Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

chương 370 : chương 131

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong ấn tượng của Kim Kiền, việc nửa đêm canh ba truyền người ta nhập cung khẳng định chẳng phải chuyện gì tốt lành! Cứ xem lần trước, đang đêm bị Triển Chiêu túm cổ nhập cung, nói cái gì mà tróc quỷ, kết quả là quỷ đâu chẳng thấy, ngược lại còn đụng phải một con chuột bạch khó xơi...

Mà lúc này, nhìn thế trận trước cửa cung, Kim Kiền liền suy đoán phiền phức so ra còn lớn hơn cả lần trước. Chỉ thấy trong ngoài cửa cung, cứ năm bước lại có một tốp cấm quân, mười bước là một trạm canh gác, thương kích tua tủa, bầu không khí căng thẳng, lính tráng đầu lĩnh ra ra vào vào, dáng vẻ vội vã, thần sắc nặng nề, nhìn là biết đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Thái giám tới Khai Phong phủ truyền lời vẻ mặt cũng ngưng trọng, dừng cước bộ nói: “Công Tôn tiên sinh mời theo chúng ta tới tẩm cung của Thái Hậu, Triển đại nhân và Kim hiệu úy xin hãy nhanh chóng tới Tinh Chẩn lâu”.

Những lời này vừa thốt ra, cả ba người Triển Chiêu đều bàng hoàng.

“Tới tẩm cung của Thái Hậu?!”, Công Tôn tiên sinh ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc.

“Tinh Chẩn lâu?!”, Triển Chiêu ngạc nhiên.

“Chúng tôi không tiện nói nhiều, đến tẩm cung của Thái Hậu thì Công Tôn tiên sinh sẽ rõ”, thái giám dẫn đường vẻ mặt sốt ruột lại nhìn Triển Chiêu nói: “Triển đại nhân có biết đường đến Tinh Chẩn lâu không?”.

Triển Chiêu gật đầu đáp: “Đương nhiên biết rõ, nhưng...”.

Thái giám dẫn đường khẽ chắp tay: “Ở Tinh Chẩn lâu sẽ có người bẩm báo tất thảy với Triển đại nhân, mời Triển đại nhân tới trước điều tra, Bao đại nhân sẽ đến sau”.

Nói đoạn, thái giám liền vội vã đưa Công Tôn tiên sinh đi về phía hậu cung. Triển Chiêu khẽ nhíu mày, cũng lập tức xoay người đi về một hướng khác, Kim Kiền nối gót theo sau, vừa đi vừa hỏi: “Triển đại nhân, Tinh Chẩn lâu là nơi như thế nào?”

Triển Chiêu vốn bước đi như bay, vừa nghe Kim Kiền hỏi thì thình lình khựng bước, quay đầu nhìn Kim Kiền, sắc mặt dần lộ vẻ nghiêm trọng, nói: “Kim hiệu úy, sau khi đến Tinh Chẩn lâu...nhất định phải cẩn trọng trong lời nói và việc làm”.

Kim Kiền sửng sốt, vội vàng vâng dạ, lòng thầm nghĩ: Nom sắc mặt nghiêm túc của Tiểu Miêu, chẳng lẽ Tinh Chẩn lâu là nơi rất ghê gớm? Lãnh cung chăng? Hay là cấm địa? Hay là thắng địa hẹn hò?

Lòng thầm phỏng đoán, Kim Kiền đi theo Triển Chiêu hết rẽ rồi lại quẹo, hết lượn lại vòng, cho đến khi hai mắt hoa lên, sao bay vòng quanh, mới đến trước một tòa lầu, bên ngoài là trùng trùng điệp điệp cấm quân vây quanh.

Kim Kiền ngước nhìn một cái, nhất thời hai mắt sáng lên, lấp lóe ánh quang.

Chỉ thấy tòa lầu này, trụ đỏ sơn son, cao vút tầng mây, mái hiên bằng ngọc lưu ly màu xanh ngọc bích, lầu các uốn lượn tinh xảo mỹ lệ, vàng đính hai bên cửa, tường chạm rồng mây, thực vô cùng khí thế, quý khí vô ngần, khiến Kim Kiền hoàn toàn có ấn tượng tốt về tòa lầu này.

“Triển đại nhân!”, một giọng nói hưng phấn vang lên cắt đứt mạch chiêm ngưỡng của Kim Kiền.

Chỉ thấy một người rảo bước từ trong đám cấm quân đi thẳng tới chỗ hai người Triển, Kim. Kim Kiền định thần nhìn kỹ, thì ra là người quen, chính là Viên đại nhân, chỉ huy sứ, phụ trách cấm quân, người mà lần trước đối mặt cùng Bạch Ngọc Đường.

“Triển đại nhân, ngài đến là tốt rồi, ngài đến là tốt rồi!”, Viên đại nhân vừa lau mồ hôi trên trán, vừa gật đầu liên tục với Triển Chiêu, hai mắt sáng lên, dáng vẻ điển hình khi nhìn thấy đại thần tới cứu mạng, thiếu mỗi việc quỳ lạy Triển Chiêu nữa thôi, “Nhanh vào, nhanh vào!”

Nói đoạn, còn không đợi Triển Chiêu phản ứng, đã vội vã sai người đẩy cửa lớn định kéo Triển Chiêu bước vào.

“Khoan đã!”, Triển Chiêu không cử động, chau mày hỏi: “Viên chỉ huy sứ, Tinh Chẩn lâu há là nơi ta và ngài có thể tùy tiện bước vào?”.

“Triển đại nhân!”, Viên chỉ huy sứ dáng vẻ sốt ruột như sắp khóc, nói: “Thánh thượng đã hạ khẩu dụ, Triển đại nhân không cần lo lắng, xin hãy mau mau vào trong”.

Dứt lời liền chẳng quản phân bua Viên chỉ huy sứ đã kéo Triển Chiêu với vẻ mặt kinh ngạc vào trong, vừa kéo vừa nói: “Kim hiệu úy cũng mau vào đi”.

Kim Kiền chỉ đành ngơ ngác bước vào theo, vừa vào cửa liền cảm thấy một luồng khí khiến người ta sảng khoái, thoải mái, khoan khoái ập tới, nàng đưa mắt lên nhìn, thì cảm giác ngơ ngác, không hiểu gì ban nãy lập tức bốc thành hơi bay biến mất, hai mắt Kim Kiền ướt đẫm, vui quá hóa khóc.

Ôi ôi! Ôi ôi! Trời cao ơi! Đất dày hỡi! Đại thần chiếu rọi trên đầu hỡi! Ngài quả thực chẳng bạc với Kim Kiền!

Chính giữa nóc nhà là một viên trân châu rất lớn, sáng lấp lánh, lẽ nào đây chính là dạ minh châu trong truyền thuyết ?! Cột trụ được bao phủ bởi ánh vàng lấp lánh, phải chăng là bột vàng?! Còn trên trần nhà được nạm từng viên từng viên một, có lẽ nào đó là ngọc trai?! Trên tường từng khối từng khối cuộn lên, lẽ nào chính là hoa chạm bằng bạc?! Xung quanh nào rương, nào hòm, nào tráp xếp thành núi, phải chăng trong đó là vàng bạc châu báu?!

“Oh My God!”, Kim Kiền không khỏi bật thốt lên một tiếng cảm thán, làm hai người đi đằng trước bỗng kinh hãi, quay đầu lại.

Viên chỉ huy sứ quay lại nhìn một cái, nhất thời sợ toát mồ hôi lạnh.

Chỉ thấy hai con mắt Kim Kiền sáng rực xanh lè, hệt như hai cái đèn lồng cỡ bự, hắt lên mái ngói sáng choang, càng làm nổi bật khuôn mặt chói lóa, ánh quang bắn ra bốn phía, thực dọa người; toàn thân Kim Kiền hệt như bị quỷ ám cứ run rẩy không ngừng, tay trái run run đưa về phía trước, lại bị tay phải mạnh mẽ túm trở về, sau đó tay phải run run quơ quào lên trước, lại bị tay trái lôi về, thình lình hai tay dang ra, người đổ về trước, ánh sáng xanh trong mắt bùng cháy, vừa nhìn đã biết đây là tư thế định bổ nhào lên.

“Kim, Kim hiệu úy, ngài đây là...”

Viên chỉ huy sứ còn chưa thốt xong một câu, liền cảm thấy trước mắt bóng màu đỏ lóe lên, chỉ trong nháy mắt, Triển Chiêu đã đứng bên cạnh Kim Kiền, một tay túm lấy cổ áo sau của nàng, đôi mày nhíu chặt, trầm giọng quát: “Kim hiệu úy, cẩn trọng trong lời nói và việc làm!”.

Nhoáng cái, sự việc phát sinh lại càng làm Viên chỉ huy sứ kinh ngạc hơn nữa.

Cả người Kim Kiền run lên, ánh sáng xanh trong mắt vụt một cái tắt rụi, tay chân quy củ về nguyên vị trí, khôi phục bộ dạng cung kính, chỉ là khóe mắt ngẫu nhiên lại phát ra vài tia sáng xanh, nhắc nhở Viên chỉ huy sứ một màn vừa rồi chẳng phải mình hoa mắt.

“Triển, Triển đại nhân, Kim hiệu úy đây là...”, Viên chỉ huy sứ run như cầy sấy lắp bắp hỏi.

Triển Chiêu chầm chậm quay đầu, khóe môi giật giật, rũ mi cụp mắt ôm quyền đáp: “Khai Phong phủ không biết quản giáo thuộc hạ, để cho Viên đại nhân chê cười rồi”.

“Triển đại nhân nặng lời rồi, nặng lời rồi!”, Viên chỉ huy sứ vội xua tay nói: “Lần đầu tiên Viên mỗ tới Tinh Chẩn lâu cũng kinh ngạc và cảm thán không thôi...Thế nên hành động của Kim hiệu úy, có thể hiểu được, có thể hiểu được”.

Triển Chiêu ngẩng lên nhìn: “Dạ minh châu to tròn như trăng rằm, ngọc trai điểm xuyết như sao, chỉ bạc họa mây, cột vàng sừng sững chọc trời, thu cả vòm trời trong một tòa lầu, Tinh Chẩn lâu, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy...”.

“Sụt...”, một tiếng tạp âm không hài hòa vang lên cắt ngang lời Triển Chiêu.

Triển Chiêu cau mày, đôi mắt đen khẽ lướt nhìn.

Kim Kiền nhanh như chớp lau đi dấu nước dãi trước ngực, trưng ra dáng vẻ thụ giáo nói: “Quả thực là trăm nghe không bằng một thấy, không bằng một thấy...”.

Triển Chiêu thầm thở dài một tiếng, nhìn Viên đại nhân vốn đã chẳng biết nên lộ ra vẻ mặt thế nào nữa, nói: “Tinh Chẩn lâu là bảo khố của Thánh thượng, bình thời ngoại trừ hoàng thất tông thân, tuyệt không cho phép người ngoài bước vào, vì sao hôm nay...”.

Viên chỉ huy sứ nghe xong liền buồn bã như có tang cha mẹ, bịch một tiếng quỳ xuống đất kêu lên: “Triển đại nhân! Tính mạng của Thái hậu và các huynh đệ cấm quân đều trông cậy vào Triển đại nhân!”.

“Hả?!”, Kim Kiền nghe mà kinh hoàng thất sắc.

“Thái hậu?! Cấm quân?!”, Triển Chiêu cũng kinh hoàng, vội vàng đưa tay đỡ Viên chỉ huy sứ, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Viên chỉ huy sứ vì sao lại nói như thế?!”.

Viên chỉ huy sứ lại khăng khăng quỳ trên đất không chịu đứng dậy, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: “Triển đại nhân, trong cung đã xảy ra chuyện lớn tày trời rồi! Thái hậu, Thái hậu bị trúng độc!”.

“Cái gì?!”, Triển Chiêu và Kim Kiền cùng kinh hãi hô lên, mặt biến sắc.

“Đã truyền thái y vào cung giải độc chưa?”, Triển Chiêu gấp giọng hỏi.

“Truyền, truyền rồi...”, Viên chỉ huy sứ nghẹn ngào nói: “Ba thái y đứng đầu Thái y viện đều nói độc mà Thái hậu trúng phải họ mới gặp lần đầu, là kỳ độc chưa từng thấy bao giờ...”.

“Kỳ độc?”, Triển Chiêu cau mày.

Da mặt Kim Kiền giật giật, một dự cảm rất không lành dâng lên.

“Các quan thái y trong Thái y viện đều hết cách, cuối cùng vẫn là Từ thái y, bậc thầy giỏi nhất, tra cứu trong thư tịch cổ mới biết được trên thế gian có một bảo vật có thể giải được bách độc, mà bảo vật này trùng hợp thay lại được cất giữ trong Tinh Chẩn lâu...”.

“Có thể giải được bách độc?”, Kim Kiền nheo mắt, bộ máy tìm kiếm trong các tế bào não gia tốc khởi động, không quá nửa giây sau liền bật ra kết quả, buột thốt kêu lên: “Lẽ nào là Thanh Long châu?!”.

Một câu này lại khiến Triển Chiêu và Viên chỉ huy sứ kinh ngạc.

Chỉ thấy Viên chỉ huy sứ hai mắt trợn tròn, ánh mắt nhìn Kim Kiền hiển nhiên đã thêm vài phần sùng kính: “Chính là Thanh Long châu, Kim hiệu úy làm thế nào lại biết được vật đó?”.

Triển Chiêu nhíu chặt đôi mày, nhìn chằm chằm Kim Kiền, nhìn tới nỗi toàn thân Kim Kiền phát run.

“Thuộc hạ vừa khéo từng đọc được trong y điển ở thư phòng của Công Tôn tiên sinh, thực là vừa khéo, vừa khéo...”.

Kim Kiền cười khan hai tiếng, vội vàng chuyển đề tài: “Thanh Long châu được cất giữ trong Tinh Chẩn lâu, quả là phúc của Thánh thượng, phúc của Thái hậu...”.

Chẳng ngờ những lời này vừa thốt ra, Viên chỉ huy sứ kia lại bắt đầu gào khóc: “Nhưng, nhưng Thanh Long châu đã, đã không thấy đâu nữa!!”.

“Cái gì!!!”, hai người Triển, Kim kinh hãi kêu lên thất thanh.

“Không thấy đâu?!”, khóe mắt Kim Kiền như muốn rách ra, nàng thình lình xông lên trước túm lấy cổ áo Viên chỉ huy sứ hét lớn: “Ông nói Thanh Long châu, báu vật vô giá độc nhất vô nhị nghìn vàng khó cầu đã không thấy đâu nữa ư?!”.

“Kim Kiền!”, Triển Chiêu trầm giọng quát một tiếng, tóm Kim Kiền trở lại, rồi quay đầu sang hòa hoãn nói với Viên chỉ huy sứ đương kinh hồn bạt vía: “Viên đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngài hãy từ từ nói”.

Lúc này Viên chỉ huy sứ mới hoàn hồn lại, gạt hai hàng lệ kể: “Tôi, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, trước nay Tinh Chẩn lâu đều được canh gác rất nghiêm ngặt, ngay cả một con ruồi cũng khó lọt, nhưng, nhưng sẩm tối hôm nay Thánh thượng phái người đến lấy Thanh Long châu, viên Thanh Long châu kia lại không cánh mà bay chẳng biết tự khi nào, Thánh thượng long nhan giận dữ, muốn lấy đầu toàn bộ cấm vệ quân, nếu không phải Bao đại nhân cầu xin, đề xuất để Triển đại nhân nhập cung điều tra truy tìm Thanh Long châu, chúng tôi, chúng tôi sợ rằng đã sớm đầu thân đôi ngả...Triển đại nhân, Triển đại nhân, lần này ngài nhất định phải cứu lấy tính mạng của toàn bộ các huynh đệ cấm vệ quân...”, nói đoạn, lại bắt đầu gạt lệ.

Triển Chiêu trầm ngâm một lát, trầm giọng hỏi: “Viên đại nhân, Thanh Long châu vốn được đặt ở vị trí nào?”.

Viên chỉ huy sứ tay chân luống cuống bò dậy, đi về trước hai bước, chỉ vào một cái tráp đặt trên giá vàng trổ vân mây, nói: “Vốn được đặt trong cái tráp này”.

Kim Kiền ló người ra nhìn một cái thì thấy cái tráp kia được làm bằng gỗ tử đàn, bên ngoài chạm khắc hoa văn sóng cuộn, tinh mỹ vô ngần, nắp tráp mở ra, bên trong trống không.

Kim Kiền chỉ cảm thấy nước bọt trong miệng ào ào tiết ra, thầm nghĩ: Chậc chậc, chỉ cần nhìn cái hộp đựng thôi cũng đủ khiến người ta ngứa ngáy trong lòng rồi.

Triển Chiêu đưa mắt nhìn bốn phía, đột nhiên, mũi chân điểm một cái, xoay mình phi thân lên trên, loáng cái, bóng đỏ lướt đi hệt như hồng nhạn đảo cánh, bóng rợp lên ánh sáng rực rỡ của các bảo vật trong Tinh Chẩn lâu, thực mỹ lệ vô cùng.

Đến khi Triển Chiêu lặng lẽ đáp xuống, Viên chỉ huy sứ vốn đang dại mặt ra mới hoàn hồn trở lại, tán thán: “Triển đại nhân thân thủ tuyệt luân”.

Triển Chiêu vẻ mặt ngưng trọng, đứng lặng yên một lát, không lên tiếng.

“Triển đại nhân, có phát hiện gì chăng?”, Viên chỉ huy sứ gấp giọng hỏi.

Triển Chiêu nhìn Viên chỉ huy sứ, vừa định mở miệng thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng hô lớn: “Hoàng thượng giá đáo...”

Chỉ thấy một đội ngũ rầm rập tiến vào, người đi đầu thân vận long bào màu vàng sáng, sắc mặt hơi trắng, chính là đương triều Thiên tử Nhân Tông; người bên phải Thiên tử, gương mặt đen uy nghiêm, bận quan bào tử mãng, chính là Bao Chửng, Bao đại nhân, phủ doãn Khai Phong phủ; phía sau Bao đại nhân là Công Tôn tiên sinh; người đứng bên phải Thiên tử, tóc bạc râu bạc, mắt hình tam giác ngược, vận quan phục đỏ tía, chính là Bàng Thái sư.

Mấy người Triển Chiêu vội quỳ xuống nghênh giá:

“Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu tham kiến Hoàng thượng!”

“Cấm quân chỉ huy sứ Viên Đình Lễ tham kiến Hoàng thượng!”

“Khai Phong phủ Tòng hiệu úy lục phẩm Kim Kiền tham kiến Hoàng thượng!”

“Bình thân”, giọng vua Nhân Tông hơi nhẹ, chăm chú nhìn Triển Chiêu, nói: “Triển hộ vệ đã điều tra hiện trường chưa?”.

“Triển Chiêu đã điều tra rồi”.

“Có phát hiện gì không?”

“Khởi bẩm Thánh thượng”, giọng Triển Chiêu ngừng một chút, rồi tiếp tục: “Trên nóc nhà ngoại trừ vài viên ngói lưu li hơi lỏng ra, còn lại không có dấu vết nào khác”.

“Ý của Triển hộ vệ là?”

“Sợ rằng có kẻ khinh công trác tuyệt, kỹ năng đạo chích cao siêu đã đột nhập vào Tinh Chẩn lâu trộm đi Thanh Long châu”, Triển Chiêu cúi đầu đáp.

Kim Kiền nghe mà sửng sốt: Kẻ có khinh công trác tuyệt , kỹ năng đạo chích cao siêu? Sao nghe quen quen vậy...Chậc chậc, ôi mẹ ơi, chắc không phải là cái tên ‘Đen đủ đường’ và ‘Hoa hoa công tử’ kia chứ?!

“Rốt cuộc là kẻ nào lại to gan lớn mật như vậy?!”, đương triều Thiên tử giận dữ nói.

“Thuộc hạ không dám vọng ngôn”, Triển Chiêu tiếp tục cúi đầu thưa.

“Hừ, không dám vọng ngôn?! Sợ là Triển hộ vệ không dám nói nhiều!”, một giọng nói nhàn nhạt vang lên, chính là Bàng Thái sư.

“Thái sư vì sao lại nói như vậy?”, vua Nhân Tông hỏi.

Bàng Thái sư khom người ôm quyền, vô cùng cung kính thưa: “Khởi bẩm Thánh thượng, thần tuy không phải người trong giang hồ nhưng cũng biết trên giang hồ những kẻ có bản lĩnh đột nhập vào hoàng cung đại nội lấy trộm bảo vật chỉ đếm được trên đầu ngón tay, dõi mắt khắp thiên hạ, tuyệt không quá ba đến năm người. Mà theo như thần được biết, trùng hợp thay Triển hộ vệ lại có quen hai kẻ trong số ấy, một kẻ có tên ‘Nhất Chi Mai’, kẻ còn lại tên ‘Bách Hoa công tử’, tại sao Triển hộ vệ lại không nguyện ý nói rõ? Lẽ nào là cố ý bao che?”.

“Triển hộ vệ, những lời này của Thái sư có đúng không?!”, giọng vua Nhân Tông mang vẻ tức giận.

Triển Chiêu nhấc vạt áo quỳ một chân xuống, ôm quyền đáp: “Khởi bẩm Thánh thượng, hai người này đích thực có bản lĩnh đột nhập vào cung trộm bảo vật, nhưng hiện tại không có bằng chứng xác thực...”.

“Cần gì bằng chứng?!”, Bàng thái sư giọng the thé, “Nay Thái hậu thân trúng kỳ độc, nguy kịch chỉ trong sớm chiều, hy vọng duy nhất là Thanh Long châu, giờ này khắc này, phàm là kẻ tình nghi đều phải tróc nã về quy án để truy ra tung tích của Thanh Long châu mới là thượng sách”.

“Bàng thái sư nói vậy là sai rồi!”, Bao đại nhân bước lên, “Hiện tại không bằng không chứng, sao có thể tùy tiện bắt người, xằng bậy như thế thì quốc pháp đặt ở chỗ nào?”.

Bàng thái sư nhướng mày, lạnh lùng nói: “Lẽ nào ngài không quan tâm đến sự an nguy của Thái hậu?”.

“Đủ rồi!”, vua Nhân Tông trầm giọng quát, đỡ trán ra lệnh: “Bao Chửng nghe chỉ, trẫm lệnh cho ngươi trong...Công Tôn tiên sinh, độc của Thái hậu còn có thể cầm cự được mấy ngày?”.

“Khởi bẩm Thánh thượng, không quá mười ngày”, Công Tôn tiên sinh vội đáp.

Nhân Tông sắc mặt càng thêm trắng, tiếp tục nói: “Bao Chửng, trẫm lệnh cho Khai Phong phủ nội trong bảy ngày phải tróc nã hai kẻ kia về quy án, tìm lại Thanh Long châu, nếu dám chậm trễ, lập tức chém đầu không tha!”.

“Thần..tiếp chỉ!”, Bao đại nhân chỉ đành khom người quỳ xuống tiếp chỉ, Triển Chiêu, Kim Kiền, Công Tôn tiên sinh cũng đồng thời quỳ xuống.

Bàng thái sư nhếch mép, đôi mắt tam giác đảo một vòng, thình lình bước lên tâu: “Khởi bẩm Thánh thượng, thần muốn thỉnh tấu”.

Nhân Tông liếc Bàng thái sư một cái, chầm chậm khép mắt, mệt mỏi nói: “Thái sư còn có lời gì muốn nói?”.

Bàng thái sư nhướng đôi lông mày chổi sể: “Thần nghe nói Triển hộ vệ có giao tình khá sâu với hai tên tiểu tặc giang hồ kia, thần sợ rằng có kẻ vì chuyện tư...”, nói đến đây, Bàng thái sư hơi ngừng một chút, đôi mắt tam giác liếc xéo Triển Chiêu một cái, lại tiếp: “Thần xin tiến cử một hiền tài, trợ giúp Triển hộ vệ một tay, để sớm ngày tìm được Thanh Long châu, giải độc cho Thái hậu”.

Chúng nhân Khai Phong phủ vừa nghe, nhất thời trong lòng lạnh đi.

Kim Kiền thầm kêu không hay rồi, nghĩ bụng: Trong lúc nước sôi lửa bỏng này mà lão cua già có lòng tốt tiến cử người hiền ư? Xí! Nhất định là tìm kẻ đến gây phiền phức, ngáng chân thì có! Lão Bao, ngàn vạn lần ngài đừng để lão cua già kia thực hiện được ý đồ đấy!

Kim Kiền vừa nghĩ đến đây, đã nghe Bao đại nhân đề tiếng nói: “Thánh thượng, việc tìm Thanh Long châu trên dưới Khai Phong phủ nhất định sẽ dốc toàn lực, không cần phải phiền Thái sư nhọc lòng...”.

“Thánh thượng!”, Bàng thái sư đột nhiên xen ngang, “Tìm Thanh Long châu, thời gian rất cấp bách, lại là việc vô cùng quan trọng, thêm một người là thêm một phần trợ giúp, thần chính vì nghĩ cho Thái hậu, chỉ mong Thanh Long châu có thể tìm về sớm ngày nào là Thái hậu sớm khỏe lại ngày ấy”.

Bao đại nhân vừa mở miệng lại bị vua Nhân Tông cắt ngang: “Lời của Thái sư nói cũng rất có lý, không biết Thái sư muốn tiến cử người nào?”.

“Phó chỉ huy sứ cấm quân Hoàng Can”.

Những lời này vừa thốt ra, Kim Kiền đã nghe Viên chỉ huy sứ bên cạnh hít vào một hơi khí lạnh.

Chợt nghe vua Nhân Tông hỏi: “Hoàng Can? Cũng được, chọn hắn đi”.

Bàng Thái sư lập tức quỳ xuống hô: “Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.

Vua Nhân Tông gật gật đầu, thần sắc mệt mỏi nói: “Chư vị ái khanh đều lui xuống nghỉ đi, trẫm phải hồi cung thăm Thái hậu...”, dứt lời liền rảo bước rời đi.

Chúng nhân đang quỳ trên đất đều lục tục đứng dậy, sắc mặt có chút u ám, ngoại trừ Bàng thái sư sau khi đứng lên liền khệnh khạng đi đến bên cạnh Bao đại nhân: “Bao đại nhân, Hoàng chỉ huy sứ là người được Thánh thượng khâm điểm, Khai Phong phủ các người phải chiếu cố nhiều hơn đó”.

Bao đại nhân ôm quyền: “Bàng thái sư xin hãy an lòng”.

Bàng thái sư cười khẩy một cái, phất tay áo rời đi. Chúng nhân Khai Phong phủ cũng nối gót rời khỏi Tinh Chẩn lâu.

Vừa đi được hai bước đã thấy Viên chỉ huy sứ rảo bước đi lên, kéo Triển Chiêu nói: “Triển đại nhân, Hoàng Can là kẻ cố chấp bảo thủ, thù vặt cũng báo, ngài...phải lưu ý nhiều hơn mới được”.

Triển Chiêu nghe mà sửng sốt rồi lập tức gật gật đầu.

Kim Kiền ở bên cạnh nghe được rất rõ, không kìm được mở miệng hỏi: “Người này lai lịch thế nào, lại có thể nhọc đến Bàng thái sư tiến cử?”.

Viên chỉ huy sứ thở dài đáp: “Nghe nói mợ của hắn là bà con xa của Bàng thái sư...”.

Kim Kiền thầm trợn mắt: “Hiểu rồi, hiểu rồi!”.

Quả nhiên là quan hệ cạp váy!

Từ lóng trong tiếng Trung, chỉ ý bám váy vợ con, lợi dụng hôn nhân hoặc quan hệ với phụ nữ để mưu cầu lợi lộc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio