Ven ngoại ô cách Tương Dương thành chừng dặm, núi non liên miên, cây rừng choán lối, dây leo ngổn ngang, lá cây ngợp mắt, che mờ ánh trăng, tuyệt không bóng người.
Trong tĩnh mịch u ám, lại phủ thêm một tầng u ám khác, đặc một góc rừng. Sau tầng tầng lá cây, mơ hồ nhận ra bập bùng ánh lửa. Lả tả giữa trời một màu lửa sém, tung bay trong gió, hệt như bướm đêm, khiêu vũ quay cuồng, rồi lại sa nhanh xuống đất, hoá thành tro bụi.
Một nhóm người cúi đầu, vai rung rung, khiến gương mặt họ lúc tỏ lúc mờ như thể bị sự nhập nhoạng trong đêm tối này vờn giỡn.
"Ngũ đệ! Đệ chết thảm quá! Chết thảm quá!"
"Ta thật không ngờ! Đệ chết còn chẳng được toàn thây!"
"Ông trời thật không có mắt! Bạch ngũ gia cùng Kim giáo uý là những người tốt như vậy! Thế nhưng lại chết không toàn thây! Aaaaa"
Bảy người quây lại thành vòng tròn, quỳ xuống nức nở, chung quanh tiền giấy lả tả khắp nơi, tiếng khóc ngập trời, thê lương vô hạn.
Bụi giấy tán loạn, ánh lửa phiêu diêu, đám tiền giấy hoá vàng tụ thêm ánh lửa, hắt vào khuôn mặt từng người. Phía bên trái có bốn người. Một gương mặt nghiêm nghị, đức cao vọng trọng. Người đứng kế bên tóc tết lên cao. Bên cạnh là người có cặp mắt đậu với hàm râu trê. Và cuối cùng là một vị hảo hán râu quai nón chăng khắp mặt. Chẳng khó để đoán ra đây là Tứ Thử Hãm Không Đảo: Lư Phương, Hàn Chương, Tưởng Bình, Từ Khánh. Có điều khác với dáng vẻ anh dũng thường thấy, giờ đây trong mắt bốn người họ phủ ngập vẻ đau đớn tang tóc.
Ba người còn lại cũng chẳng bớt buồn khổ hơn. Một thư sinh dáng vẻ ôn hoà, đầu vẫn rướm máu, hãy còn quấn băng, hai mắt rưng rưng, hai gối quỳ xuống, chua xót nhìn sang hai người bên cạnh đang liên tục châm đốt giấy vàng. Mà hai người này, toàn thân băng bó, động tác cứng nhắc, hiển nhiên vết thương không nhẹ. Ba người này không phải ai khác ngoài Nhan Tra Tán, Mã Hán, Vương Triều.
Ở giữa vòng tròn bảy người trên, chẳng phải bài vị, cũng không phải mộ phần mà là một cái hũ gốm sơn đen đặc.
Tại chốn hoang vu này, nhìn cảnh bảy người... khóc than với cái bình gốm xem ra cũng có chút kì cục.
"Kim giáo uý! Bạch thiếu hiệp! Chúng ta nhất định báo thù!", hai người Vương Triều Mã Hán vừa khóc vừa nấc lên.
"Báo thù được thì sao?.... Ngũ đệ... Ngũ đệ cũng chẳng thể về được nữa!", Từ Khánh nói năng ngắt quãng, cơ hồ như đã khóc hết hơi.
"Đúng vậy! Có báo thù được thì hai người họ cũng chẳng thể về được nữa!", Nhan Tra Tán chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm trống rỗng trước mặt.Phía chân trời treo một mảnh trăng sáng, rọi nguyệt quang vào những lớp mây, khiến chúng ánh lên những tia sáng bạc, vắt ngang qua bầu trời.
"Không ngờ bảy ngày sau khi hai người họ ra đi, thời tiết lại tốt đến vậy....", lệ tuôn một giọt nhẹ trong từ khoé mắt thư sinh, "ông Trời có lẽ cũng muốn họ ra đi thanh thản phần nào..."
Lời còn chưa dứt thì đám mây bạc đột nhiên sáng loé lên như mặt trời đánh tan đêm đen. Chớp mắt sau, một vệt sáng loà kéo qua, khiến trăng sáng cũng vội bị lu mờ.
"Cái gì vậy?", Nhan Tra Tán hốt hoảng đứng dậy kinh hô.
Mọi người nhìn lên, nhất thời trợn mắt há mồm.
Mây bạc chiếu ra những bụi sáng lấp lánh tựa tinh tú. Ánh sáng xoáy tròn trong đêm, bóng sao dịch chuyển, cuối cùng kết lại thành thứ ánh sáng vạn trượng xé dọc màn đêm.
"Đoàng!"
Ánh sáng này dẫn theo tiếng nổ lớn rung chuyển không gian, khi tiếp đất liền toé lửa cùng bụi sáng. Ngay sau đó, hai đạo kim quang xoáy ra từ vòng xoáy bạc nọ, chiếu ra những lưu quang đầy màu sắc rụng rơi lả tả một khoảng rừng.
"Xem phương hướng thì ắt hẳn là nơi rừng cây phía bên kia, men theo con đường dẫn ra hồ nước!", Hàn Chương hô lên.
"Đi! Đi xem!"
Rừng đen thăm thẳm. Suối chảy róc rách. Mặt hồ toả sáng, rực lên trong đêm tối. Vạn tia sáng vàng trùng trùng lấp lánh từ mặt nước, tụ lại thành hai đạo kim quang ảo diệu chói mắt.
Đột nhiên, hai đạo kim quang chợt tắt ngóm, khiến hai bóng người đang ở thế treo lơ lửng bỗng dưng rơi tõm xống mặt hồ. "Phù phù phù...", bọt bong bóng bòm bọp nổi lên.
"Ứ phụt khụ khụ! Cứu mạnggggg!"
Một tiếng thét chói tai vang lên, hai cánh tay thò lên khỏi mặt nước, quờ quạng lung tung, quẫy đạp một hồi, làm bọt nước loạn biến. Mãi sau, một cái đầu trồi lên, phun ra một bụm nước, kèm theo mấy tiếng tiếng: "Cứu mạng! Không bơi... Không biết bơi...!"
Ngay bên cạnh, một đám bọt nước cũng ùng ục nổi lên. Ngay chính lúc này, một đạo nhân ảnh thoát ra, đánh động mặt nước.
Ngàn vạn giọt nước vẩy ra, ướt đẫm màu trăng, trong suốt lăn từ suối tóc đen bóng rồi rớt xuống, lộ ra dung mạo tuấn mỹ tựa hoa, mày kiếm tóc mai, mặt như quan ngọc. Lưu quang trong đôi mắt hoa đào vẫn còn chói lọi,.... Không ai khác ngoài Bạch Ngọc Đường.
"Cái này... Là sao...?", Bạch Ngọc Đường đảo mắt xung quanh một vòng, khiếp sợ tột độ. Lại rũ mắt xuống, phát hiện thấy cái gì đó ngay cạnh đang giãy dụa trong nước, vội vàng lấy tay kéo lên.
"Đừng sợ! Nước tới hông thôi!"
"Phụt... Phì phì... Khụ!". Bị lôi lên khỏi mặt nước, người nào đó khựng lại chốc lát, rồi ho khan kịch liệt: "Sặc, chắc chớt!"
"Tiểu Kim Tử!", Bạch Ngọc Đường vội vàng hỏi. "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao! Không sao!", Kim Kiền gạt bâng quơ nước trên mặt, trợn mắt nhìn, nhất thời đờ người ra: "Í! Ủa ủa! Thế này là sao?!"Tiếng thét có phần chói tai ngút lên tận trời.
Hai người vẫn lóp ngóp trong nước, mắt hoa đào trợn trừng, mắt nhỏ trợn ngược lên, đứng như trời trồng một lát, cứng ngắc ngó đông tây.
Gió tĩnh trăng sáng, núi cao rừng thẳm, nước hồ sóng sánh, cảnh đêm vui mắt... Chắc trêuuuuuuuuu!
"Này đây là đâu ba!?!? Chúng ta không phải là chết cháy ở Đồng Võng Trận Xung Tiêu Lâu rồi sao?", Kim Kiền ôm đầu với vẻ mặt hoảng sợ.
"Như ma làm quá má!", Bạch Ngọc Đường khiếp đảm không thua kém gì cái người đứng cạnh. Ngón tay thon dài khẽ lùa qua lọn tóc còn đẫm nước, rồi đưa lên đầu, vuốt xuống khuôn mặt, dùng sức nhéo mạnh.....
"Á đauuuuuuuuuuuu! Bạch Ngũ gia huynh làm cái trò gì vậy?!", Kim Kiền khóc lóc kêu gào thảm thiết.
"Í! Đau à!? Thế không phải mơ à?!", Bạch Ngọc Đường chậm rãi thu tay về.
Kim Kiền ai oán bưng má trừng mắt lườm Bạch Ngọc Đường, nhất thời sờ phải da mặt, lại một phen cả kinh: "Ố!?! Không sưng nè!"
"Gì không sưng?!", Bạch Ngọc Đướng hơi cúi xuống nhìn, bấy giờ mới phát hiện ra điểm quỷ dị.
Chỗ ong vò vẽ đốt Kim Kiền sưng vù lên lúc trước, bây giờ đã khôi phục lại y như lúc đầu.
Lạ ghê:v!
Vẫn đứng trong nước, hai người đưa mắt nhìn nhau... Sau đó...
.... Đồng thời "Hắt xì!"
"Lạnh quá! Lên bờ trước đã!", Hai hàm răng Kim Kiền bắt đầu lập cập va vào nhau.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày gật gật, xoay người. Một tay giữ chặt Kim Kiền, tay kia lần lần mò mẫm đi tới bờ.
Tới nơi, Bạch ta leo lên trước, rồi chìa tay hướng Kim Kiền: "Tiểu Kim Tử! Lại đây coi!"
Nhìn Bạch Ngọc Đường lúc này toàn thân đã thoát khỏi mặt nước... Khiến Kim Kiền sau một khắc liền... Choáng váng.
Ngân quang vướng nguyệt, tuyết y mỏng tang như cánh ve, vì còn đang ướt nên vẫn dính chặt lấy thân thể. Thân ngọc thoáng ẩn hiện dưới làn áo mong manh, phác ra bờ eo thon gọn, lưng trần nuột nà, bắp chân thon dài...
Đã thế, lúc quay đầu lại...
Tóc mai như mực, rủ xuống, vốn đã che đi nửa người trên. Vậy mà giọt nước kia nghịch ngợm vô tình, cứ thế lăn xuống, lăn xuống... Khiến như ẩn... Như hiện... Khuôn ngực Bạch Ngọc Đường. (=))))))
Chúa à! Thần tiên đại tỷ ơi! Là đang mơ đi!
"Ực!", Kim Kiền gian nan nuốt xuống ngụm nước miếng...
"Tiểu Kim Tử?!", Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, theo hướng Kim Kiền nhìn, tự xem xét bản thân. Hai mắt nhất thời vỡ toang, giọng sợ hãi: "Sao lại vầyyyyyyyyyyy! Quần áo Ngũ gia? Thế quái nào chỉ còn một mảnh tiết yyyyyyyyyy!!!!!" ()
------
() áo lót của người cổ đại =)))) cũng kín đáo lắm chứ bộ =))) mà tại ông anh Bạch chơi sang nên chọn đồ mỏng mát chất lượng thượng thừa nên mới sệch si như vầy à =))))
------Rồi giương mắt nhìn Kim Kiền... Nàng ta, hai mắt vẫn loè loè toả sáng, mồm khẽ mở, chút nước miếng bên mép cứ thế trôi tuột xuống.
Tuấn tú dung nhan phác qua chút khó hiểu... Rồi tức thì đỏ lên, hai nắm đấm dứ dứ trước ngực, gào lên: "Nhìn cái gì mà nhìnnnnnn! Không mau mà đứng lên đi!"
Bạch Ngọc Đường, nhan sắc hoạ thuỷ tuy mê hoặc là vậy nhưng vẫn chưa sánh ngang được công phu sư tử rống, khiến Kim Kiền lập tức hồi tỉnh rùng mình một cái, lập cập bò lên bờ, "Hắt xì, hắt xì! Lạnh quá!"
"Hítt!", người đối diện bất giác hít sâu một hơi khiến Kim Kiền giật mình, da đầu tê rần.
Nhìn qua thì thấy Bạch Ngọc Đường... Mắt hoa đào trợn tròn, trớ trêu nhìn mình lom lom... Mà nơi ánh mắt bấu chặt vào.... Là nửa người trên...
Kim Kiền lòng loạn, tim đập, cảm nhận được dự cảm bất thường... Chậm rãi cúi đầu nhìn kỹ.... Thì thấy đầu như bị gậy Thiết Bảng của Tề Thiên Đại Thánh giáng cho một cái chí mạng, đỉnh đầu đau nhói, phát ra tiếng ong ong....
Trên người mình thế quái nào cũng chỉ một mảnh tiết y vậy? Tuy không trắng tròn bánh trôi như Bạch Ngọc Đường, chất liệu cũng không phải lụa tơ tằm thông thấu, mà là một mảnh áo lót màu xám bằng gấm dày... Nhưng trọng điểm... Trọng điểm là....
Tiết y dính nước, dính sát vào người, khiến cho tấm vải quấn hiện rõ khuôn ngực... Rõ mồn một.
Không... Không phải chứ?!
Kim Kiền ngẩng đầu nhìn phía đối diện... Sắc mặt Bạch Ngọc Đường trắng bệch, ngang ngửa với màu áo quần thường mang, hai bước đi đến trước mặt Kim Kiền, mắt trừng trừng, mãi sau mới thốt nên lời nhưng với âm điệu cao vống: "Tiểu Kim Tử!! Ngươi... Ngươi...."
Kim Kiền vội lấy hai tay che ngang vùng ngực... Nhìn Bạch Ngọc Đường cười bất đắc dĩ: "Bạch Ngũ gia! Nếu ta nói với huynh là do ngực ta bị thương nên bị sưng lên thì huynh có tin không..."
"Ngươi... Là nữ tử?", tiếng tru quái dị vút hẳn lên trời.
"Quả nhiên là không tin mà!", Kim Kiền mặt như muốn khóc.
"Sao, làm sao có thể....", ánh mắt Bạch Ngọc Đường đảo loạn không biết nên nhìn đi đâu. Lại không biết thế nào, tay chụp lấy thái dương, day lấy day để, bộ dạng như muốn ngất luôn ra đấy. Ngọc diện dung nhan hé ra phiếm hồng, rồi trong chốc lát sắc đỏ lan ra tận cổ. Mới đó mà Bạch Thử đã bị hun thành Hồng Thử.
Đột nhiên, Bạch Ngọc Đường xoay người lại, đưa lưng về phía Kim Kiền, cổ gáy đỏ bừng, quát: "Còn không mau thay y phục?!"
"Y phục đâu mà thayyy?!", Kim Kiền khóc không ra nước mắt.
Bạch Ngọc Đường thân hình run lên, lập tức cởi áo nới dây lưng, tay chân luống cuống, muốn cởi phắt mảnh tiết y duy nhất trên người mình.
"Ngũ... Ngũ gia...!", Kim Kiền đầu muốn phát nổ, vội can ngăn: "Huynh cũng đừng cởi! Trên người huynh cũng chỉ còn một mảnh y phục, nếu thoát y..."
Thôi lỡ mồm...
Bạch Ngọc Đường đột nhiên cánh tay đang giật dây áo khựng lại cứng đờ. Vệt đỏ trên cổ lan tận xuống lưng.Mẹ ơi sao bây giờ con thành ra cái thế đi trêu chọc trai nhà lành vậy!?
Da đầu Kim Kiền giật không ngừng nghỉ.
"Tóm lại, Bạch Ngũ gia, trước hết chúng ta..."
"Ngũ đệ!"
"Kim giáo uý!"
Bỗng nhiên hai tiếng nổ lớn từ bên tai, vô số bóng người phi từ trong rừng ra.
Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền quay lại cả kinh. Cái đám đang lao đến.... Nước mắt đầy mặt, vui vẻ không thôi, lao nhanh về phía hai kẻ vừa từ dưới hồ chui lên.
Thế rồi... Mấy con mắt nhìn nhau, có chút đứng hình. Kim Kiền nhìn vẻ mặt của Tứ Thử, Nhan Tra Tán, Vương Triều, Mã Hán, người đang vui vẻ, đột nhiên... Đổi kiểu thành vẻ mặt kinh hãi như tận thế,... Lòng nàng tự dưng sinh u uất, chỉ một từ duy nhất có thể diễn đạt tâm trạng lúc này....
CHẾT TIỆT!
Phân đoạn cẩu huyết!
Đứng phía đối diện, Nhan Tra Tán, Trương Long, Triệu Hổ nhìn nhau mắt tròn mắt dẹt... Dòm cảnh tượng trước mặt, trong lòng dấy lên bi phẫn.
Dưới ánh trăng, thân Kim Kiền gầy nhỏ, hai tay ôm chặt lấy thân mình, run cầm cập đáng thương, trong mắt loang loáng ánh nước... (Kim Kiền: nè nè! Là do mấy ngươi bỗng dưng xông đến doạ ta sợ chứ!")
Bạch Ngọc Đường quần áo không chỉnh tề, tay đang ở thế sắp sửa cởi áo, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt loé sáng, vẻ mặt đáng khinh.
Cùng một cảnh nhưng mắt Tứ Thử thì góc độ lại hoàn toàn khác.
Ngũ đệ nhà mình, dung mạo như tiên, xiêm y dính nước, lộ rõ da thịt, quần áo xốc xếch, rõ ràng là bị người ta xé rách, mặt mũi phiếm hồng, hai mắt giận dữ, rõ ràng là thẹn quá hoá giận.
Trong khi sau lưng Ngũ đệ, lại là Kim Kiền, mắt lộ hung quang, ý cười tàn khốc (Họ Kim nào đó: bậy bậy! Đó là do da mặt co rút!), như sói rình mồi, ý đồ bất chính!
"Kim Kiền! Ngươi định làm gì Ngũ đệ nhà ta?!"
"Bạch Ngọc Đường! Huynh định giở trò gì với Kim giáo uý!"
Hai câu cùng lúc vọt từ mồm Từ Khánh và Vương Triều.
Lửa trại vàng sáng ngời ấm áp...
Kim Kiền trùm áo ngoài của Nhan Tra Tán, mặt không hiểu gì, nhìn con chuột ở phía đối diện, đang khoác tạm áo của Lư Phương, cũng chẳng rõ mô tê khi bị các đại ca xung quanh giở đủ trò.
Lư Phương xoa xoa đỉnh đầu Bạch Ngọc Đường, một tay lau mồ hôi liên tục: "Còn sống là tốt! Còn sống là tốt!",
Hàn Chương nhấc một que củi lên, đi vòng vòng quanh Bạch Ngọc Đường, soi cái bóng Bạch Ngọc Đường từ đủ hướng, vui quá bật khóc: "Có bóng có bóng! Quả nhiên Ngũ đệ vẫn còn sống!"
"Từ Khánh nhéo nhéo từ trên xuống dưới Tiểu Bạch một hồi, nhấc râu chùi nước mắt: "Em nó còn nguyên thịt, còn nguyên thịt!"
Chỉ có Tưởng Bình vẫn bình tĩnh lấy tay rờ lên động mạch của Tiểu Thử, vuốt râu thì thầm: "Vẫn ấm!"
Bốn con chuột này... Không phải sợ ma đó chứ!Trong lòng Kim Kiền buồn bực nghĩ ngợi, đột nhiên thấy gai gai sau lưng, định thần nhìn lại, thây hai ông tướng Vương Triều, Mã Hán ngồi cạnh mình mắt cũng loè loè phát sáng, bộ dạng cũng đang muốn cấu nhéo như Tứ Thử làm với Bạch Ngọc Đường.
"Các ngươi định làm gì?"
Kim Kiền bất giác trùm chặt quần áo.
"Kim giáo uý chưa chết! Thật tốt quá!", Mã Hán chùi nước mắt.
"Kim Kiền! Kim Kiền chưa chết!", Vương Triều nghẹn ngào.
Bệnh sợ ma cũng lây được hả?
Kim Kiền dời ánh mắt nghi ngờ ngó ngó Nhan Tra Tán. Vừa nhìn thì càng thấy thêm thập phần quỷ dị.
Nhan Tra Tán trước giờ tính cách luôn bình tĩnh, nay cũng đang nhìn mình mà đỏ hoe con mắt, vẻ mặt lộ rõ vui mừng sau khi thoát nạn.
Làm trò gì thế? Thế quái nào?
Kim Kiền nóng nảy gãi đầu.
"Ngũ đệ, Kim giáo uý! Hai người làm sao thoát chết được vậy? Mà sao lại đến được nơi này?", Tưởng Bình hỏi.
"Đệ cũng chẳng hiểu tại sao!", mặt Bạch Ngọc Đường có vẻ vẫn chưa hết hoảng sợ sau trận sờ soạng của mấy sư huynh mình, khẽ nhíu mày nói. "Lúc đệ và Tiểu Kim Tử mắc kẹt trong Đồng Võng Trận, vạn tiễn bắn ra, ánh lửa tứ phía, cảm giác rõ ràng tên đã xuyên người, đau thấu tim gan, ai ngờ đúng lúc bạch quang loé lên, mở mắt ra thì đã thấy bị rơi vào cái hồ đằng kia!"
"Hay đụng phải cơ quan quỷ dị nào?!", Kim Kiền vuốt cằm phỏng đoán.
"Xuỳ! Thiên hạ làm quái gì có cái loại cơ quan đó!", Bạch Ngọc Đường trừng mắt liếc.
"Thế thì tại sao chứ?", mặt Kim Kiền như muốn ịn lên một dấu chấm hỏi to tướng.
Hai người đôi qua đôi lại vài câu, đột nhiên thấy không ổn, xung quanh lắng xuống từ lúc nào, im lặng đến đáng sợ.
Ngước mắt nhìn lên, thấy Tứ Thử, cùng đám Nhan Tra Tán đương tròn xoe mắt, vạn phần kinh ngạc.
Bạch Ngọc Đường và Kim Kiền nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng mặt mày đổi sắc, dị khẩu đồng thanh:
"Giờ nào rồi?"
Chúng nhân vẫn ú ớ không hiểu hai người này nói gì.
"Triển đại nhân thì sao? Triển đại nhân sao rồi?!", Kim Kiền nhảy dựng lên.
"Không phải nói Triển Chiêu nửa đêm sẽ bị chém đầu sao? Giờ là giờ nào rồi?"
Gió đêm lùa tới, ánh lửa bung mạnh, sắc mặt chúng nhân thêm phần bất định.
Chẳng... Chẳng nhẽ...
Bạch, Kim mặt mày tái nhợt.
"Triển hộ vệ không sao!", Nhan Tra Tán hít một hơi giải thích.
"Là thật?", Bạch Ngọc Đường sáng hai mắt lên.
"Còn chờ gì nữa!? Mau đi cứu người! Nếu để muộn thì...", Kim Kiền vội vàng xông ra.
"Đừng vội!", Nhan Tra Tán vội ngăn lại Kim Kiền. "Bao đại nhân, Triển hộ vệ và Công Tôn tiên sinh tạm thời vẫn an toàn! Chúng ta đã thảo luận xong cách ứng cứu!... Ngũ đệ và Kim giáo uý hai người....", Tưởng Bình giữ chặt Bạch Ngọc Đường, chân mày nhíu đến độ sắp thành một hàng, muốn nói nhưng lại không thể thốt ra.Hai người vừa thoát chết kia cũng bắt đầu cảm thấy không khí quỷ dị mà mọi người giành cho mình, không nhịn được mà cùng hỏi: "Bọn ta làm sao?"
Nhan Tra Tán thần sắc khó dò, quay ra nhìn Tưởng Bình. Tứ gia nheo mắt hít một hơi hỏi dò: "Hai ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?"
"Ngày gì?", Bạch Ngọc Đường trừng mắt: "Ngày Tương Dương Vương muốn hại chết Triển Chiêu?!"
Vừa nói xong, sắc mặt Tưởng Bình cũng liền thay đổi, xung quanh mọi người cũng kinh hãi quá độ.
"Gì?!", Kim Kiền nhìn vẻ mặt chúng nhân, dự cảm không lành nhoi nhói trong lòng.
Con chuột nước này hỏi câu ngộ vầy? Hôm nay là ngày gì là sao? Hay Tương Dương Vương giết người cũng phải chọn ngày lành tháng tốt, đêm thanh trăng sạch, đúng rằm giữa tháng mới chịu?
Từ từ đã! Trăng tròn....
Mắt Kim Kiền nheo lại, hé mắt nhìn trời, đột nhiên tế bào toàn thân như muốn đình công.
Vầng trăng tròn lửng lơ trên trời đêm lạnh lẽo...
Thấy sự bất thường của Kim Kiền, Bạch Ngọc Đường cũng liền nhìn lên trời... Rồi sững lại... "Sao lại như thế!?"
Tưởng Bình nhẹ giọng: "Hôm nay, đáng nhẽ là Thất đầu() của Ngũ đệ và Kim giáo uý!"
------
() theo văn hoá Trung Quốc, thì đó là khoảng thời gian đêm thứ , rạng sáng ngày thứ tính từ ngày người nào đó chết. Trong khoảng thời gian này, linh hồn người vừa chết kia sẽ hiện về nhìn người nhà một lần để yên tâm, không còn chứa vương vấn và siêu thoát
------
"Thất đầu...", Kim Kiền lẩm bẩm
Ta nhớ rõ ràng lúc xuất phát thì là trăng khuyết...
Nhưng giờ lại là trăng tròn?!
Khí lạnh từ sau lưng phát ra, khiến toàn thân dựng tóc gáy. Kim Kiền bất giác cọ cọ tạo tí hơi ấm, ai dè đụng trúng phải một vật tròn tròn.
" hôm trước, Tương Dương Vương ra cáo thị trảm Miêu yêu, và cũng là ngày trước, người đi vào Đồng Võng Trận, chết không toàn thây....", giọng Tưởng Bình như ở dưới âm ti vọng đến dương gian.
" ngày trước?", Bạch Nhọc Đường sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
" ngày trước?", Kim Kiền nhìn cổ tay mình, nhìn vào cái vật hình tròn trên đó.
Vật đó đã không còn lành lặn như trước, bốc mùi cháy khét, giống như bị nung ở nhiệt độ cao... Vậy thì bạch quang loé lên trước khi chết?!
Đau đến lóc da lóc thịt.
Y phục không biết sao lại biến mất...
Đột nhiên ngày trôi qua...
Cháy khét... Máy thời gian...
Sau vài manh mối liên kết lại, Kim Kiền ngộ ra.
Là máy thời gian! Chính nó đã nhân lúc ta và Bạch Ngọc Đường đáng ra chết trong Đồng Võng Trận nhưng lại xuyên không qua ngày nên thoát được!
Chả khoa học tí nào!
À... Nhưng không... Cái máy này là sản phẩm khoa học!
... Cho nên có lẽ... Phải đổi lại nói là...Thật không phong kiến tí nào! Không đúng không đúng! Phải là.... trái ý trời! Thay đổi vận mệnh!
Kim Kiền đột nhiên thấy mình uy võ hùng tráng như Trường Giang cuồn cuộn.
"Tin tức này đều là hôm nay sau khi Tứ Thử và Hắc Yêu Hồ Trí Hoá gặp nhau và được Trí Hoá truyền tin...", Nhan Tra Tán nhìn Kim Kiền, đột nhiên ánh mắt chợt loé, cao giọng hỏi: "Kim giáo uý, cổ tay ngươi là...?"
"Không có gì! Không có gì!", Kim Kiền giật mình vội lấy áo phủ lên tay, cố ra vẻ bình tĩnh.
"Kim giáo uý lúc nãy giống như hiểu ra điều gì đó?", Tưởng Bình thâm sâu khó dò nhìn Kim Kiền.
"Há há", Kim Kiền cười khô khốc hai tiếng, ánh mắt lờ đi.
Đùa sao? Đánh chết cũng không nói được.
Nếu để đám người cổ đại này biết ta đến từ tương lai, có thể vượt thời gian...
Nhất định ta sẽ bị coi như yêu quái điên rồ dị đoan, rồi bị trùm mền úp bao bố giao cho quốc gia!
Ấy! Chờ đã!
Kim Kiền khẽ động lông mày.
Sao ta lại quên được Công Tôn trúc tử đã bảo kê cho ta cái danh hiệu thông quỷ đạt thần sao?
Giờ mà không dùng cái danh hiệu này thì đợi đến bao giờ!?
Nghĩ đến đây, Kim Kiền lập tức sáng mắt lên, nghiêm chỉnh nói: "Thì ra là thế! Kim mỗ đã hiểu!"
Mọi người kinh ngạc, đặc biệt là Tưởng Bình và Nhan Tra Tán, ánh mắt hai người này chằm chằm nhìn Kim Kiền như muốn nuốt lấy. Bạch Ngọc Đường thì vô tình thấy Kim Kiền lén lút che cổ tay.
Kim Kiền đứng lên, ôm quyền nhìn xung quanh: "Chư vị hẳn cũng biết Kim mỗ có vài phần bản lĩnh quỷ thần. Chắc chắn giữa thời khắc sự sống cái chết, Kim mỗ đã thành tâm cầu xin cảm động Trời Đất nên Ngọc hoàng hiển linh phái thần thánh hạ phàm, tương trợ cứu Kim mỗ và Bạch ngũ gia thoát khỏi hiểm cảnh, vượt được thời gian..."
"Vượt thời gian?!", Tưởng, Nhan cùng lúc bắt lấy mấu chốt vấn đề.
Chết tiệt hai vị tai gì mà thính thế!.
Cái người mau mồm nhanh miệng tới độ suýt cắn phải lưỡi mà nuốt xuống kia chỉ còn cách tiếp tục bịa chuyện ra làm quà: "Không sai! ngày thời gian qua trong chớp mắt, thật sự là tiên nhân giáng thế. Các vị không nghe nói sao, trên trời ngày bằng nhân gian năm..."
Nói xong Kim Kiền liền quỳ xuống thành khẩn sụp lạy bái thiên vái địa dập đầu cái.
Mọi người nhìn nhau. Tưởng Bình, Nhan Tra Tán nhìn nhau, bốn mắt loé lên, nhưng vẫn chưa phát biểu thêm ý kiến, bèn cùng tất cả quỳ xuống khấu bái theo Kim Kiền. Chỉ duy có Bạch Ngọc Đường tuy quỳ dưới đất nhưng lại không khấn không vái, trườn sang hai bước, quỳ cạnh Kim Kiền, hạ giọng nói: "Tiểu Kim Tử! Ngươi tưởng lừa ai chứ đừng mong lừa nổi Ngũ gia! Ta còn nhớ rõ bạch quang phát ra lúc đó là từ cái vòng gia truyền của ngươi đó!"
Kim Kiền kinh hãi, nắm lấy cổ tay, hung tợn nhìn Bạch Ngọc Đường.
Đùa à? Cái lúc tranh tối tranh sáng nhá nhá nhem nhem sinh tử bất phân như vậy mà ngươi vẫn để ý chuyện này! Thị lực với trí nhớ có tốt quá đà không vậy!Bạch Ngọc Đường nhìn Kim Kiền, rồi cười lên, giọng chỉ đủ cho Kim Kiền nghe: "Nếu ngươi không muốn nói thì Ngũ gia ta cũng sẽ giúp ngươi che giấu, cả chuyện ngươi là... Ngũ gia ta cũng sẽ không nói với ai, đặc biệt là... Hé hé... Sẽ không nói cho con mèo thúi đó..."
"Oopps!", Mắt nhỏ Kim Kiền láo liên tránh né.
Bạch Ngọc Đường đắc ý: "Hí hí! Cái con mèo khô như que củi đó cũng buồn cười! Vẫn cứ nghĩ Tiểu Kim Tử bị bệnh gì đó mà không nói ra..."
Nói đến đây đột nhiên nét mặt Bạch Ngọc Đường sa xuống quỷ dị... Kim Kiền quay đầu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, không biết nghĩ đến cái gì bậy bạ mà tự nhiên mặt mũi đỏ bừng. Nghĩ lại câu trên, câu dưới Kim Kiền buột mồm mở miệng trấn an Chuột trắng nhỏ:
"Không sao! Bạch ngũ gia! Tại Bùi gia trang, lúc huynh và Triển đại nhân đi nhà xí... Ta bị chóng mặt! Không thấy gì đâu!"
"Câm miệnggggg!", mặt và cổ Bạch Ngọc Đường đỏ bừng, ra giọng cố hét.
Kim Kiền sờ sờ mũi, quyết định im lặng là thượng sách.
"Ngũ đệ! Ngũ đệ và Kim giáo uý thì thầm to nhỏ cái gì thế? Người ta là một tiểu cô nương! Đừng đứng gần vậy chứ?!"
Giọng Từ Khánh đột nhiên vọng tới.
"Hức!", sau một trận hít ra thở vào, mọi thứ yên lặng như tờ.
Kim Kiền sững người ra. Cả Bạch Ngọc Đường cũng cứng người. Hai người từ từ quay đầu, nhìn mọi người với vẻ chết trân.
Thấy Nhan Tra Tán quay mặt đi, Vương Triều nhìn Đông, Mã Hán nhìn Tây, Lư Phương cười gượng, Tưởng Bình nháy mắt... Còn Từ Khánh thì một bộ dạng không hiểu chuyện gì. Chỉ có Hàn Chương còn hoạt náo, vỗ đầu Từ Khánh, mặt đầy tiếc hận: "Lão tam! Đệ nói ít đi một chút thì cũng không ai nói đệ câm!"
"Cái gì?! Nhưng lúc ở đập nước, chúng ta đều nhìn rõ Kim giáo uý rõ ràng là một tiểu cô nương mà", Từ Khánh xoa đầu, càng chẳng hiểu mô tê gì, "Không phải nói nam nữ thụ thụ bất thân sao? Ta chỉ có lòng nhắc nhở Ngũ đệ..."
------
() vâng=)) không phải cô nương=))) chỉ được coi là một TIỂU cô nương thoyyyy =))))
------
"Khụ khụ!", Nhan Tra Tán và Tưởng Bình ho khan mấy tiếng.
Vốn cứ nghĩ lúc binh hoang mã loạn, có thể thưa cơ mà che giấu thân phận. Nhưng đám giang hồ này cũng quả thật ánh mắt sắc bén.
Kim Kiền tối mặt u ám.
Bạch Ngọc Đường nhìn Kim Kiền, sau đó sắc mặt nghiêm túc nhìn mọi người, trên mặt viết rõ: "Ai dám nói ra, không xong với ta!"
Mọi người dời ánh mắt đi.
"Kim giáo uý nữ cải nam trang ắt có nỗi khổ riêng của nàng...", Nhan Tra Tán đưa ra chỉ thị, "Không được truyền ra ngoài!"
"Đó là đương nhiên!", Mọi người dồn dập hùa theo.
"Còn nữa...", Nhan Tra Tán dừng lại do dự một chút. "Chúng ta biết thân phận của Kim giáo uý thế này... Nhưng cũng không nên nói cho Triển hộ vệ biết...""Á?! Tại sao?!", Từ Khánh hỏi.
"Lẽ nào Triển Chiêu mà cũng không biết Kim giáo uý là nữ tử?", Hàn Chương tỏ vẻ kích động.
"Không phải... Ý Nhan mỗ là chư vị thấy xuyên thấu xiêm y Kim giáo uý như vậy thì đừng...", Nhan Tra Tán định giải thích.
"Hí hí! Thú vị ghê!", Hàn Chương cười hưng phấn.
"Triển Chiêu không biết? Hô hô! Thế chẳng hoá hắn còn ngốc hơn ta sao?", Từ Khánh đắc ý cười lớn.
"Đúng thế đúng thế! Đợi chúng ta nói với Triển đại nhân nhất định sẽ làm Triển đại nhân hoảng hốt một phen!", Vương Triều Mã Hán bắt đầu ồn ào.
"Thật muốn xem cái biểu cảm của Xú Miêu!", Bạch Ngọc Đường ra chiều nôn nóng. Lư Phương nhìn mọi người lắc đầu. Tưởng Bình thì nhìn về phía Nhan đại nhân.
"Ài!!! Nhan Tra Tán thở dài khẽ lắc đầu, "Nhan mỗ đã hết lời! Chư vị xin hãy bảo trọng!"
....
Ánh trăng dần tàn, bình minh sớm hé...
Trong sơn động, Bạch Ngọc Đường và Kim Kiền nhìn hai cái vò trước mắt, một to một bé, vẻ mặt cổ quái.
"Trong cái vò này....", Kim Kiền chỉ chỉ cái vò lớn, "Là hộ thân của ta và Bạch ngũ gia?"
"Trí tiên sinh lúc phái người đến đã nói như vầy!", Nhan Tra Tán ôn tồn, "Nay nghĩ lại, những mảnh xác này chắc chắn là của Giang Xuân Nam!"
"Hại chúng ta ôm bình tro cốt này mà khóc lóc nửa ngày, ai ngờ là Sát Thiên Đao Giang Xuân Nam. Quá xui xẻo đi! Phải mau tìm chỗ nào mà tẩu tán đi! Chôn nó!", Hàn Chương vẻ mặt ghét bỏ.
"Vậy... Còn cái bình nhỏ?"
"Là một loại bột... Tên hoá thạch tán!", Tưởng Bình trả lời.
"Hoá thạch tán?!", Kim Kiền ngẩn người.
Kim giáo uý chắc biết cái này!?", Lư Phương hỏi.
Kim Kiền gật đầu: "Là bột thuốc do nhị vị sư phụ làm ra, chỉ cần bôi lên những vật bằng đá thì viên đá dù cứng thế nào vỗ nhẹ cái là vỡ vụn!"
Tưởng Bình nghe thấy không khỏi bất ngờ. "Quỷ đầu to Phòng Thư An lúc thượng đài tỉ thí không nhẽ cũng là cắt bàn đá trên đậu phụ, chính là dùng cái này?"
"Chắc không sai đâu!", Kim Kiền đưa ra ý kiến chuyên nghiệp.
"Má! Ta đã bảo con quỷ đầu to này có vấn đề mà!", Từ Khánh vỗ đùi.
"Bột đá này phần là do Mộc sứ Thương Mộ bắt chước sư phụ để làm ra... Sau đó đưa cho Phòng Thư An... Chỉ là tại sao Trí Hoá lại đưa cái này tới?", Kim Kiền không hiểu.
"Đích thị là vì muốn giúp chúng ta mở địa đạo!", Hàn Chương suy đoán.
"Địa đạo?", Bạch Ngọc Đường và Kim Kiền có chút sửng sốt.
"Đúng vậy!", Tưởng Bình lôi từ trong người ra một cuộn vải rồi mở ra, chỉ vào đường hầm trên bản đồ đơn giản về Xung Tiêu Lâu. "Trí tiên sinh nói, Bao đại nhân và những người kia đều bị nhốt dưới địa lao dưới hầm!""Không phải chứ!!!! Lại là Xung Tiêu Lâu!", Kim Kiền mặt như muốn khóc.
Bạch Ngọc Đường nghĩ rồi gật đầu: "Địa lao.... Thì ra vậy! Với khả năng đào hầm của Nhị ca thì đào vào địa lao cứu người còn ăn chắc hơn xông vào Xung Tiêu Lâu!"