Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

chương 385 : chương 146

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gió cuốn bụi bay, mây sà xuống thành, ngoài cổng thành Biện Lương, tràn ngập khí tức tiêu điều xơ xác.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền đứng ngây như phỗng ở trước cổng thành, trơn trừng mắt đăm đăm nhìn vị Thanh Thiên mặt đen vô cùng quen thuộc kia, kinh hãi sững sờ.

Lão Bao vừa nói cái gì?

Nói là bắt trói mình và Tiểu Miêu áp giải vào đại lao Khai Phong phủ ư?!

Kim Kiền chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, trước mắt một màng trắng xóa, ngây ngô hồi lâu mới gắng sức quay đầu, chuyển ánh nhìn qua gương mặt Triển Chiêu bên cạnh.

Chỉ thấy Triển Chiêu hai mắt trợn trừng, khuôn mặt tuấn tú như căng ra, là trạng thái vẻ mặt biểu hiện khi bị chấn kinh quá độ.

Ngược lại Bạch Ngọc Đường là người hoàn hồn đầu tiên, vội tiến lên một bước ôm quyền nói: “ Bao đại nhân …”

“Bản phủ lệnh cho các ngươi bắt trói Triển Chiêu và Kim Kiền áp giải về đại lao Khai Phong phủ! Lẽ nào tất cả đều không nghe được?!”, khuôn mặt đen của Bao đại nhân lại tối sầm xuống, sắc giọng quát chúng nha dịch phía sau.

Chúng nha dịch sắc mặt đau khổ, cắn răng ngậm lệ cầm dây thừng trong tay tiến lên, run run rẩy rẩy trói quặt cánh tay của Kim Kiền và Triển Chiêu ra sau lưng.

Triển Chiêu không nhúc nhích, vẻ mặt không chút thay đổi cho dù là bị trói gô cổ, còn Kim Kiền, ngoại trừ ngơ ngác nhìn thì vẫn là ngơ ngác nhìn.

“Giải hai người này về đại lao Khai Phong phủ!”, Bao đại nhân lại quát.

Chúng nha dịch khổ sở cúi đầu, đi tới bên cạnh hai người, đang định áp giải đi, thì thình lình có người lên tiếng.

“Bao đại nhân khoan đã.”

Chỉ thấy Bàng thái sư nhướng đôi lông mày chổi sể, dáng dấp xem kịch rất vui vẻ gương mặt tràn ngập vẻ thích thú, lắc lư bước lên nói: “ Hai người này chính là khâm phạm quan trọng chống lại thánh chỉ, phải áp giải vào thiên lao, vì sao lại đưa vào đại lao Khai Phong phủ?”

Chống lại thánh chỉ?!

Kim Kiền giật mình tỉnh táo lại.

Thánh chỉ? Lẽ nào là thánh chỉ nội trong bảy ngày phải tìm được Thanh Long châu về? Nhưng không phải là đã cho Hoàng Can đem thuốc giải về…

Lúc Y Tiên Độc Thánh rời đi, Độc Thánh thần thái muốn nói gì đó lại thôi thình lình hiện ra, mà dự cảm không lành trước đó bỗng xông tới.

Ôi trời ơi, đức Jesus Thánh thần của con ơi! Không lẽ là đại sư phụ, nhị sư phụ đã động tay động chân gì đó vào phần giải dược kia?!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền không khỏi liếc Triển Chiêu một cái.

Vừa vặn gặp ánh mắt nghi hoặc kinh ngạc y như vậy của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Chậc, xem ra một mèo, một chuột và mình đều cũng chung ý tưởng đi.

Chợt nghe Bao đại nhân bên kia nói :” Bàng thái sư, Triển Chiêu và Kim Kiền có kháng chỉ hay không chuyện vẫn chưa làm rõ, sao có thể tùy tiện đưa vào thiên lao?”.

“Bao đại nhân, Hoàng Thượng đã ra khẩu dụ tróc nã hai người này về quy án, lẽ nào ngài muốn kháng chỉ?”, Bàng thái sư cười khẩy nói, phất ống tay áo, đề tiếng hô: “Người đâu, áp giải hai tên khâm phạm này vào thiên lao, chờ xử lý”.

Một mảnh tĩnh lặng.

Thị vệ cấm quân sau lưng Bàng thái sư không một ai nhúc nhích.

“Đều điếc hết rồi phải không?! Bảng thái sư ra lệnh cho các ngươi áp giải hai kẻ này vào thiên lao!!”, đôi mắt tam giác của Bàng thái sư trợn ngược, lại quát lên.

“Bàng thái sư, khẩu dụ của Thánh thượng là tróc nã hai người này về quy án, chứ không hạ lệnh bắt họ giải vào thiên lao”, một người tiến lên ôm quyền cung kính thưa, chính là Viên chỉ huy sứ, Viên Đình Lễ.

“Viên Đình Lễ, ngươi có ý gì?!”, Bàng thái sư giận đến nỗi hai con mắt nheo lại run run.

Viên chỉ huy sứ lùi lại một bước, ôm quyền khom người đề tiếng đáp: “ Thuộc hạ cẩn tuân khẩu dụ Thánh thượng, tróc nã Triển Chiêu, Kim Kiền về quy án! Người đâu, áp giải hai người này về Khai Phong phủ chờ lệnh!”.

Viên chỉ huy sứ hạ lệnh một tiếng, lập tức có mấy chục thị vệ cấm quân bao vây xung quanh Triển Chiêu, Kim Kiền, Bạch Ngọc Đường, đội ngũ hùng hùng hậu hậu hướng về phía Khai Phong phủ mà đi. Viên chỉ huy sứ cũng tự mình đi bên cạnh Triển Chiêu. Gọi là áp giải, nhưng lại giống hệt như hộ vệ bên người.

Biến chuyển này, đừng nói là Bàng thái sư bên cạnh đang thổi râu phì phì trợn trừng mắt giận dữ, mà ngay cả đến Bao đại nhân cũng có chút kinh ngạc.

“Bao Chửng, Viên Đình Lễ, bản thái sư sẽ vào cung, tham tấu các ngươi tôi kháng chỉ bất tuân!”, Bàng thái sư đứng sau chúng nhân hét lên.

“Không nhọc thái sư, Bao chửng sẽ vào cung diện Thánh tham tấu!”, Bao đại nhân cũng không tỏ ra yếu thế.

“Được, được, được, hay cho cái tên Bao Hắc Tử nhà ngươi!”.

“Bàng thái sư, mời!”.

Chẳng bao lâu sau, liền thấy kiệu quan của Bàng thái sư và Bao đại nhân vội vã lướt qua đội ngũ áp tải vượt lên trước, hai hàng kiệu phu khiêng kiệu chân không chạm đất, bước đi như bay, bạt mạng mà chạy vậy.

Triển Chiêu chau đôi mày lưỡi mác, chăm chú nhìn hai đỉnh kiệu quan phía trước hồi lâu, rồi quay đầu nói với Viên chỉ huy sứ bên cạnh: “Viên đại nhân, ngài…”.

“Triển đại nhân không cần nhiều lời, Viên mỗ tự có chủ trương”, Viên chỉ huy sứ mắt nhìn thẳng, mặt không biểu lộ gì, nói.

“…Đa tạ…” lâu sau Triển Chiêu mới thốt ra một câu.

“ Có thể bảo vệ Triển đại nhân một chốc thế này, Viên mỗ cũng coi như có thể ăn nói lại với chư vị huynh đệ cấm quân…”, Viên chỉ huy sứ thở dài một tiếng.

Kim Kiền liếc hai người một cái, thầm thở ra một hơi. Ôi mẹ của con ơi, may mà có đồng chí Viên, fan trung thành của Tiểu Miêu, ra tay trợ giúp, bằng không thật sự bị lão cua già kia tống vào thiên lao, không chết thì cũng bị lột da.

Đại lao Khai Phong phủ, nơi trọng yếu giam giữ quan lại khâm phạm quan trọng, bình thời trong này ngoại trừ ngục tốt thẩm vấn áp giải phạm nhân ra, thì ít có ai ra vào.

Nhưng hôm nay, trong đại lao này lại có chút náo nhiệt khác thường.

Nha dịch bổ khoái Khai Phong phủ, thị vệ cấm cung, ngục tốt đại lao… rầm rập rầm rập cũng phải gần một trăm người canh giữ bên ngoài phòng giam, khiến cho đại lao vốn tương đối rộng rãi đã chật như nêm cối, một giọt nước cũng không lọt.

Mà trong phòng giam được lực lượng thủ vệ canh giữ hùng hậu kia, lại chỉ giam giữ có hai người.

Một trong hai người đó, từ khi tiến vào phòng giam, cứ di chuyển vòng quanh hệt như kiến bò chảo nóng, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm không ngừng: “ Năm phần, không, bảy phần… không, tám phần … chín phần là thuốc giải đã bị động tay động chân rồi…”.

Âm thanh này cứ như tiếng ù ù của cả một đàn ong mật vậy, bên trái ong ong, bên phải ù ù, thật sự là khó chịu kinh người, khiến cho nha dịch, thị vệ, ngục tốt canh giữ phải liết xéo mấy lần, thầm cau mày, ấy vậy mà cái người còn lại trong phòng giam, dưới tình cảnh tạp âm ồn ào như vậy, vẫn có thể nhắm mắt dưỡng thần, ngồi vựng tựa Thái Sơn.

Rõ ràng hai người này hành vi cử chỉ hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng hiện tại ở chung một phòng, ngược lại lại mang đến thứ cảm giác hô ứng nhịp nhàng, có chút quái quái.

Lúc Công Tôn tiên sinh rảo bước tiến vào đại lao, nhìn thấy được chính là cảnh tượng như vậy.

“ Công Tôn tiên sinh, Thái Hậu đã giải độc chưa?”, Kim Kiền vừa thấy Công Tôn tiên sinh, nhất thời đôi mắt nhỏ dài sáng lên, nhảy bổ tới hỏi.

Triển Chiêu cũng lập tức đứng lên, bước nhanh tới bên cạnh Kim Kiền nhìn Công Tôn tiên sinh.

Công Tôn tiên sinh nhìn hai người một cái, thở dài nói: “ Nữa đêm hôm trước, Hoàn Can mang giải dược nhập cung giải độc cho Thái Hậu, thuốc tới độc tan, hôm nay Thái Hậu mạch đập ổn định, sắc mặt hồng nhuận, chắc hẳn không bao lâu nữa là tỉnh lại”.

Hai người Triển, Kim đồng thời thở phào nhẹ nhỏm.

“Độc của Thái Hậu đã giải, vậy thì không có vấn đề gì nữa rồi…”, Kim Kiền vỗ vỗ ngực.

Công Tôn tiên sinh nghe vậy liền ngẩn ra, nhíu mày nói: “Độc của Thái Hậu được giải, cùng với Triển hộ vệ và Kim hiệu úy có quan hệ gì?

Triển Chiêu, Kim Kiền đồng thời sửng sốt.

“Có quan hệ gì?”, Kim Kiền trợn tròn mắt, giọng nói cũng cao vút lên tới quãng tám, “Quan hệ rất lớn! Giải dược kia là do Triển đại nhân giao cho Hoàng đại nhân mang về Biện Kinh để giải độc cho Thái Hậu”.

“Những lời này là sự thật?!”, Công Tôn tiên sinh kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên là thật!”, Kim Kiền gật đầu khẳng định.

Công Tôn tiên sinh đưa mắt sang Triển Chiêu: “ Triển hộ vệ, ngươi có thể đem ngọn nguồn sự việc về giải dược nói cho tại hạ biết được không?”.

Triển Chiêu gật đầu, đem việc tình cờ gặp Nhất Chi Mai ra sao, rồi vì sao thăm dò được thôn Du Lâm, gặp gỡ hai người Y Tiên, Độc Thánh như thế nào, luyện chế giải dược ra sao, lại vì chuyện trợ giúp chúng thôn dân giải độc mà phải đưa giải dược cho Hoàng Can mang về trước như thế nào, đều nhất nhất nói qua một lượt, chỉ là trong đó có giản lượt đi hai đoạn “ Liên hoàn mỹ nhân kế” và nhóm sát thủ áo đen.

Công Tôn tiên sinh nghe xong, khuôn mặt trắng bóc dần hiện lên sắc xanh đen, đôi mắt phượng ẩn chứa nét giận dữ, sắc lạnh, chợt quát lên: “ Hoàng Can cái tên ti tiện!”.

Triển Chiêu, Kim Kiền nhất thời sững sờ choáng váng ngay tại chổ.

Nên biết Công Tôn tiên sinh là một danh nho, trước nay vẫn luôn tao nhã bặt thiệp, đối nhân xử thế luôn lấy lễ nghi làm đầu, lúc này lại không thèm để ý đến hình tượng mở miệng chửi ầm lên, thực là chuyện trăm năm hiếm gặp.

“Công, Công Tôn tiên sinh …”, Kim Kiền run rẩy cất tiếng thăm dò.

Công Tôn tiên sinh ngẩn phắt lên, nói: “ Hai người có biết Hoàng Can nói như thế nào không?”, đợi hai người trả lời, Công Tôn tiên sinh giận dữ tiếp, “ Hoàng Can xưng rằng giải dược là do một mình hắn nghìn cay vạn đắng mới tìm được danh nhân ẩn sĩ cầu xin vì Thái Hậu, chẵng những chưa từng đề cập tới công lao của hai người nữa câu, thậm chí …”.

“Thậm chí cái gì?!”, lúc này Kim Kiền đã nghe ra manh mối, hai mắt ẩn hiện sắc đỏ.

“Hoàng Can còn nói rằng trên đường hồi kinh có gặp Triển hộ vệ vốn điều tra vụ án Thanh Long Châu chưa có kết quả và tên giang hồ bại hoại Nhất Chi Mai cùng nhau cấu kết đánh lén hắn, ý đồ cướp giải dược về cung lãnh thưởng, Hoàng Can liều mạng chém giết xông ra khỏi vòng vây, mới có thể mang giải dược kịp thời trở về để giải độc cho Thái Hậu!”.

Những lời này vừa dứt, Triển Chiêu và Kim Kiền ngẩn ra ngay tại chổ, một lúc lâu sau vẫn không phát ra tiếng nào.

Đột nhiên, Kim Kiền lùi lại một bước, hung hăng đá một cước vào chấn song phòng giam, chửi um lên: “Hoàng Can cái tên khốn nạn đáng chém trăm ngàn lần!! Ta hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà ngươi!”

Sắc mặt Triển Chiêu sầm sì như mây đen che mất mặt trời, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh tới đáng sợ.

“Nay Hoàng Can là công thần cứu mạng Thái Hậu, Hoàng Thượng đương nhiên rất tin tưởng hắn, lại có Bàng thái sư bên cạnh thêu dệt thêm, Thánh Thượng liền hạ chỉ lập tức bắt Triển hộ vệ và Kim hiệu úy về quy án, nếu không tính mạng Bao đại nhân cũng khó bảo toàn, sự tình vô cùng căng thẳng, sợ rằng lúc này tính mạng hai người cũng khó mà giữ được.”, Công Tôn tiên sinh tiếp tục nói.

“Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu muốn đối chất cùng Hoàng Can!”, Triển Chiêu bước đến một bước, mắt long lên ánh nhìn sắc bén bắn ra bốn phía.

“Đúng đúng, hãy để cái tên họ Hoàng kia đối chất cùng chúng thuộc hạ”, Kim Kiền cũng xông tới, nổi giận đùng đùng, “ Còn cả thôn dân một thôn Du Lâm có thể làm chứng cho chúng thuộc hạ nữa, còn có Y Tiên, Độc Thánh, Nhất Chi Mai, Bạch Ngọc Đường đều có thể làm nhân chứng!”

Công Tôn tiên sinh gật đầu, “Lời của hai vị, Bao đại nhân đều đã dự liệu được, sỡ dĩ thế nên khi hai người bình an nhập thành, Bao đại nhân liền nhập cung thưa chuyện về hai người, xin thánh thượng hạ chỉ thăng đường thẩm án. Nay có người làm chứng quả thực tốt quá rồi, chỉ là …”, Công Tôn tiên sinh nhíu mày, “ Hai người có biết hai vị tiền bối Y Tiên, Độc Thánh và Nhất Chi Mai hiện đang ở đâu không?”

“Cái này…”, Kim Kiền nghẹn lời:

Đại sư phụ và nhị sư phụ trước đây thần long thấy đầu không thấy đuôi, mà Nhất Chi Mai lần này bị hành hạ giày vò quá mức, hiện giờ sợ rằng đã sớm tìm chổ nào yên tĩnh mà trốn rồi, hơn nữa ba người họ trước giờ đều là cao thủ ẩn nấp, trong một chốc sợ rằng khó mà tìm thấy.

Mà thôn dân thôn Du Lâm kia …

“ Thôn Du Lâm kia cách Khai Phong một quãng đường khá xa, ra roi giục ngựa cũng phải mất một ngày một đêm mới đến nơi, nếu hiện tại mới thông báo với những thôn dân vốn bệnh nặng vừa mới khỏi đến đây làm chứng… Sợ là không kịp…”, Công Tôn tiên sinh khe khẽ lắc đầu.

Kim Kiền nhất thời trắng bệch mặt, ảo não vô cùng, thầm nghĩ:

Thời cổ đại khoa học kỹ thuật chưa phát triển thật sự bất tiện quá đi, nếu mà đặt trường hợp vào thời hiện đại, thì điện thoại, phát thanh, tivi, điện báo, máy tính chỉ cần tùy tiện chọn một cái trong đó thôi là có thể đối phó được rồi!

“Kế duy nhất hiện nay…”, Công Tôn tiên sinh chau mày, vuốt râu trầm tư một hồi, đột nhiên quay người đi về phía cửa, “Tại hạ sẽ dùng bồ câu đưa thư đến huyện thừa nơi đó, để thôn dân thôn Du Lâm ghi lại lời chứng thành cung trạng, sau đó lại cho bồ câu mang về!”, vừa đi được mấy bước, lại khựng lại, quay đầu, “Triển hộ vệ và Kim hiệu úy chớ nên lo lắng”.

Nói đoạn, Công Tôn tiên sinh liền rão bước rời đi, để lại Triển Chiêu và Kim Kiền đứng thẳng tắp giữa phòng giam.

Hồi lâu sau, Kim Kiền đột nhiên quay người, nhìn thẳng vào Triển Chiêu, ánh mắt sáng quắc: “Triển đại nhân, thuộc hạ có một lời không thể không nói, mong Triển đại nhân ân chuẩn cho thuộc hạ”.

Triển Chiêu tim đập đánh thịch một tiếng, ngước lên nhìn đăm đăm vào Kim Kiền, đôi môi mấp máy mấy lần, mới trầm trầm thốt ra tiếng: “Lần này do Triển Chiêu cố chấp khăng khăng làm theo ý mình, không nghe lời khuyên của Kim hiêu úy, dễ tin lời kẻ gian, Triển mỗ…”

Khụ khụ, bình thường mình chỉ cần nói tới đoạn “ Cuồn cuộn như nước sông” thì nhất định sẽ bị Tiểu Miêu không thích nghe lập tức cắt ngang, vì sao hôm nay mình đã nói tới khi miệng khô lưỡi đắng, sứt hết cả răng tắc tị rồi Tiểu Miêu vẫn còn chưa lên tiếng?!

Kim Kiền hơi nghiên đầu, len lén nhìn Triển Chiêu.

Chỉ thấy Triển Chiêu nhìn chằm chằm nàng, trong con ngươi lấp lánh như hàm chứa cả đầm xuân dạt dào, róc rách như khe suối mát lành, lãng đãng như những con sóng lăn tăn ấp ôm bao phủ lấy nàng.

Kim Kiền chỉ cảm thấy trái tim mình ngừng đập nữa nhịp, ngay sau đó lại bắt đầu đập dồn dập một cách kinh hoàng, hệt như trống trận thùng thùng, trong một thoáng, huyết khí xông lên, cả người nóng bừng, thu vội ánh mắt về, đưa người xoay lưng về phía Triển Chiêu.

Bát nhã ba la mật, bát nhã ba la mật…không, không đúng, là sắc tức là không, không tức là sắc, sắc bất… sắc bất cái gì nữa nhỉ… Ôi trời ơi, mẹ ơi, hôm nay Tiểu Miêu làm sao vậy, sức sát thương của ánh mắt Tiểu Miêu sao lại kinh người đến như thế?!

“Kim hiệu úy vừa nói có lời muốn thưa, không biết là gì?”, giọng Triển Chiêu từ sau lưng vang lên.

Tất thảy những khác lạ khó hiểu trong nháy mắt tiêu tan, cơn tức giận bổng đâu dâng lên trong ngực, khiến Kim Kiền nhất thời khí thế tăng vọt, hai tay chống nạnh, hít sâu một hơi, đanh giọng chửi um lên: “cái con chồn khốn khiếp miệng đầy mùi hôi thối kia, sau này sinh con nhất định sẽ có lỗ hậu môn, lỗ mắt…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio