắt Triển Chiêu đã dần dần mất tiêu cự, lại cứ cố sống cố chết nắm chặt tay Kim Kiền, cứng rắn kéo Kim Kiền lùi ra sau lưng mình, chỉ là lực tay chàng càng lúc càng yếu đi, người chàng càng lúc càng mềm nhũn.

Chợt nghe Y tiên có chút kinh ngạc nói: “Ôi chà, Độc lão đầu , thì ra không phải độc hương của ngươi vô dụng, mà là tên tiểu tử này dựa vào ý chí kiên cường mới tạm thời áp chế được độc tính.”

“Hừ, độc hương của ta, đương nhiên là lợi hại.” Độc thánh nhìn Triển Chiêu một cái, lại nói: “Tên này, cũng coi như khá.”

“Nhị sư phụ...”, Kim Kiền đỡ lấy thân hình Triển Chiêu vốn đã dần mất đi ý thức đang trượt xuống, cố gắng chịu đựng đến mức gân xanh trên trán như muốn đứt tung, không thèm giả vờ nữa, “Có giải được không?”

“Không!”, Độc thánh ngoảnh đầu đi, đáp.

“Đồ nhi ngoan, độc hương này lại chẳng phải loại độc chí tử gì, chỉ cần qua một canh giờ độc tự nhiên giải, không lo, không lo”, Y tiên cười nói.

“Được rồi, đi thôi!”, Độc thánh xoay người, bỏ lại một câu.

“Đồ nhi, lời của vi sư con phải ghi nhớ thật kỹ đó, nếu thân phận của đồ nhi bị người khác phát hiện, hậu hoạn vô cùng!”, nói đoạn, Y tiên mỉm cười, tiện tay định vỗ đầu Kim Kiền.

Nhưng Y tiên còn chưa chạm được vào nửa cọng tóc của Kim Kiền, chỉ trong chớp mắt một luồng hàn quang lóe lên, ép Y tiên phải lùi lại một bước.

Cự Khuyết lạnh lẽo, chỉ thẳng vào giữa trán Y tiên. Y tiên ngạc nhiên, Kim Kiền kinh hãi, ngay cả Độc thánh đã đi được mấy bước cũng phải ngoảnh lại nhìn với vẻ mặt đầy sửng sốt.

Triển Chiêu quỳ một gối xuống đất, một tay nắm chặt cổ tay Kim Kiền, tay kia cầm chắc Cự Khuyết, những giọt mồ hôi to như hạt đậu tí tách rơi xuống nền đất, đôi con ngươi đen nháy không còn lấp lánh, sớm đã mất đi tri giác, hành động vừa rồi chỉ là thực hiện trong vô thức mà thôi.

Y tiên vuốt râu nhìn Triển Chiêu, lộ ra ý cười ôn hòa: “Không ngờ trong thiên hạ còn có nhân vật bậc này, thú vị, thú vị!”

Độc thánh nhìn Triển Chiêu hồi lâu, hừ lạnh một tiếng, phi thân rời đi, Y tiên cũng nối gót theo sau.

“Keng” một tiếng, Cự Khuyết rơi xuống, Triển Chiêu cả người mềm nhũn ngã ra đất.

Kim Kiền ngồi xổm trên đất, cố gắng cạy ngón tay Triển Chiêu đang nắm chặt cổ tay mình ra, lại phát hiện những ngón tay kia tựa như gọng kìm, chẳng thể gỡ ra được, nhất thời muốn khóc mà không có nước mắt: Tiểu Miêu ơi Tiểu Miêu, tôi cũng không phải chuột, móng vuốt mèo của ngài có thể nới lỏng một tí không hả?

Còn một canh giờ nữa độc tính mới lui...Bây giờ phải làm thế nào đây hả?! Điều tối tối tối quan trọng là, thời gian dùng cơm tối của Khai Phong phủ sắp qua rồi!!

