Âm thanh the thé chỉ nháy mắt đã truyền khắp mọi ngõ ngách trong đại lao, khiến cho các thị vệ bên ngoài lao, chúng phạm nhân trong lao đều chấn động nhốn nháo hết lên.
Mà Triển Chiêu phía sau Kim Kiền, trên gương mặt tuấn tú lại xuất hiện ý cười nhàn nhạt, nhạt tới nỗi ngay chính bản thân Triển Chiêu cũng chưa từng phát hiện ra, có điều trong nháy mắt liền bị trận gió lạnh nơi phòng giam thổi tan, biến mất không còn chút tăm tích…
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người Triển, Kim được lao đầu Manh Nhạc dẫn tới bên ngoài công đường Khai Phong phủ chờ Bao đại nhân truyền gọi.
Nhưng khi hai người vừa đến bên ngoài công đường, liền cảm thấy rất rất không ổn.
Trong sân viện phía trước công đường, cấm quân thị vệ hoàng gia đứng san sát như rừng, long miện thái giám cung nữ tất cả đều tề tựu, nơi nơi ngập tràn ánh vàng rực rỡ.
Trận thế bậc này chỉ nói lên một điều… Thánh thượng đích thân tới!
Mạnh lao đầu bên cạnh nhỏ tiếng nói với Triển Chiêu, Kim Kiền: “ Nghe nói tối qua Bao đại nhân quỳ suốt đêm ở bên ngoài tẩm cung của Hoàng Thượng, mới cầu xin được Hoàng Thượng hạ chỉ thăng đường thẩm vấn hai vị, đợi lát nữa lên công đường, hai người có oan khuất gì nhất định phải nói cho rõ ràng đấy”.
“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi”, Kim Kiền gật đầu liên tục, nuốt khan mấy miếng nước bọt, lại lén nhìn Triển Chiêu bên cạnh một cái, chỉ thấy Triển Chiêu thắt lưng thẳng tắp, thần thái vẫn như thường, đúng chuẩn tạo hình dù thái sơn có sụp ngay trước mặt cũng vẫn không đổi sắc.
Chậc, quả nhiên Tiểu Miêu đã từng trải qua tình huống như thế này rồi, tố chất tâm lý so với mình đúng thực là không cùng một cấp bậc.
“Kim hiệu úy, lát nữa sau khi lên công đường, tất thảy đều phải theo lời Triển mỗ, ngươi không được nhiều lời.”, đột nhiên, Triển Chiêu đưa mắt sang, trừng mắt nhìn Kim Kiền nghiêm nghị nói.
“Hả?”, Kim Kiền kinh ngạc, sau đó lập tức nịnh nọt đáp, “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên! Thuộc hạ tất thảy đều nghe lời Triển đại nhân như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy, tuyệt không nói loạn dù chỉ một chữ!”.
Triển Chiêu thu ánh mắt lại gật đầu.
“Thăng đường!”
“Này vũ…”
“Truyền Triển Chiêu, Kim Kiền lên công đường…”
Triển Chiên dẫn đầu tiến vào, Kim Kiền theo sát ngay sau bước lên công đường, vừa đi, vừa cẩn thận quan sát bầu không khí trên công đường, âm thầm đánh giá:
Chính giữa công đường là Bao đại nhân mặt đen, ngồi chếch bên cạnh phía sau thư án, là một cây gậy trúc Công Tôn mặt trắng, có điều bên phải Bao đại nhân có thêm hai vị thân phận cao quý ngồi dự nghe.
Vị bên phải, bận long bào mang đai ngọc, gương mặt tuấn tú, đôi mắt sáng trong suốt, chính là người lãnh đạo cao nhất, đồng chí Nhân Tông, đương triều thiên tử; vị bên trái, vận quan bào đỏ thêu mãng xà, mi mày râu tóc bạc trắng, chính là kẻ thù truyền kiếp của Bao đại nhân, cha vợ của Thiên tử, Bàng thái sư.
Vấn đề là Nhân Tông lão huynh sắc mặt có chút bất thiện, lão cua già kia lại treo vẻ đắt thắng trên mặt, còn sắc mặt Bao đại nhân thì hơi trắng hơn bình thường, Công Tôn tiên sinh thì ngược lại gương mặt sạm đi,… Điềm xấu rồi, là điềm vô cùng xấu.
Hai người đến giữa công đường, vén vạt áo quỳ xuống hô:
“Triển Chiêu khấu kiến Thánh thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Tham kiến thái sư, Bao đại nhân”
“Kim Kiền khấu kiến Thánh thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Tham kiến thái sư, Bao đại nhân”
“Chát!”, kinh đường mộc vỗ mạnh xuống bàn, âm thanh vang dội khắp trong và ngoài công đường.
“Triển Chiêu, Kim Kiền, hai ngươi đã biết tội chưa?!”, Bao đại nhân quát.
Kim Kiền không khỏi run lên, chẳng hiểu vì sao đột nhiên lại nhớ tới tình cảnh không may khi lần đầu tiên cùng Tần Hương Liên lên công đường.
“Triển Chiêu không biết bản thân đã phạm tội gì! Xin đại nhân chỉ rõ!”, Triển Chiêu thẳng tắp quỳ trên đất, sang sảng thưa.
“Hai người trong kỳ hạn bảy ngày chưa từng truy tìm Thanh Long Châu về để giải độc cho Thái Hậu, chính là phạm vào đại tội kháng chỉ bất tuân!”, Bao đại nhân đanh giọng nói.
“Bẩm đại nhân, trong kỳ hạn bảy ngày, tuy Triển Chiêu chưa thể tìm được Thanh Long Châu về, nhưng lại tìm được hai vị cao nhân tiền bối, Y Tiên và Độc Thánh danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ luyện chế giải dược vì Thái Hậu, ngày hôm trước từng thỉnh phó chỉ huy sứ cấm quân, Hoàng Can đại nhân mang giải dược hồi cung, cũng chính là vừa vặn kỳ hạn bảy ngày”, Triển Chiêu mắt sáng như sao, nghiêm trang đáp.
“Hừ hừ, quả thật là toàn lời nói bậy bạ!”, Bàng thái sư ngồi trên kia cười khẩy một tiếng, “ Giải dược rõ ràng là Hoàng Can trăm cay ngàn đắng, trải qua khó khăn muôn vàn mới tìm được để giải độc cho Thái Hậu, có quan hệ gì tới hai ngươi? Hiển nhiên là ngươi ăn nói càn xiên!”
Bao đại nhân chân mày nhíu chặt: “ Bàng thái sư, trong lúc thị phi chưa phân, Bao Chửng sẽ tự mình hỏi rõ, xin Thái sư cứ an tâm chớ có nóng vội”
Bàng thái sư cười giễu một tiếng, ngược lại không nói thêm lời nào.
Thiên tử ngồi phía trên sắc mặt lại càng tối hơn.
“Người đâu, mời Hoàng chỉ huy sứ lên công đường!”, Bao đại nhân cao giọng ra lệnh.
“Mời Hoàng chỉ huy sứ lên công đường…”
Không lâu sau, liền thấy một người rảo bước tiến vào công đường, trên trán quấn một lớp vải băng, mơ hồ thầy vết máu, khom người quỳ xuống bái lạy: “ Phó chỉ huy sứ cấm quân Hoàng Can khấu kiến Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
Hoàng ái khanh không cần đa lễ, bình thân”, Thiên tử Nhân Tông gật đầu, ôn hòa nói.
Nhất thời trong lòng Kim Kiền như lạnh đi, thầm nghĩ: Không hay rồi, không hay rồi, xem ra hiện tại con chồn hôi này trước mặt Hoàng thượng có địa vị rất cao!
“Tạ Hoàng thượng”, Hoàng Can đứng lên, lại hướng Bàng thái sư và Bao đại nhân ôm quyền hô: “Hoàng Can bái kiến Thái sư, Bao đại nhân”
“Kha kha, Hoàng đại nhân không cần đa lễ”, Bàng thái sư vui vẻ nói.
Bao đại nhân khẽ gật đầu, hỏi: “Hoàng chỉ huy sứ, Triển Chiêu vừa nói giải dược của Thái hậu chính là do hắn tìm được hai vị cao nhân tiền bối luyện chế, còn từng thỉnh ngươi mang giải dược về cấm cung giải độc cho Thái hậu, ngươi có ý kiến gì khác không?”
“Bẩm Bao đại nhân, giải dược là do Hoàng Can tìm được cao nhân ẩn sĩ luyện chế, trên đường tìm giải dược, Hoàng Can chưa từng gặp Triển hộ vệ!”, Hoàng Can ôm quyền, từ vẻ mặt đến lời nói đều toát lên vẻ chính nghĩa, “ Ngược lại lúc mang giải dược hồi kinh, có tình cờ gặp Triển hộ vệ trước đó đi tìm kiếm Thanh Long Châu và chưa có kết quả cùng tên khâm phạm quan trọng Nhất Chi Mai cấu kết muốn cướp đoạt giải dược hòng hồi kinh tranh công, Hoàng Can phải liều mạng mới có thể đột phá vòng vây, kịp thời về kinh giải độc cho Thái hậu! Xin Bao đại nhân minh xét!”
Cả công đường tĩnh lặng
Hai nắm đấm của Triển Chiêu phát ra tiến răn rắc tựa hồ như muốn bóp nát.
Kim Kiền giận đến nỗi mí mắt giật điên cuồng.
Con bà nó chứ, nếu bây giờ không phải là đang trên công đường, nếu không phải còn có lão Hoàng đế đang ở đây mình nhất định sẽ chửi hắn té tát, đồ khốn kiếp, ô danh của ngươi sẽ để lại muôn đời, cái đồ bám váy không có khả năng tự gánh vác cuộc sống của mình!
Bao đại nhân sắc mặt tối hẳn đi, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, lát sau mới tiếp tục hỏi: “Xin hỏi Hoàng chỉ huy sứ, những lời này của ngươi có bằng chứng gì không?”.
Hoàng Can vẻ mặt vô tội: “Hoàng Can mang giải dược trở về, hơn nữa thân thể còn mang thương tích lại vận công giải độc vì Thái hậu, nay độc của Thái hậu đã được giải, không lâu nữa là có thể tỉnh lại. Đây chính là chứng cứ lớn nhất, xác thực như trời vậy, sao Bao đại nhân lại hỏi Hoàng Can có bằng chứng gì không?”, ngưng lại một chút, y cái đầu liếc Triển Chiêu một cái, đột nhiên gương mặt như ngộ ra điều gì đó, y tiếp, “À, Hoàng Can thế mà lại quên mất, Triển hộ vệ chính là phụ tá đắc lực của Bao đại nhân, nay vì lơ là chức trách, kháng chỉ bất tuân, tính mạng khó giữ, chẳng trách Bao đại nhân luôn muốn tìm cách gỡ tội cho Triển hộ vệ. Có điều…”, Hoàng Can lại ôm quyền, vẻ chính nghĩa, “Hiện tại có Hoàng thượng, Thái sư, hai người ở đây, Hoàng Can dù có gan to bằng trời cũng không dám khi quân phạm thượng, chỉ có thể nói những lời thực lòng, mong Bao đại nhân bao dung!”.
Một tràng những lời này thốt ra, trên dưới Khai Phong phủ nhất thời nộ khí xung thiên, vô số ánh mắt căm giận sắc như đao như kiếm bắn về phía Hoàng Can, chỉ hận không thể xiên cho hắn vài nhát.
Nền đất dưới gối Triển Chiêu kêu rắc một tiếng nứt ra hõm xuống, hàn khí toàn thân ngập tràn bốn phía.
Cơ quan răng lợi của Kim Kiền bắt đầu vặn vẹo.
Mười đại cực hình thời cổ đại là cái gì vậy nhỉ? Lột da, chém ngang lưng, ngũ mã phân thây, lăng trì, chôn sống… mình thật muốn thử toàn bộ một lần trên người con chồn hôi này!
Bàng thái sư ngồi trên ghế thở dài một tiếng, vẻ mặt tiếc hận, nói: “Xưa nay nghe tiếng Bao đại nhân thẩm án công chính liên minh, tuyệt không vì tình riêng mà làm trái pháp luật, nay xem ra, cũng chẳng như những gì người ta xưng tụng”.
Sắc mặt của Hoàng thượng lại sa sầm xuống.
Bao đại nhân sắc mặt cứng đờ, chất một tiếng vỗ kinh đường mộc: “Hoàng chỉ huy sứ, ngươi chớ có xảo ngôn, làm nhiễu loạn công đường!”.
“Bao đại nhân dạy rất phải, Hoàng Can thất lễ rồi, Hoàng Can cung kính ôm quyền.
“Bao khanh, lời của Hoàng Can không phải không có lý, Triển Chiêu là thuộc hạ của Bao khanh, để Bao khanh thẩm vấn xác thực không thỏa đáng, không bằng đem án này giao lại cho Đại Lý Tự…”, Hoàng thượng nhíu mày mở miệng nói.
“Hoàng thượng!” Bao đại nhân đứng phát dậy, quay người nâng vạt áo quỳ xuống tâu, “Từ khi Bao Chửng làm quan tới nay, thẩm án xử án tuyệt không để tình riêng xen vào, án này, Bao Chửng nhất định sẽ theo phép công mà phán xử!”.
“Việc này…”, Hoàng thượng nhìn Bàng thái sư một cái.
Bàng thái sư nhướng mày: “Hoàng thượng, nếu Bao đại nhân đã đảm bảo như vậy rồi, sao chúng ta không xem thử xem Bao đại nhân làm việc theo phép công, tuyệt đối không để tình riêng xen vào như thế nào!”.
Hoàng thượng gật đầu: “Cũng được, Bao khanh tiếp tục thẩm án đi”.
“Tạ hoàng thượng!”, Bao đại nhân quay người ngồi xuống, mục quang quét xuống ba người dưới công đường, “Triển Chiêu, những lời ngươi vừa nói, có bằng chứng gì không?”.
Cả công đường lặng ngắt như tờ
Triển Chiêu vẫn quỳ thẳng tắp, cúi đầu rũ mắt, không phát ra một chút âm thanh nào.
“Triển Chiêu! Lời bản phủ hỏi ngươi, ngươi có nghe thấy không?”, Bao đại nhân lại cao giọng thêm mấy phần.
“Triển đại nhân....”, Kim Kiền vội khe túm lấy góc tay áo Triển Chiêu lay lay.
Yết hầu Triển Chiêu khẽ chuyển động, chầm chậm ngẩng đầu lên.
“Bẩm đại nhân, Triển Chiêu có nhân chứng”.
“Nhân chứng hiện đang ở đâu?”.
“Hai vị tiền bối luyện chế giải dược, toàn bộ thôn dân thôn Du Lâm, Bạch Ngọc Đường của Hãm Không đảo đều có thể làm chứng!”
“Người đâu, truyền Bạch Ngọc Đường lên công đường!”.
“Truyền Bạch Ngọc Đường....”.
Lời còn chưa dứt, đã thấy một người lướt gió vội vã tiến vào, y phục trắng hơn tuyết, dung nhan lạnh lùng tuấn tú, nâng vạt áo quỳ một gối xuống: “Thảo dân Bạch Ngọc Đường khấu kiến Hoàng thượng vạn tuế, bái kiến Bao đại nhân, bái kiến Thái sư!”
Bốn từ “bái kiến Thái sư” cuối cùng dường như phát ra từ kẽ răng.
“Ngươi chính là Bạch Ngọc Đường!”, Bao đại nhân còn chưa mở miệng, Hoàng thượng đã cất lời trước, nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, khẽ gật đầu: “Quả là rất có phong phạm hiệp khách!”.
“Hoàng thượng, người này xuất thân vốn là thảo khấu hành sự quái đản, xuất thủ tàn nhẫn, tuyệt không phải hạng lương thiện”, Bàng thái sư vẻ mặt phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Mí mắt Kim Kiền run lên: Hứ, lão cua già này chắc chắn là đang nhớ tới vụ phủ Thái sư bị bốn con chuột kia quậy cho tanh bành rồi.
Có điều xem ra Hoàng thượng rất có cảm tình với chuột bạch. Bạch Ngũ gia, mau mau ném ánh mắt hoa đào sóng sánh của anh qua mà giật điện đồng chí Thiên tử kia đi, nói không chừng đồng chí Thiên tử choáng váng rồi lại đứng ở phe bọn tôi ấy chứ.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội hướng Bạch Ngọc Đường nháy mắt.
Nhưng vừa nhìn qua Kim Kiền liền sững sờ.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn mình một cái, đôi mắt hoa đào âm u, lại liếc Triển Chiêu, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc kết băng, nhiệt độ xung quanh tụt hẳn xuống.
Ôi cha ơi, chuột bạch chơi chung với Tiểu Miêu lâu ngày, cái tốt thì không học, lại đi học chiêu “sát khí bao trùm” này làm gì?
Kim Kiền chà xát cánh tay đã nổi đầy da gà da vịt.
“Hoàng thượng, Bạch Ngọc Đường tuy là kẻ giang hồ, nhưng cũng biết lễ nghĩa là thứ gì, không giống như những kẻ nào đó, thân là mệnh quan triều đình, lại là phường vong ân phụ nghĩa, mặt dày vô sỉ!”, Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói.
Sắc mặt Hoàng thượng nhất thời có chút khó coi.
“Hỗn xược!”, Bàng thái sư vỗ tay ghế, đứng phắt dậy quát, “Bạch Ngọc Đường, ngươi dám nói xấu mệnh quan triều đình ngay trước mặt Hoàng thượng, thực là quá càn rỡ, hỗn xược!”.
“Bạch Ngọc Đường, không được vô lễ!”, Bao đại nhân vỗ kinh đường mộc quát.
“Bao đại nhân!”, Bạch Ngọc Đường ôm quyền, sang sảng nói, “Bạch Ngọc Đường chỉ đang nói những lời thực lòng!”.
“Ngươi nói vậy là sao?”, giọng Bao đại nhân đã hòa hoãn đi vài phần.
Bạch Ngọc Đường trừng đôi mắt hoa đào lên, đanh giọng đáp: “Giải dược là do Triển hộ vệ và Kim hiệu úy thỉnh cầu hai vị tiền bối Y Tiên, Độc Thánh luyện chế. Triển hộ vệ chẳng qua chỉ đưa giải dược cho Hoàng Can mang về trước, để tránh việc giải độc cho Thái hậu bị chậm trễ. Trước khi đi Hoàng Can còn sắt son thề rằng tuyệt đối sẽ bẩm báo với Hoàng thượng về công lao của Triển hộ vệ và Kim hiệu úy, vì sao hiện tại lại biến thành công lao của một mình y, như vậy há chẳng phải là phường vong ân phụng nghĩa, mặt dày vô sỉ sao?”.
Những lời này vừa dứt, sắc mặt Hoàng Can, Bàng thái sư hơi đen lại. Hoàng thượng thì như có chút suy nghĩ.
Kim Kiền liếc mắt, ánh mắt nhìn Bạch Ngọc Đường có thêm vài phần kính phục.
Không ngờ con chuột bạch này mồm miệng lại khá đến thế!
“Theo lời ngươi nói, nếu hai người bọn hắn tìm được cao nhân luyện chế giải dược, vì sao không tự mình hộ tống thuốc giải về, ngược lại còn phải đưa Hoàng chỉ huy sứ mang về cung?”, Bao đại nhân hỏi.
“Đại nhân có biết giải dược kia nếu muốn phát huy công hiệu, thì phải có người có nội công thâm hậu vận công thúc giục dược tính, bằng không giải dược cũng chỉ là thứ phế phẩm không?”, Bạch Ngọc Đường hỏi.
Bao đại nhân gật đầu, nhìn Hoàng thượng một cái: “Khi Hoàng chỉ huy sứ giải độc cho Thái hậu cũng nói như vậy”.
Hoàng thượng khẽ gật đầu.
Bạch Ngọc Đường thần sắc tối sầm lại, tiếp: “Nhưng đại nhân lại không biết rằng, hơn ba mươi thôn dân một thôn Du Lâm kia thân mang kỳ độc, độc tính tương đồng với độc của Thái hậu, sớm chiều nguy kịch”.
“Cái gì?!”, Hoàng thượng kinh ngạc.
Bạch Ngọc Đường ôm quyền: “Bao đại nhân, một ngày sau khi giải dược được luyện chế thành công cũng là lúc các thôn dân thôn Du Lâm bị phát độc, vận công giải độc lại là chuyện vô cùng hao tổn nội lực, vừa muốn cứu chúng thôn dân, lại không thể chậm trễ giải độc cho Thái hậu. Chính vì thế, Triển hộ vệ mới thỉnh cầu Hoàng Can mang giải dược về trước, còn bản thân thì lưu lại vận công giải độc cho các thôn dân thôn Du Lâm”.
Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu một cái, thần sắc thoáng thay đổi, “Dám hỏi Bao đại nhân trong thiên hạ có ai không biết cứu tính mạng Thái hậu chính là công trạng rợp trời, có kẻ nào không vì tranh đoạt công lao bậc này mà lao tâm khổ tứ, tâm cơ trùng trùng, nhưng lại có người vì cứu tính mạng bách tính, đem công lao to lớn ấy chắp tay nhường cho kẻ khác, mà hiện tại cái người hết lòng vì Hoàng thượng vì dân chúng này, lại đang bị bắt nhốt bởi những lời vu hãm đó, thực khiến người ta lạnh lòng!”.
Chất giọng sang sảng, mà hiện tại mang theo chút thê lương, khiến chúng nhân nghe mà lòng không khỏi chùng xuống.
Chuột bạch, nói hay lắm! Kim Kiền âm thầm siết tay yeah một tiếng.
Về phần mọi người trên công đường, Bao đại nhân vẻ mặt tán thưởng, chúng nhân Khai Phong phủ đều là vẻ kính phục, Hoàng thượng khi nhìn Triển Chiêu sắc mặt cũng sáng lên hòa hoãn đi mấy phần.
Thế nhưng…
Bàng thái sư vẻ mặt chẳng chút để tâm, vẫn dương dương tự đắc như cũ.
Mà Hoàng Can, lại cười khẩy một tiếng, ôm quyền nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, người này và Triển Chiêu xưa nay giao tình khá sâu, từ lời nói đến hành động đều là muốn giúp Triển Chiêu thoát tội, tuyệt đối không thể tin!”.
“Hoàng Can! Ngươi đừng có khinh người quá đáng!”, Bạch Ngọc Đường gầm lên.
“Thế nào, bị Hoàng mỗ nói trúng tim đen, nên thẹn quá hóa giận?”, Hoàng Can nghiêng đầu, nhướng mày khiêu khích.
“Ngươi!”
Chát!
Tiếng kinh đường mộc đột nhiên vang lên.
“Trên công đường, không được tranh chấp náo loạn”, Bao đại nhân quát lớn, ngưng một chút, lại hỏi, “Bạch Ngọc Đường, những lời ngươi vừa nói có kẻ nào khác có thể làm chứng cho ngươi?”.
“Hai vị tiền bối Y Tiên, Độc Thánh đều có thể làm chứng”, Bạch Ngọc Đường ôm quyền đáp.
“Hai người họ hiện đang ở đâu?”
“Việc này…”, Bạch Ngọc Đường cau mày, “Hai vị tiền bối sau khi luyện thành giải dược liền biến mất chẳng thấy tung tích đâu…”.
“Vậy thì chính là không người đối chứng!”, Bàng thái sư vỗ tay vịn ghế, thản nhiên nói, “Ngược lại, thiên hạ này rốt cuộc hai vị tiền bối ấy có tồn tại hay không, chưa biết chừng đáp án lại là không!”.
“Còn có thôn dân thôn Du Lâm…”, Bạch Ngọc Đường lại tiếp.
Nhưng nói được nửa câu, lại bị Hoàng Can cắt ngang.
Chỉ thấy Hoàng Can chắp hai tay, trưng ra vẻ oan khuất:
“Hoàng thượng, nếu những lời người này nói đến đều là sự thực, rằng Triển Chiêu vì cứu thôn dân một thôn Du Lâm mà không thể đích thân mang giải dược về, thì chi bằng Hoàng thượng hãy phái người đến thôn Du Lâm điều tra là sáng tỏ ngay thôi! Cũng là trả lại sự trong sạch cho thuộc hạ!”.
Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân đều biến sắc.
Bao đại nhân hai mắt trợn trừng, Công Tôn tiên sinh ngừng bút kinh ngạc, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Hoàng Can, mặt mày sửng sốt.
Kim Kiền thì sắc mặt lại càng trắng bệch.
Con chồn hôi này thế nào mà lại tự mình đề xuất chuyện để cho thôn dân thôn Du Lâm đến đây làm chứng?! Tại sao nhỉ? Thôn dân thôn Du Lâm mà đến, thì toàn bộ những lời bịa đặt của Hoàng Can đều bị vạch trần, con chồn hôi này vì sao lại muốn chĩa họng súng về phía mình?! Trừ phi… Hỏng rồi, hỏng rồi! Nhất định là hắn đã sớm biết thôn dân thôn Du Lâm không tới được, cho nên mới dám… Lẽ nào, lẽ nào những thôn dân kia đã bị diệt khẩu…
Nghĩ đến đây, lông mao toàn thân Kim Kiền dựng ngược hết lên, lại càng không dám nghĩ tiếp nữa.
“Hoàng chỉ huy sứ nói rất có lý, Bao khanh, phái người đến thôn Du Lâm điều tra một chuyến!”, Hoàng thượng gật đầu nói.
Bao đại nhân đứng dậy, thi lễ nói: “Khởi bẩm Thánh thượng, hôm qua Bao Chửng đã phái người cho bồ câu đưa thư đến huyện thừa nơi đó điều tra, chắc hẳn nội trong một canh giờ nữa sẽ có kết quả”.
“Được, vậy thì đợi một chút”, Hoàng thượng gật đầu.
“Thần tuân chỉ!”
Sau đó, không một ai lên tiếng, trên công đường dưới công đường yên tĩnh dị thường, ngay cả tiếng hô hấp của chúng nhân cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.