"Chỉ sót lại một vấn đề!", Hàn Chương chau mày, "Hắc hồ ly nói, Xung Tiêu Lâu dưới đất, xung quanh trượng, là sàn bằng sắt, dày tấc, giống hệt cái thùng sắt, khó có thể đào..."
"Khó gì? Dùng phích lịch lôi hoả đạn của Hàn Nhị gia là nổ tung được rồi?", Kim Kiền chen vào.
Mọi người quay đầu nhìn Kim Kiền, không biết nên nói sao.
"Phích lịch lôi hoả đạn tiếng nổ lớn, sức công phá cũng rất khủng khiếp. Nếu dùng cái này khiến đánh rắn động cỏ là chuyện nhỏ, nhưng chuyện lớn hơn là đánh sập địa lao, chôn sống mọi người thì không ổn." Hàn Chương tiền hành giải thích chuyên môn.
Xì! Quên mất kỹ thuật nổ thời cổ đại chưa hoàn thiện.
Kim Kiền chán nản gãi đầu.
"Nhưng theo Hắc Hồ Ly, lúc giám sát xây móng Xung Tiêu Lâu hắn đã từng bớt xén nguyên liệu, bỏ vài miếng đá vào giữa các miếng sắt, đó chính là đường sống của chúng ta!", Hàn Chương vuốt cằm.
"Đúng thế! Dùng hoá thạch tán cho những chỗ như vậy là....", Kim Kiền líu lưỡi. Lúc giám sát xây Xung Tiêu Lâu đã có thể nghĩ đến đây, Hắc Hồ Ly này quả nhiên suy nghĩ thấu đáo.
"Đáng tiếc, Trí Hoá chỉ giám sát phần móng! Phần trên do tay Hoả sứ Vương Diễm giám sát, nếu không chúng ta đã có thể lấy được bản đồ của Xung Tiêu Lâu!" Lư Phương tiếc hận.
"Hiện giờ có được một đường sống này cũng đã là không dễ dàng.", Tưởng Bình thở dài, "Chỉ là nền đá và nền sắt lẫn lộn! Kể cả Trí Hoá cũng khó mà biết nền đá chỗ nào!"
"Cái này dễ thôi! Để Nhị ca đào xung quang Xung Tiêu Lâu một vòng là được?", Bạch Ngọc Đường xướng ra ý tưởng kỳ lạ.
"Tiểu tử thúi!", Hàn Chương vỗ đầu Bạch Thử, "Đệ nghĩ ta là chuột đào hang thật à!? Quanh đó đào một vòng xong để mệt chết ta à? Với lại đâu ra thời gian mà đào?"
"Không kịp?", Bạch Ngọc Đường sững lại.
"Không sai! Địa lao giam giữ Bao đại nhân ngày đêm có người giám sát! Nếu muốn thần không biết quỷ không hay, cứu người trót lọt, thì phải cùng Trí tiên sinh nội ứng ngoại hợp!", Nhan Tra Tán nói, "Trí tiên sinh và chúng ta có giao hẹn, ngày kia trước lúc trời sáng chính là thời cơ tốt nhất cứu người! Vì vậy chúng ta phải đào được đường hầm trước lúc đó!"
"Hơn nữa... Lúc đào hầm, dưới đất ắt sẽ có tiếng lớn nên phải nhân lúc đêm tối mà hành động. Bởi vậy chúng ta chỉ còn đêm nay", Hàn Chương thở dài, "Thật quá gấp gáp!"
"Tại sao không thể lùi thêm một ngày?", Kim Kiền vẫn chưa thông, "Nhan đại nhân không phải nói Bao đại nhân và Triển đại nhân vẫn vô sự sao? Chi bằng chúng ta hẹn với Trí Hoá tiên sinh lùi thêm một ngày nữa đi? Như vậy sẽ chắc ăn hơn!"
"Tiểu Kim Tử nói có lý!"
Mọi người nhìn Bạch, Kim cười bất đắc dĩ.
"E là khó!" Tưởng Bình lắc đầu, "hai người có biết thư Trí Hoá tới được đây phải làm như thế nào không?"Bạch Ngọc Đường và Kim Kiền vẫn lờ mờ không hiểu. Tưởng Bình thầm thở dài một hơi, "Là kẹp giấu trong mấy mảnh xác để trong bình!"
"Oẹ!", Kim Kiền bỗng nhiên lợm họng buồn nôn.
Bạch Ngọc Đường sắc mặt cũng có chút không ổn.
"Hoả sứ Vương Diễm hình như đã sinh lòng nghi ngờ đối với Trí tiên sinh, nên mọi hành động của tiên sinh đều bị hạn chế. Do vậy Trí tiên sinh đã mất tới ngày thời gian đặng mà sắp xếp mới tìm ra lí do muốn đả kích sĩ khí đối phương nên dùng cái bình đựng tro cốt này đưa ra ngoài. Đồng thời truyền ra ngoài tin tức Ngũ đệ và Kim giáo uý đã chết nên chúng ta mới có thể tìm đến đây!", Nhan Tra Tán nói, "Vì vậy chúng ta cũng chẳng còn cách nào có thể liên lạc được với Trí tiên sinh mà chỉ có thể làm theo mọi sự phân phó trong thư mà hành sự!"
"Thời cơ càng lỡ dở càng khó cứu được Bao đại nhân!", Tưởng Bình chau mày ủ mặt.
"Hơn nữa," Nhan Tra Tán nhìn sang Bạch Kim mà nói, "Tình trạng của Triển đại nhân... E là khó để kéo dài thêm!"
"Cái gì?", Bạch Ngọc Đường hốt hoảng.
"Không phải nói Triển đại nhân vô sự rồi sao?", Kim Kiền vội hỏi.
"Các ngươi nghĩ tại sao Tương Dương Vương đến giờ vẫn chưa giết Triển Chiêu?", Tưởng Bình hạ giọng.
"Ý Tứ ca là sao?", Bạch Ngọc Đường nhíu mi.
"Tương Dương Vương đã sớm coi đứa đệ là cái gai trong mắt, không nhổ không được! Giết nhanh ngày nào tốt ngày đó. Do vậy mới bày ra cái bẫy dụ đệ và Kim giáo uý đi cứu Triển Chiêu, định cùng lúc giết chết cả .", Tưởng Bình lại thở dài. "Hắn có lẽ nghĩ người chết ở Đồng Võng Trận, chỉ để lại Triển Chiêu sống, chẳng nhẽ đệ không thấy lạ sao?"
"Tưởng... Tưởng tứ gia muốn nói là...", Kim Kiền đột nhiên lo lắng. "Tương Dương Vương hắn giữ lại Triển đại nhân vì... Vì tình trạng của ngài ấy... Không tốt?"
"Cũng gần như vậy!", Tưởng Bình nét mặt lắng xuống, nhìn sang Nhan Tra Tán. Nhan đại nhân vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Trí tiên sinh gửi thư có nói qua, Triển hộ vệ sau khi biết hai người chết không toàn thây, bi thương quá độ, nhiễm vào tâm mạch, hiện giờ như thể bị tẩu hoả nhập ma, nếu không phải còn chút tâm khí giữ lại thì e rằng.... Tương Dương vương ắt thấy Triển hộ vệ sống không bằng chết, trong lòng vui vẻ nên mới không thèm động đến nữa!"
Nói tới đây, Nhan Tra Tán lắc đầu thở dài không nỡ thêm lời.
"Tiểu Miêu!", Bạch Ngọc Đường nắm chặt tay, rũ xuống đất.
"Triển đại nhân! Triển đại nhân! Triển đại nhân!", Kim Kiền xoay người bát nháo, mãi mới định thần, "Không lo! Chỉ cần cứu được Triển đại nhân, ta sẽ có cách chữa khỏi!"
"Đúng rồi! Tiểu Kim Tử tinh thông y thuật chắc chắn sẽ cứu được Triển Chiêu!", Bạch Ngọc Đường phấn chấn trở lại, "Chỉ cần chúng ta thông được đường hầm..."
"Hầy! Vẫn đề là tìm mấy cái nền đá đó thế nào!", Hàn Chương vò đầu bứt tai.
"Thì vẫn chỉ còn cách hôm nay... Phiền Nhị ca đào thêm vài chỗ...""Ư hư! Không kịp không kịp đâu!", Hàn Chương giật nắm tóc trên đầu.
Mọi người trầm mặc. Kim Kiền ngồi xổm xuống, cũng không biết nên xoay sở thế nào.
Đào... Đào hầm!
Hay ta chịu khó đổ máu dụ mấy cháu chuột đồng ra?
Mà cũng không ổn! Cái giống đó có vú, không phải côn trùng:-Àiiiiiii! Có con gì có thể đào đất dò đường nữa khônggggg!
Í! Có rồi!
Kim Kiền đột nhiên sáng bừng mắt, "Nếu ở dưới đất muốn tìm mấy viên đá, ta có thể có cách!".
Mọi người nghe vậy đều vui mừng.
"Cách nào?!"
"Mọi người bảo... ", Kim Kiền giơ một ngón tay ra chiều thần bí... "giun có được tính là côn trùng không?"
Mặt trời lên rồi xuống. Một ngày qua đi. Trăng sáng gió lặng, tinh tú hạ màn.
Rừng núi một mảnh âm u. Xung Tiêu Lâu sừng sững như gã khổng lồ ngạo nghễ khuấy trời. Hàn khí từ toà tháp ngút lên, khiến người ta phát run. Cát đen dày đặc, cỏ cây không mọc nổi, đống cát lờ nhờ dưới ánh nguyệt toát ra màu xanh đen lạnh lẽo.
Bỗng... hạt cát nhảy lên khẽ rung. Rồi hạt khác nhảy lên theo. Rồi ngày càng nhiều hạt cát liên tục rung lên. Và cuối cùng là một dòng cát chảy dài màu đen ngòm từ từ hướng đến phía Xung Tiêu Lâu. Dưới ánh sáng nhá nhem, dòng chảy kia không khác gì ánh trăng nhoang nhoáng biến đổi, rất khó phát giác. Tuy vậy, dưới đó tấc, cảnh tượng diễn ra lại hoàn toàn khác hẳn.
"Pà pà pà pà......", Triệt Địa Thử Hàn Chương ra sức xoay hai cái ngân câu thiết trảo của mình nhanh chóng đào đất. Đất phía trước bay lên, bụi đất mù mịt. Nhị Thử không khác gì chú chuột đào đất khổng lồ dũng mãnh.
"Kim giáo uý! Hướng này đúng chứ?", Hàn Chương che kín khuôn mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt, đào một đoạn thì liền quay ra hỏi Kim Kiền.
"Chờ đã ta hỏi cái! ", Kim Kiền bò sát mặt đất vỗ vỗ, thấp giọng hỏi: "Các em! Đi hướng nào?"
Theo tiếng hỏi của Kim Kiền, dưới đất trồi lên mấy cục. Mấy con giun đất đi về phía Kim Kiền, sau đó cùng lúc cong cuộn lại, giống như đang cong gập ngón tay, nhìn đi ngoảnh lại cũng có vài phần đáng yêu (=))))
"Hàn Nhị gia! Sang phải tấc!", Kim Kiền chùi mồ hôi. "Sắp đến rồi!"
"Được! Hàn Chương vung cánh tay tiếp tục đào.
"Phù!", Kim Kiền hít một hơi theo sát sau lưng Hàn Chương.
"Tiểu Kim Tử! Ngươi không sao chứ?!", Bạch Ngọc Đường sau lưng hỏi vọng tới, "Sắp hết thời gian nén nhang rồi!"
"Không sao! Có lẽ còn thêm được một lúc nữa!", Kim Kiền nói, "Ngũ gia nội thương sao rồi?"
"Ngũ gia ta tự nhiên vô sự!", Bạch Ngọc Đường hít một hơi, đánh trống lảng, "Tam ca huynh bò nhanh tí đi!""Được rồi!", Từ Khánh trầm giọng truyền tới, "Cái động này chật quá! Biết vậy đã để đại ca hoặc Tứ ca đi cho rồi!"
"Ai kêu Tam đệ trước lúc xuất phát ăn cho rõ lắm, bụng giờ phình to ra...", Hàn Chương chán nản.
"Tại Nhan đại nhân nướng thỏ ngon quá chứ bộ!", Từ Khánh nói giọng uỷ khuất.
Đột nhiên, Hàn Chương dừng lại, dùng thiết trảo cào cào hai phát, vui mừng nói: "Đến rồi!"
Ba người sau lưng cũng vui mừng không kém.
"Là nền đá hay nền sắt?!", Kim Kiền vội hỏi.
Hàn Chương dùng móc sắt gõ gõ mấy cái vui mừng nói: "Là nền đá! Là một phiến đá!"
"Tốt rồi! Tam ca mau đi lên!"
"Chờ chút chờ chút!", Hàn Chương vội đào đào xung quanh thêm mấy phần. "Chỗ này đào to một chút để chốc nữa bò lên lão Tam không chết bẹp!"
Không lâu sau đường hầm hình thành một lỗ nhỏ.
Từ Khánh lồm cồm bò hai tay hai chân lên trước, bỏ hoá thạch tán ra, cẩn thận rắc rắc lên phiến đá, sau đó chờ một lúc thì gõ gõ kiểm tra, hít hơi lấy sức và đột nhiên tung ra hai chưởng vào phiến đá.
Hai tiếng rắc rắc vang lên, phiến đá hơn tấc giống như miếng bánh mì giòn tan, nát vụn.
"Tam ca làm tốt lắm!", Bạch Ngọc Đường vui mừng nói. "Nhị ca! Mau mau!"
"Hàn nhị gia, cố lên!", Kim Kiền ép xuống hơi thở gấp gáp, nhìn cái đuôi lắc điên cuồng của đám giun, "Sắp đến nền của Xung Tiêu Lâu rồi!"
"Được!", Hàn Chương phấn chấn tinh thần, múa móc sắt điên cuồng, tức tốc đào lấy đào để.
Một hồi sau, địa đạo bụi mù, cát giăng phủ kín.
Không quá nửa tuần trà, Hàn Chương đã dừng lại, móc sắt hạ xuống, dò tìm một lát, trịnh trọng quay đầu thông báo: "Đến rồi!"
Ba người kia mặt cùng biến sắc.
"Là gạch!", Hàn Chương quay lại kêu lên, "Lão Tam! Mau tới giúp ta!"
"Đây!", Hàn Chương bò lên trước, nâng viên gạch lỏng ra, tỉ mỉ lấy một viên. Sau đó người chung sức dỡ các viên khác, cuối cùng lộ ra đường đủ để mọi người đi qua.
"Để ta vào trước!", Hàn Chương chui vào.
Sau tĩnh mịch hồi lâu...
"Nhị ca?!", Bạch Ngọc Đường tiến đến cửa hầm, đè thấp thanh tuyến, gọi một tiếng.
Mãi một lát lâu sau, tiếng Hàn Chương mới vọng ra: "Aizo! Trời ơi! Thật lợi hại! Các đệ, Kim giáo uý, mau vào đây coi nè!"
Đám ở ngoài nghe vậy lập tức làm theo.
Bạch Ngọc Đường dẫn đầu, Kim Kiền ở giữa, Từ Khánh theo sau, cứ thế rồng rắn đi vào trong.
Một luồng khí lạnh ào tới, nơi này có lẽ là một nơi rất rộng. Nhưng sao Kim Kiền cứ cảm thấy có cái gì đó không ổn.
Cảm giác tế bào quanh người, như uống phải tiết gà, có tí phấn chấn hăng hái.
"Hình như không phải địa lao?", Bạch Ngọc Đường dõi mắt nhìn quanh, đưa ra phỏng đoán. "Nhị ca! Mắt huynh nhìn được trong đêm thì liệu có thấy gì không?""Ngũ đệ! Đốt lửa lên coi! Đừng giật mình nha!", Hàn Chương hưng phấn.
"Hứ! Dưới gầm trời này thì còn gì có thể làm Ngũ gia...", Bạch Ngọc Đường bộ dạng không quan tâm, tay rút hoả chiết ra đốt lên.
"Phụp!"
Chúng nhân trước mắt sáng lên, thoáng sau đều ngây ra. Trong khi Kim Kiền khắp người phát run, mắt lập loè trong tối, mắt mở tròn. Cảnh tượng trước mắt đập vào sáng chói, kim quang khắp nơi, kim lâm ngân hải, bao tải thành sơn...
"Chúa ơi! Nước sông liên miên ơi!"
Địa lao Xung Tiêu Lâu, Công Tôn tiên sinh đặt ngón tay lên cổ tay Triển Chiêu... Vẻ mặt âm trầm.
"Công Tôn tiên sinh! Sao rồi?", Bao đại nhân vội vàng hỏi.
Mắt phụng ngước lên nhìn Bao đại nhân, rồi chau mày nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu lắc đầu với Công Tôn tiên sinh, tuấn nhan trắng bệch, vẻ mặt khẩn cầu.
Công Tôn tiên sinh khẽ thở dai, nhìn Bao đại nhân: "So với mấy ngày trước thì có khả quan hơn một chút!"
"Vậy là tốt vậy là tốt!", Bao đại nhân thở hắt ra, bộ dạng yên tâm mấy phần.
"Tốt quá! Ta cứ nghĩ Triển đại nhân không qua khỏi...", Triệu Hổ lau nước mắt.
"Nói năng linh tinh! Triển đại nhân nội công thâm hậu, ba cái vết thương nhỏ này đương nhiên không sao rồi!", Trương Long bạt đầu Triệu Hổ.
"Đúng đúng đúng! Trương đại ca dạy phải!", Triểu Hổ vừa cười vừa mếu.
"Triển mỗ sớm đã không sao rồi!", Triển Chiêu cười với mọi người.
Có điều nụ cười kia nhợt nhạt khiến ai nấy cũng đều phát hoảng.
Chúng nhân né ánh nhìn của Triển Chiêu, không nỡ nhìn nụ cười đó.
"Hé he he! Huynh đệ vất vả rồi!"
Tiếng cười bên ngoài thạch lao vọng đến. Chúng nhân Khai Phong cùng lúc đứng dậy, bóng hồng y vụt đứng lên, che trước mọi người.
Có điều con đường gạch trước địa lao có tiếng mà không thấy bóng người. Chúng nhân nhìn nhau nghi hoặc.
Bỗng một tiếng lạnh lẽo vang lên: "Nơi này là địa lao trọng địa, không được tự tiện xông vào!"
"Ai yo yo! Huynh đệ cứ khách sáo! Ăn chung nồi ngủ chung giường, đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ! Ta chỉ là đến dò la kẻ địch một chút gì mà căng! Chiếu cố tí đi!". Giọng nói chớt nhả lại vang lên.
"Không được! Mau rời đi! Không thì giết chết không tha!"
"Không nể mặt nhau cái?"
"Cút!"
"Hứ! Căng! Chỉ là cái địa lao ghẻ! Mời bố cũng không thèm!"
Giọng nói vừa văng vẳng vọng càng lúc càng xa. Có lẽ người nọ đã bỏ đi.
Bỗng một tiếng "Uỳnh!"
Đám khí xanh nồng từ con đường trước cửa địa lao ập đến, tán ra mùi nhức mũi."Nín thở!", Triển Chiêu quát một tiếng, đẩy mọi người về phía sau. Một lúc sau, khói xanh tản đi, mọi người cũng thôi che mũi ngưng thở.
"Hứ! Rượu mời không uống cứ ham rượu phạt!", vẫn giọng nói nhừa nhựa kia vang lên, tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Một bóng người đi tới, giơ tay chào kiểu "bông hậu thân thiện": "Yo! Các vị ở đây có thoải mái không?"
Đầu to như cái đấu. Cổ dài nhỏ. Tóc vấn lên cao. Mũi gẫy. Mắt nòng nọc. Miệng ngoác mang tai khoe hàm răng to bản vàng khè.
Ngoài Triển Chiêu, mấy người Khai Phong phủ còn lại không giấu nổi kinh ngạc.
Bao đại nhân trừng mắt hổ. Mắt phụng vị sư gia toàn năng mở to. Trương Long há mồm. Triệu Hổ giật lùi, giật lùi: "Ai ui mẹ ơi người hay quỷ đây? Sao xấu thế này!?"
"Hô hô nói chuẩn đó! Giang hồ đỉnh đỉnh đại danh Quỷ lùn Đầu To Phòng Thư An chính là ta!", xú quỷ Phòng Thư An ra chiều đắc ý.
"Thì ra là Phòng...", Công Tôn tiên sinh dừng lại chốc lát rồi mới tìm được danh xưng đúng nghĩa, "Phòng hiệp khách! Không biết các hạ tới đây..."
Nói chưa hết câu thì Phòng Thư An đã đi tới cửa lao, giũ ra một cái chìa khoá rồi hì hụi mở. Bấy giờ thì đến cả Triển Chiêu cũng kinh ngạc.
"He he! Cách của lão Phòng có đáng sợ không?", Phòng Thư An cười khoái chí đưa chìa khoá vào ổ khoá đại lao, rắc một tiếng, ổ khoá rời ra.
"Tốt quá! Chúng ta được cứu...", nửa câu sau của Trương Long lập tực bị hành động kế tiếp của Phòng Thư An làm choáng váng.
Quỷ đầu to vụt người nhảy lên, chui vào phòng giam, quay lại khoá cửa.
Anh em Trương Long Triệu Hổ ngơ ngác nhìn.
Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh nhìn Triển Chiêu, một bộ dáng như rất muốn hỏi:
"Cha nội này bị điên à?!"
Trán Triển Chiêu hơi giật giật: "Phòng Thư An! Ngươi đến đây làm gì?"
"Còn làm gì nữa?!", Phòng Thư An ra chiều kinh ngạc, "Cứu người chứ sao mà còn hỏi?"
Thế ngươi còn đi vào nhà lao đóng cửa khoá chặt làm gì?!?!?!
Mọi người trợn mặt nhìn không hiểu.
"Ai yo yo! Tại ta không nói rõ!", Phòng Thư An vỗ cái đầu sáng loáng: "Muốn ra ngoài thì không nên đi từ cửa chính vì ngoài đó rất nhiều cơ quan, nguy hiểm trùng trùng! Không cẩn thận người mất mạng tan!"
Mắt phụng loé lên: "Ý ngươi là, phòng giam này không lẽ còn có đường thoát bí mật?!"
"Giờ thì chưa! Nhưng sắp có rồi!", Phòng Thư An cười cười, đi đi lại lại hai vòng, chổng mông, áp tai, chống chân, tái hiện thế thằn lằn bò đất.
Mọi người....
Đột nhiên thấy Phòng Thư An ngẩng lên, nhìn mọi người hớn hở: "Quả nhiên đã đến!"
Nói xong, hắn lấy bình sứ bên hông, rắc bột lên nền, sau đó cẩn thận gõ gõ đập đập, tiếp theo ngón tay cắm vào đã tách được phiến đá, lộ ra nền đất nâu.Mặt đất khẽ rung chuyển, nảy nảy mấy cái, sau đó, đất lõm xuống, tạo thành cái hố, từ trong lồi lên một cái đầu người, mặt mày đầy bụi, tóc vấn cao, vui vẻ thành tiếng: "Đúng là đây!"
"Triệt Địa thử Hàn Chương?!", Chúng nhân Khai Phong phủ nhất thời kinh hỉ.
"Ai yo! Ngươi đến rồi!", Phòng Thư An kêu lên: "Làm đợi muốn chớttt!"
Hàn Chương nhảy ra khỏi hố đất, nhìn một lượt Phòng Thư An rồi nói: "Ra là người của Hắc Hồ Ly!"
"Nói thêm một lúc nữa đám người đi tuần đến đó!", Phòng Thư An mặt vội vàng.
Hàn Chương ôm quyền: "Bao đại nhân và mọi người mau mau di chuyển xuống đường hầm!"
"Đa tạ!", Bao đại nhân ôm quyền lập tức đi trước.
Hàn Chương vội đỡ Bao đại nhân, vừa gọi: "Lão Tam, bọn họ xuống đây! Đỡ nhé!"
"Yên tâm đi Nhị ca!", giọng Từ Khánh dười hầm vọng lên.
Mọi người lần lượt đi xuống. Đi cuối cùng là Triển Chiêu. Lúc Hàn Chương đỡ Triển Chiêu xuống, tranh thủ bắt mạch mới kinh ngạc nhận ra mạnh tượng cổ tay lạnh như băng.
"Triển Chiêu ngươi không sao chứ?"
Hàn Chương vừa lấp cửa hầm vừa thấp giọng hỏi.
"Triển mỗ không sao!", giọng Triển Chiêu tỏ ra bình ổn.
"Hức! Kim giáo uý ở đây có phải tốt không!", Hàn Chương thở dài, khoé miệng lẩm bẩm.
Nào ngờ, lời vừa nói ra lại khiến cả tầng hầm im ắng khó xử.
Ngay đến Phòng Thư An cũng giống như người khác, nét mặt trầm xuống. Còn Triển Chiêu thì ngây người cứng ngắc.
"Đứng đó làm gì? Đi thôi!", Hàn Chương quay đầu, thấy mọi người như vậy, không khỏi giục giã.
Dưới sự dẫn đường của Từ Khánh, mọi người bám sát nhau cùng đi. Cả đoàn hành quân, sau một tuần trà thì Từ Khánh khựng lại, hét lên: "Dừng! Chúng ta đến nơi rồi!"
Thấy Từ Khánh thân hình vụt một cái, nhảy vào hố khác nói: "Từng người một nhảy xuống, ta đỡ ở dưới!"
Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Trương Long, Triệu Hổ và Phòng Thư An nhảy xuống. Mãi lúc sau, có tiếng vọng lại.
"Á!", là Bao đại nhân
"Ớ!", là Công Tôn tiên sinh.
"Má ơi!", tiếng Trương Long.
"Trời!", giọng Triệu Hổ.
"Maaaaaa!" Phòng Thư An hét.
Nghe thấy người cuối cùng tru tréo, Triển Chiêu cả kinh vội nhảy xuống.
Trước mắt sáng lên, dưới hố là một cái sảnh lớn, ánh vàng chói lọi. Khắp đại sảnh tràn ngập kim quang. Triển Chiêu vội lấy tay che mắt vì chưa kịp thích ứng với ánh sáng sau bao ngày trong ngục tối. Đến khi mở mắt ra, chàng vội đi lên trước tìm Bao đại nhân.
"Bao đại nhân! Chuyện gì xảy ra vậy!", cho đến khi nhìn rõ biểu cảm của mấy người này, Triển Chiêu cũng sững lại.Mắt tròn mắt dẹt, ánh mắt chúng nhân cùng phóng về một hướng. Triển Chiêu nhìn theo, cũng không khỏi ngây người.
Gạch vàng chất đống, ngân bảo đầy sàn, kì trân dị bảo vô số như rau ngoài chợ, đặt ở khắp nơi. Chưa kể mấy hòm điêu khắc tinh xảo, lấp lánh lấp lánh, làm mắt hoa lên.
Giữa vô số bảo vật nọ, một vô khuyết tuyết ảnh nhàn nhã bước đi như dạo chơi trong vườn nhà, miệng còn mải lẩm bẩm: "Không ngờ đi lung tung mà lại đào được kho báu của Tương Dương Vương! Giàu! Giàu thật!"
"Ngũ đệ! Chúng ta quay lại rồi!", giọng Hàn Chương vui vẻ.
Bạch y quay đầu nhìn, ánh mắt loé lên, lập tức đến trước mặt mọi người ôm quyền: "Bao đại nhân! Công Tôn tiên sinh!"
Hai người này không biết mình nên phản ứng thế nào. Trương Long, Triệu Hổ lại run lên.
Tuyết y thanh niên nhíu mày nhìn hồng y hộ vệ. Mắt hoa đào loé lên, lưu quang trong mắt như ngôi sao trên biển xa xôi, miệng nhếch lên cười khiến cả phòng bảo vật như bị lu mờ.
"Tiểu Miêu!"
"Bạch... Ngọc Đường", Triển Chiêu nhìn người trước mặt, mắt hoe hoe đỏ, "Là Bạch Ngọc Đường phải không?"
"Tiểu Miêu! Ngươi sao thế?", Bạch Ngọc Đường chớp hai hàng mi dài, nhìn Triển Chiêu như vậy, hốc mắt có chút nóng lên, ý cười càng nồng hơn, khiến say lòng người: "Ngũ gia chứ ai!"
Nước mắt lăn ra trên gương mặt tuấn tú của Triển Chiêu. Tay đưa ra tóm chặt vai Bạch Ngọc Đường, giọng khàn đi: "Tốt quá! Tốt quá!"
Bạch Ngọc Đường lập tức biến sắc mặt, "Tiểu Miêu! Tay ngươi sao lạnh thế?", rồi quay đầu gọi, "Tiểu Kim Tử đi đâu mất rồi! Qua đây xem nào!"
Chúng nhân mới vừa hơi định thần, đã liền chấn động trở lại.
"Ôi chao! Triển đại nhân và mọi người đến rồi sao?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến Triển Chiêu không biết làm gì nữa, cứ thế đứng hình nhìn theo lần tìm hướng giọng nói, tim muốn ngừng đập, tai ù đi không nghe được gì.
Thân hình gầy nhỏ phi từ đám bảo bối bước ra. Hai tay cầm hai viên châu lớn loăng quăng chạy tới. Ánh mắt thấy mọi người thì liền sáng rực, vút lên lao đến:
"Thuộc hạ khấu kiến Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh!"
Bao đại nhân sững sờ, Công Tôn tiên sinh kinh chấn, dị khẩu đồng thanh: "Kim giáo uý!"
"Có thuộc hạ!", Kim Kiền vui vẻ: "Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh không sao! Thật tốt quá rồi!"
Dứt lời, Kim Kiền vội nhìn về hướng Triển Chiêu, lanh chanh tranh công luận thưởng, "Triển đại nhân! Thuộc hạ phát hiện ra thanh long châu ở đây luôn! Chờ thuộc hạ mài thành bột cho đại nhân uống thì nội thương gì cũng xong hết!"
"Kim... ", Triển Chiêu hai mắt hoe đỏ, nhìn nụ cười gần trong gang tấc, yết hầu lăn lên lăn xuống, nghẹn ngào không nói thêm được. Môi mỏng khẽ run...
"Triển đại nhân! Sao sắc mặt kém thế!", Kim Kiền kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, vội nắm lấy cổ tay bắt mạch, nhíu mày: "Hỏng! Không ổn! Đúng rồi! Lúc nãy ta còn nhìn thấy vài cây bách niên linh chi! Phải gói đem về nghiền thuốc!"Ngón tay rời khỏi cổ tay Triển Chiêu, Kim Kiền định chạy vội đi. Đột nhiên, cổ tay nàng như bị bàn tay nào đó kéo lại, nắm chặt.
"Ấy?"
Kim Kiền ngẩn ra, chưa kịp định thần lại thì đã thấy cơ thể mình mất điều khiển, bay lên xoay vòng. Mắt hoa lên, đầu mũi tê rần, va vào một trời hoàng hôn đỏ, hương cỏ xanh quấn quanh, cả người như bị vòng kim cô thít chặt.
Ấy!? Sao thế này?
"Kim Kiền... Kim Kiền... Kim Kiền..."
Giọng nói khàn đặc, hơi thở nóng bỏng truyền vào tai, khiến cho Kim Kiền run lên.
Hả? Hả?
Ta... Là đang bị Triển đại nhân ôm vào lòng? Í?
Mắt nhỏ mở lớn, Kim Kiền choáng váng.
Bên tai nóng lên, mấy giọt nước nóng hổi chảy xuống, lăn trên má Kim Kiền.
Cái, cái, cái, cái, cái này là sao?
Chẳng lẽ là nước mắt?!
Là... Triển đại nhân đang khóc?!
Thái Sơn như muốn sụp trước mắt! Triển Chiêu khóc rồi?
Lấy lại chút ý thức, đột nhiên Kim Kiền cảm thấy như đất nứt trời sụp, lòng bị đao cứa, đau nhói toàn thân...
Hốc mắt bất giác nóng lên, trước mặt nhoè lệ, hốc mũi cay cay... Kim Kiền thì thầm: "Triển đại nhân!"
Câu này khiến Triển Chiêu toàn thân run lên, hai tay đột nhiên siết chặt thân nhỏ Kim Kiền vào lòng.
Ái ái ái!
Không phải... Cái này... Tuy là lâu lắm không gặp thì cũng cảm động nhưng...
Triển đại nhân! Thuộc hạ sắp bị ngài siết chết rồiiiii...
Kim Kiền chỉ thấy khó thở, nước mắt trào ra, một bàn tay cố lắm mới thoát ra ngoài được, lắc loạn lên!
Cứu taaaaa....
Mỗi tội... Cả đống người xung quanh giống như ngủ gật, chẳng có lấy phản ứng nào.
Không phải chứ!? Ứ ứ! Chẳng lẽ... Tự cứu... Ứ
"Triển... Ứ... Đại nhân! Ta sắp không thở nổi nữa rồi..."
Kim Kiền dùng hết sức toàn thân cố nói ra được mấy chữ.
Hai cánh tay vội nới ra, Kim Kiềm thoát chết, vội vàng đớp hơi thở dốc.
Ngón tay thon dài, hơi lạnh lẽo, vuốt nhẹ qua má, lau đi nước mắt trên mặt Kim Kiền.
Nàng chợt cảm thấy dòng điện như vừa xẹt qua, dọc sống lưng xông lên đỉnh đầu, lạnh tóc gáy rồi ngẩng nhìn...
Hồng y trước mặt, mày kiếm mắt sao, tuấn nhan như nguyệt, môi mỏng câu xuân, ẩn hiện ánh vui trong con mắt... Tất cả... Không hiểu sao lại khiến Kim Kiền mặt mũi đỏ bừng, tim đập loạn lên.
"Khụ khụ khụ!", một tiếng ho khan ngắt tầm nhìn của hai người. Kim Kiền hoàn hồn quay sang thấy Công Tôn tiên sinh dùng tay che miệng, không ngừng hắng giọng.Trong khi những người khác như Bao đại nhân ngạc nhiên, nhìn Công Tôn tiên sinh muốn biết tại sao. Trương Long, Triệu Hổ thì khỏi nói, cằm đã muốn rớt ra. Mặt Phòng Thư An đỏ rần rần, lấy tay che mắt, nhưng lại cố lén nhìn qua khe bàn tay. Từ Khánh vỗ đầu nhìn Hàn Chương, Hàn Chương đảo mắt, lộ rõ nụ cười quỷ dị... Còn Bạch Ngọc Đường...
Không biết tự lúc nào vô khuyết bạch y đã lui vào trong tối. Toàn thân như bị bóng đêm phủ lấp. Duy chỉ có đôi mắt vẫn khiến người ta nhìn rõ được thì lại rũ xuống âm trầm.
Ý thức Kim Kiền vừa nãy bị doạ cho chạy mất, giờ mới dần dần tỉnh lại.
Nãy xảy ra chuyện gì?
Ta xém bị Triển đại nhân kẹp chết.
Không! Không! Cái này không phải trọng điểm!
Là Triển đại nhân vừa ôm ta?
Hay còn nói là ta bị Triển đại nhân ôm?
Không phải! Rõ ràng có vấn đề ở đây!
Triển đại nhân làm thế là sao? Biểu đạt tình đồng chí nồng hậu? Hay là thể hiện sự ấm áp như mùa xuân giữa đồng nghiệp? Hay là do lâu không gặp nên muốn nói nhớ nhung?
Từ đã! Chẳng qua chỉ là một cái ôm! Chả có ý nghĩa gì! Bên Tây lần đầu gặp gỡ, ôm hôn thắm thiết chào nhau! Đâu sao?
Miêu nhi đại nhân điên dzồiiii!!!!
Kim Kiền nóng lòng thiếu nước muốn bứt sạch tóc trên đầu ra để bình tĩnh lại. Nhưng nâng tay lên thì phát hiện cổ tay mình vẫn bị Triển Chiêu nắm chặt.
"Kim Kiền...", Triển Chiêu cúi đầu nhìn Kim Kiền, ngón tay không hề nới lỏng. Mắt như mặt hồ nước động. Khoé miệng chẳng biết tự lúc nào đã dần nhạt bớt ý nét cười.
Tiểu Miêu đại nhân hôm nay có chút bất thường vậy? Hay là chúng ta đi hóng gió cho bình tĩnh lại?
Kim Kiền nháy nháy mắt, dùng mắt nói.
"Kim Kiền...", Đôi mắt Triển Chiêu ngày càng đen, ngày một u ám nhìn Kim Kiền... Đột nhiên, một tơ máu từ khoé miệng Triển Chiêu chảy ra, mắt tối sầm lại, ngã xuống đất.
"Triển đại nhân!"
"Triển Chiêu!"
"Triển hộ vệ!".
Mọi người hét lớn, nhưng không ai nhanh bằng bạch ảnh. Tuyết ảnh như gió lao lên, đỡ lấy thân hình sắp ngã ra của Triển Chiêu.
"Triển đại nhân!?!", Kim Kiền sắc mặt đại biến kinh hô, nhìn sắc mặt Triển Chiêu mà mồ hôi lạnh toát ra kín người.
Thái dương hơi nhô lên, khoé mắt vương tơ máu. Đây rõ ràng là điềm báo tẩu hoả nhập ma!
Kim Kiền vội bắt mạch, nhưng phát hiện Triển Chiêu dù đã mất đi ý thức nhưng vẫn nắm chặt tay Kim Kiền, không rút ra được.
"Bạch Ngũ gia!", Kim Kiền ngẩng lên cầu cứu. Nhưng ngước lên thì thấy có lẽ thà đừng ngước còn hơn.
Bạch Ngọc Đường sắc mặt trắng như tờ giấy, hai mặt sâu như biển thẳm, mắt loé lên như lôi điện, thực muốn nổ tung..."Đi khỏi đây đã rồi nói!", Bạch Ngọc Đường nhìn Kim Kiền, trong mắt đột nhiên thâm thuý.
"Triển hộ vệ thế này thì đi kiểu gì?", Công Tôn tiên sinh gấp rút hỏi.
Hàn Chương nhìn Triển Chiêu dậm chân: "Lão tam! Mau lấy mấy miếng ván buộc lại, đặt hắn lên rồi kéo trên mặt đất lôi đi!"
"Được!", Từ Khánh bắt tay vào thực hiện.
"Chúng ta giúp huynh!", Trương Long, Triệu Hổ nhanh chân bước lên giúp đỡ.
Sau khi chuẩn bị thoả đáng, Hàn Chương đi đầu, rồi tới lượt Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, và những người khác lần lượt đi vào hầm.
Từ Khánh khiêng Triển Chiêu, sợi dây buộc vào lưng, nhìn tay Kim Kiền vẫn bị vị hộ vệ nào đó nắm chặt, phiền muộn nói: "Hay là Kim giáo uý nằm lên người Triển Chiêu rồi ta vác một lượt!"
"Hả?", Kim Kiền kinh ngạc, "Cái này không ổn!"
Nói chưa hết ý, đột nhiên Kim Kiền bị Bạch Ngọc Đường ra một chưởng ngã xuống người Triển Chiêu, lạnh lùng nói: "Đi mau!"
Từ Khánh lập tức vào địa đạo, lôi theo Triển Kim cùng đi.
Mặt Kim Kiền vẫn chưa hoàn hồn, đương bò trên người Triển Chiêu, thì đã nghe thấy tiếng Bạch Ngọc Đường cũng vào theo. Sau lưng nàng cảm thấy gió âm từng cơn, lạnh lẽo vô cùng, không khỏi quay đầu nhìn, đột nhiên thất kinh.
Địa đạo tối om, nhưng cặp mắt Bạch Ngọc Đường vẫn sắc bén giống như mũi tên, bắn thẳng vào hai người trước mặt như muốn khoan xiên đục lỗ.
Nhớ lại khung cảnh lúc nãy, Kim Kiền run lên, trí não như bị rơi vào vùng rớt wifi, mãi đến lúc lâu sau, đầu óc khai thông, một tiếng "ting ting" vang lên trong đầu.. Online rồi!
Dựa theo mấy kịch bản phim truyền hình tiểu thuyết cẩu huyết mà suy đoán...
Thật ra có lẽ hình như khoảng tám phần...Tiểu Miêu do nhất thời khí huyết dồn ứ, tẩu hoả nhập ma, mắt hoa lên nên nhận nhầm người, ôm nhầm người... Aaaaaa
Ta chẳng phải vì sự hiểu nhầm này mà đã vinh dự trở thành tình địch của thiên hạ vô địch võ công cái thế, bụng dạ hẹp hòi có thù tất báo, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường saooooo?
Đừnggggggggg.......!!!!!!!!!!!