Ngoài cửa chính Khai Phong phủ, Công Tôn tiên sinh nhíu chặt mày, gương mặt với thần sắc ngưng trọng đứng trên đường nhìn về phía xa, Trịnh Tiểu Liễu bên cạnh lại như nhặng mất đầu, đi vòng quanh cuống quýt tít mù, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm: “Tiêu rồi, tiêu rồi, muộn như vậy mà Triển đại nhân và Kim Kiền vẫn chưa về, nhất định là Triển đại nhân vì chuyện ‘bách tác’ mà phát hỏa, đánh ngất Kim Kiền...”

“Trịnh Tiểu Liễu!”, Công Tôn tiên sinh trầm giọng cắt ngang, “Triển hộ vệ không đến mức như vậy.”

“Vậy vậy vậy vì sao muộn thế này rồi mà họ vẫn chưa về?”, Trịnh Tiểu Liễu mặt ủ rũ như nhà có đám.

“Tại hạ đã phái bọn Vương Triều đi tìm rồi, tin chắc là không lâu nữa sẽ có tin tức”, Công Tôn tiên sinh đáp.

“Nhưng, nhưng mà, thuộc hạ vẫn không yên tâm, thuộc hạ đi ra đầu đường xem thử”, Trịnh Tiểu Liễu vội vàng chạy đi.

Công Tôn tiên sinh nhìn sắc trời, thấp giọng lẩm bẩm: “Triển hộ vệ...hẳn là không đến mức như vậy đâu...”

“Công, Công Tôn tiên sinh!”, đột nhiên, Trịnh Tiểu Liễu hét lên một tiếng, vội vội vàng vàng quay trở lại, “Không, không hay rồi, Kim Kiền đánh ngất Triển đại nhân rồi!”

“Cái, cái gì?”, tuy Công Tôn tiên sinh thần cơ diệu toán biết trước mọi việc, nhưng lúc này cũng mang vẻ mặt kinh hãi, vội vàng theo Trịnh Tiểu Liễu bước nhanh ra đầu đường xem sự thể thế nào.

Chỉ thấy đầu đường có một nhóm người đi tới, hai người đi trước vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa đi vừa quay đầu lại, tựa như có chút bó tay không biết phải làm sao, chính là Vương Triều, Mã Hán; người đi sau, cõng một người nữa trên lưng, thân hình cong như cánh cung, bước đi khó nhọc, hai chân run rẩy, đi một bước lại loạng choạng một bước, đó chính là Kim Kiền; mà người nọ được Kim Kiền cõng trên lưng, vận quần áo màu đỏ, chính là Triển Chiêu đã mất đi ý thức.

Vương Triều, Mã Hán vừa thấy Công Tôn tiên sinh thì hệt như trông thấy thần phật tại thế, vội vàng bước lên ôm quyền nói: “Công Tôn tiên sinh, xin hãy mau mau nghĩ cách!”

Công Tôn tiên sinh bước nhanh đến nắm lấy cổ tay Triển Chiêu, chẩn mạch một lát, lúc này vẻ mặt mới giãn ra, nói: “Không đáng ngại, chỉ là trúng phải mê dược, hết tác dụng của mê dược thì sẽ khỏe lại thôi”. Nói xong, Công Tôn tiên sinh lại nhìn Kim Kiền cõng Triển Chiêu trên lưng, bước đi nặng nề, loạng choạng như chực ngã nhào xuống đất, liền sa sầm mặt: “Kim hiệu úy gầy yếu như vậy, sao có thể cõng được Triển hộ vệ, hai người tại sao lại không giúp?”

Vương Triều, Mã Hán lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Công Tôn tiên sinh, không phải bọn thuộc hạ không giúp, mà là Triển đại nhân không buông tay!”

“Không buông tay?”, Công Tôn tiên sinh nhìn theo ánh mắt của hai người, thì thấy một tay của Triển Chiêu đang nắm chặt cổ tay Kim Kiền, chặt tới nỗi các đốt tay trắng bệch cả ra, lại thấy khó hiểu, nói: “Triển hộ vệ đã mất đi ý thức, vì sao lại như vậy?”

Kim Kiền gắng sức ngẩng cổ lên, gương mặt nhăn nhó, run rẩy nói: “Chuyện nói ra rất dài, vẫn nên cõng Triển đại nhân hồi phủ trước rồi thuộc hạ sẽ giải thích sau”.

Chúng nhân gật đầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Kiền loạng choạng bước, cõng Triển Chiêu tiến vào phủ nha. Khó khăn lắm Kim Kiền mới cõng được Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ trở về sương phòng của mình, chúng nhân vội vội vàng vàng đỡ Triển Chiêu nằm lên giường, nhưng cho dù dùng cách nào đi nữa cũng chẳng thể gỡ bàn tay nắm cổ tay Kim Kiền ra nổi, chỉ đành bỏ cuộc.

“Mệt, mệt chết mất thôi...” Kim Kiền gác cánh tay bị Triển Chiêu nắm lên giường, tay kia cầm chén trà dốc vào miệng.

“Kim hiệu úy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Công Tôn tiên sinh hỏi.

Kim Kiền đặt chén trà xuống, thở hổn hển nói: “Trên đường đi thuộc hạ bị hai lão đầu bắt trói, Triển đại nhân tới tương cứu, đánh cho hai người kia bỏ chạy, nhưng lại bất cẩn trúng phải mê hương, chuyện là như vậy”.

“Vậy vì sao hai người nọ lại bắt cóc Kim hiệu úy?”, Công Tôn tiên sinh hỏi.

“Thuộc hạ không rõ”, Kim Kiền đáp ra chiều vô tội.

“Trước đó Kim hiệu úy đã từng gặp hai người đó chứ?”, Công Tôn tiên sinh truy hỏi.

“Chưa từng”, Kim Kiền tiếp tục giả bộ ‘ngây thơ’.

“Mê hương này rất đặc biệt, trước đó Kim hiệu úy đã từng gặp chưa?”, Công Tôn tiên sinh tiếp tục truy hỏi.

“Chưa thấy bao giờ”, Kim Kiền dứt khoát phủ nhận.

Đây là sản phẩm mới nghiên cứu của Nhị sư phụ, mình đã thấy qua chỗ nào chứ?

Công Tôn tiên sinh khẽ nhíu mày, vuốt râu suy nghĩ, lại nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay Kim Kiền, nói: “Vậy, đây là vì sao?”

“Đương nhiên là Triển đại nhân lo lắng cho thuộc hạ, sợ thuộc hạ gặp nạn lần nữa, đối với thuộc hạ thực như ơn tái tạo, phụ mẫu tái sinh...”, lời mới nói được một nửa, Kim Kiền liền cảm thấy cổ tay mình bị nắm chặt hơn, bèn vội vàng cúi đầu nhìn xuống, thì thấy mí mắt Triển Chiêu run run, nhất thời vui mừng reo lên: “Triển đại nhân, ngài tỉnh rồi?”.

Triển Chiêu chầm chậm mở mắt, đột nhiên ngồi phắt dậy, thân hình căng cứng, cánh tay đưa ra sau, khiến cho Kim Kiền lảo đảo, bổ nhào lên giường.

“Triển, Triển đại nhân, đây là Khai Phong phủ...”, Kim Kiền đập mặt xuống giường, lắp bắp lên tiếng nhắc nhở.

Đôi con ngươi đen thâm trầm dần khôi phục lại vẻ tỉnh táo, lúc này Triển Chiêu mới nhìn rõ thì ra nơi chàng đang ở chính là sương phòng của Khai Phong phủ, thần sắc khi ấy mới trở nên hòa hoãn, hàng mi dài khẽ chớp, chàng cúi đầu nhìn một cái, vô cùng kinh ngạc nói: “Kim hiệu úy, vì sao ngươi lại bám vào thành giường vậy?”, sắc mặt chàng thoáng thay đổi, “Lẽ nào ngươi bị thương?!”.

“Thuộc, thuộc hạ hết thảy đều tốt cả, chỉ cần Triển đại nhân buông tay, thuộc hạ sẽ vạn sự tốt lành...”, Kim Kiền gắng sức ngẩng đầu đáp.

“Tay?”, Triển Chiêu thoáng sững sờ, mắt đảo một lượt, lúc đó mới phát hiện tay mình đang nắm chặt cổ tay Kim Kiền, nhất thời hệt như bị bàn là làm bỏng, phắt một cái liền buông tay ra, ánh mắt lướt một vòng xung quanh: “Triển, Triển mỗ về phủ như thế nào?”.

“Đương nhiên là thuộc hạ cõng Triển đại nhân về rồi...”, Kim Kiền thở phào một hơi, xoa xoa cổ tay trả lời.

“Cõng, cõng về?!”, Triển Chiêu lại kinh ngạc.

“Đúng vậy, Triển đại nhân, lúc ngài ngất đi sống chết thế nào cũng không buông tay ra, cho nên Kim Kiền đành phải cõng ngài về”, Vương Triều nói.

“Đừng thấy Kim Kiền gầy yếu mà lầm, cậu ta rất khỏe đó”, Mã Hán tán thưởng nói.

Triển Chiêu nghe thấy giọng hai người liền đảo mắt qua, lúc này mới nhìn thấy ba người Công Tôn tiên sinh, Vương Triều và Mã Hán đang canh giữ ở cuối giường, bất giác sững sờ, nói: “Ba vị tới khi nào vậy?”.

Chúng nhân kinh ngạc.

Vương Triều vẻ mặt lo lắng: “Triển đại nhân, mắt ngài không sao chứ? Bọn thuộc hạ vẫn ở chỗ này mà”.

Mã Hán hơi chau mày: “Công Tôn tiên sinh, có thật là mê dược đã hết tác dụng rồi không?”.

Công Tôn tiên sinh vội bước lên chẩn mạch cho Triển Chiêu, lát sau, thần sắc lộ rõ vẻ ngưng trọng: “Tâm mạch bất ổn, máu huyết cuộn trào, mê dược lợi hại như vậy, tại hạ đích thực chưa từng gặp bao giờ.”

“Cái gì?!”, Kim Kiền đang xoa cổ tay bên cạnh, nghe vậy thì vội vàng xáp lại, kéo cánh tay Triển Chiêu vốn đang trong tay Công Tôn tiên sinh qua, đặt ba ngón tay lên, ngưng thần chẩn mạch.

Tâm mạch bất ổn? Chỉ là tim đập nhanh một chút thôi mà. Máu huyết cuộn trào? Đây chẳng phải là nhảm nhí sao, tim đập nhanh thì lượng máu lưu thông cũng phải nhanh chứ sao? Công Tôn tiên sinh cũng nói quá lên rồi, đây rõ ràng là phản ứng bình thường khi bị hoảng sợ...Ừm? Bị hoảng sợ? Người bị trói là mình, con mèo này hoảng sợ cái gì chứ? Khoan đã, sao tim lại đập càng lúc càng nhanh vậy nhỉ? Chắc không phải là độc hương của Nhị sư phụ để lại di chứng gì đó chứ....

Kim Kiền cả kinh, lập tức ngước lên nhìn Triển Chiêu, nghĩ muốn dùng kiến thức ‘vọng, văn, vấn, thiết’ cơ bản để chẩn bệnh, nhưng vừa mới ngẩng lên, Triển Chiêu đã rút phắt tay về, thân hình dịch ra sau, ngoảnh đầu đi nói: “Triển mỗ vẫn khỏe, không cần chẩn mạch”.

Vọng, văn, vấn, thiết (nhìn, nghe, hỏi, sờ) là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y, gọi là ‘tứ chẩn’.

“Thật sự không sao chứ?”, Kim Kiền thấy khuôn mặt trông nghiêng của Triển Chiêu hơi đỏ lên, có chút nghi ngờ. Không ổn, không ổn chút nào, chẳng lẽ Tiểu Miêu phát sốt rồi nhỉ?

“Triển hộ vệ, hay là...” Công Tôn tiên sinh cũng mở miệng nói.

“Triển mỗ đã không còn gì đáng ngại nữa”, Triển Chiêu lập tức xuống giường, đứng thẳng người, trong lúc quay đầu, sắc mặt chàng đã bình thường trở lại.

“Kim hiệu úy!”, Triển Chiêu trầm giọng hỏi, “Rốt cuộc hai kẻ đó có lai lịch gì, vì sao lại hạ độc thủ như vậy với ngươi?!”.

“Hạ độc thủ?!”, Vương Triều, Mã Hán đồng thanh kinh hô lên một tiếng: “Là ý gì?”.

Công Tôn tiên sinh cũng biến sắc: “Triển hộ vệ, nói thế là ý gì?”.

Triển Chiêu hơi cau mày: “Nếu không phải Triển mỗ đến kịp lúc, khi đó sợ rằng kinh mạch Kim hiệu úy đã đứt đoạn, thân trúng kịch độc rồi”.

Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân nhất thời biến sắc, Kim Kiền cũng kinh hoàng thất sắc.

Kinh mạch đứt đoạn? Thân trúng kịch độc? Chuyện gì xảy ra vậy?

Lại nghe Triển Chiêu tiếp tục nói: “Hai kẻ bắt cóc Kim hiệu úy chính là hai lão đầu ăn vận quái dị, khi Triển Chiêu tới, một kẻ đang chuẩn bị hạ châm xuống kỳ kinh bát mạch của Kim hiệu úy, kẻ còn lại thì đang ép Kim hiệu úy nuốt cổ độc, thân thủ hai kẻ đó rất quỷ dị, ra tay tàn nhẫn, quả thực Triển mỗ mới thấy lần đầu!”

kỳ kinh bát mạch: Các đường kinh lạc của cơ thể con người, bao gồm: mạch Đốc, Nhâm, Xung, Đới, Dương duy, Âm duy, Âm kiểu, Dương kiểu. Tám mạch này khác mười hai đường kinh chính, không trực thuộc phủ tạng, đường đi cũng khác biệt, nên mới có tên ‘kỳ kinh bát mạch’.

“Kim hiệu úy, ngươi không sao chứ?”, Công Tôn tiên sinh vội bước lên quan sát Kim Kiền hỏi.

Vương Triều, Mã Hán cũng vây quanh, kinh hãi nói: “Lời của Triển đại nhân là sự thật?! Kim Kiền, ngươi không sao chứ?!”.

Kim Kiền toát mồ hôi lạnh, cười khan nói: “Thuộc, thuộc hạ tất thảy vẫn khỏe, may nhờ Triển đại nhân xuất thủ cứu giúp!”.

Chậc chậc, thảo nào Tiểu Miêu hiểu nhầm, bây giờ nghĩ lại tình hình lúc đó...Hai vị sư phụ, tại sao hai người không thể dùng phương pháp bình thường một chút để giúp đồ nhi chứ?!

Công Tôn tiên sinh trầm ngâm một lát, nói: “Kim hiệu úy, phải chăng ngươi đã rước lấy kẻ thù lợi hại nào rồi?”.

“Việc, việc này, thuộc hạ thực không rõ...”, Kim Kiền tiếp tục cười khan.

Trong phòng nhất thời tĩnh lặng.

“Kim hiệu úy, mấy ngày này đừng nên xuất phủ thì hơn”, Công Tôn tiên sinh nhíu mày nói.

“Đúng đúng đúng, đừng ra ngoài!”, Mã Hán gật đầu.

“Việc tuần phố mấy ngày tới ngươi không cần phải lo lắng đâu”, Vương Triều vỗ vỗ vai Kim Kiền.

Triển Chiêu nhìn Kim Kiền một cái, sắc mặt trầm xuống nói: “Kim hiệu úy, mấy ngày tới không cần xuất phủ trực ban.”

Kim Kiền vừa nghe lòng quá đỗi vui sướng, cố gắng lắm mới có thể duy trì được thần sắc ngưng trọng, thầm nghĩ: Vừa may, vừa may, hiện tại mình cũng không biết lai lịch toán áo đen mà hai sư phụ nói như thế nào, làm con rùa trốn trong phủ nha mới là thượng thượng sách!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội ôm quyền đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh!”.

Lời Kim Kiền vừa dứt, bỗng nghe sai dịch bên ngoài cửa hô lên: “Khởi bẩm Triển đại nhân, Công tôn tiên sinh, đại nhân truyền lời từ trong cung, muốn Triển đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Kim hiệu úy ngay lập tức nhập cung, không được chậm trễ!”.

Hai cánh tay đang ôm quyền của Kim Kiền liền cứng đờ giữa không trung. Hự! Không phải chứ? Đúng là sợ cái gì thì gặp ngay cái đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio