Đem các thứ nguyên liệu nấu ăn mới mua, chứa đầy vào tủ lạnh.
Với từng này thì hắn với Lão Hổ có mà đánh chén mệt nghỉ cũng phải một tuần mới hết được.
Xong xuôi Cao Cường trở về phòng ngủ, sửa soạn đồ vật trong chiếc bao tải mang về nhà đêm qua.
Qua hai vụ việc, số hiện vật có giá trị gom lại cũng lên tới hơn món. Những thứ này giữ lại cũng chẳng để làm gì, Cao Cường dự định sau sẽ nhờ Lão Phệ quy đổi giúp thành tiền mặt.
Ngoài ra còn có hơn triệu bạc, chồng chất thành núi, đủ các loại mệnh giá lớn nhỏ. Với số tiền lớn khủng long này thì Cao Cường có ăn chơi phè phỡn tẹt ga cũng chẳng hết được.
Ngặt một nỗi tiền bạc tước đoạt từ những kẻ làm việc phạm pháp mà có..
Hắn là tuyệt đối không được phép chi tiêu cho bản thân..
Nguyên nhân nghe hơi ảo, cái gì mà ảnh hưởng tới thiên hoà, rồi thì công đức cái lọ cái chai. Khi đọc chú thích trong truyền thừa, Cao Cường thấy huyết áp như thể muốn tăng xông.
Tóm lại hơn triệu bạc, cùng với số tiền bán đống hiện vật, toàn bộ sẽ phải mang đi làm từ thiện.
Nhìn chung thì có ngồi tiếc rẻ cũng chẳng ích lợi gì cả. Thế nhưng Cao Cường là không có rảnh trứng đến nỗi chạy hết nhà này nhà nọ để mà ném tiền qua cửa sổ nha.
Quanh đi quẩn lại, cần phải suy nghĩ biện pháp chu toàn một chút.
Cứ thế đem tiền quyên bừa bãi là không được, rơi vào tay kẻ không ra gì là sôi hỏng bỏng không.
Phải là người nào đó đàng hoàng thanh bạch chút, mà giàu lòng nhân ái nữa thì lại càng tốt hơn hết.
Bỗng chốc, Cao Cường nhớ tới một người.
Bác sĩ Thạch Trung.
Ơn huệ khi trước vẫn còn chưa báo đáp, nay đã tìm tới làm phiền, kể ra cũng hơi quá đáng.
Có điều ngoài bác sĩ Thạch Trung ra, Cao Cường không còn quen biết ai khác đáng tin cậy nữa cả.
Tất nhiên Lão Phệ cũng đáng tin, nhưng vị lão ca này địa bàn ở thành thị khác. Trong khi Cao Cường lại muốn dùng số tiền này bù đắp cho những mảnh đời éo le tại Tân Long thành phố.
Nhìn chung thì Cao Cường tin chắc bác sĩ Thạch Trung sẽ nhận lời.
Bởi thế gian này không thiếu nhất chính là những bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn. Có là mấy chục tỉ cũng không đủ để giúp đỡ, huống chi Cao Cường chỉ đưa tới mấy chục triệu bạc.
Có điều việc này để lúc nào gặp mặt bác sĩ Thạch Trung rồi ngồi xuống bàn bạc cụ thể sau.
Hiện tại Cao Cường còn phải tới Nhàn Vân Các một chuyến mua dược liệu cái đã.
---
Khi trước mỗi lần tới Nhàn Vân Các, đều chứng kiến khách hàng đông nườm nượp. Tiền bạc thu về mỗi tháng chắc chắn phải là một dãy số phi thường dài.
Nhàn Vân Các lão bản lắm tiền nhiều của là không cần phải bàn cãi.
Hiện tại đứng trước Nhàn Vân Các địa chỉ mới, Cao Cường cảm thấy vị lão bản chưa bao giờ lộ diện này chắc hẳn còn có thân phận khủng long không kém.
Không những toạ lạc ngay ngoài mặt đường lớn.
Đã thế diện tích mặt bằng còn không thua kém gì Nhàn Vân Các địa chỉ cũ.
Nên nhớ rằng nơi đây là mặt tiền trung tâm thành phố, vẫn thường ví von bằng câu “tấc đất tấc vàng”.
Người khác nhè ra cả núi tiền, tranh nhau vỡ đầu chảy máu mới thuê được cái cửa hàng bé tẹo teo. Đằng này Nhàn Vân Các quất luôn quả mặt bằng rộng hơn một ngàn mét vuông.
Chính vì thế trong đầu Cao Cường không khỏi mường tượng ra hình ảnh chồng chất những dãy núi tiền. Đi kèm với đó là mấy gã bụng phệ thân mật bắt tay, nói cười bên bàn tiệc rượu.
Đem xe giao gửi cho nhân viên trông giữ bên ngoài.
Mau chóng gạt bỏ suy nghĩ miên man ra khỏi đầu, Cao Cường sải bước tiến nhập vào bên trong.
Bố cục cũng như bài trí vẫn giữ nguyên phong thái Nhàn Vân Các xưa cũ. Nhưng có lẽ bởi chuyển đến đây chưa lâu, khách khứa tới mua dược liệu không được đông đúc như khi trước.
Thậm chí hơi thưa thớt, vắng vẻ.
Điểm này thì từ lúc gửi xe Cao Cường đã phần nào đoán ra.
Không phải xếp hàng đợi lượt, Cao Cường thuận tiện đi tới quầy, mỉm cười nói với người nhân viên:
“Lực ca, nhàn rỗi quá a”
Cao Cường nhiều lần mua dược liệu, sớm đã nói chuyện quen, Tống Đại Lực liền ra vẻ đau khổ đáp:
“Kinh doanh ế ẩm muốn chết đây. Tiểu Cường, ngươi lần này mua nhiều chút ủng hộ đi”
Cao Cường cười hắc hắc và nói:
“Lực ca, ta lần này mua lượng lớn. Có điều ủng hộ nhiều ít thì ta không dám chắc”
Tống Đại Lực chìa tay, tò mò hỏi:
“Danh sách đâu? Để ca xem ngươi mua những gì nào”
Không chút chần chừ, Cao Cường liền đưa tới cho Tống Đại Lực một tờ giấy chằng chịt chữ là chữ.
Xem xét cẩn thận hết hai mặt giấy, Tống Đại Lực đưa mắt ngó nghiêng xung quanh. Xác định không có ai ở gần, hắn mới nhỏ giọng dò hỏi:
“Tiểu Cường, ngươi có ý định trở thành độc sư hả? Lực ca chân thành khuyên ngươi, cái chức nghiệp này không tốt làm, đừng có dại dột mà lao đâu vào”
Cao Cường muốn mua tổng cộng loại dược liệu, trong đó có loại là chất kịch độc. Bởi vậy trước khi đến Nhàn Vân Các, đã sớm lường trước bị người hiểu lầm.
Có điều việc này không tốt giải thích, Cao Cường bất đắc dĩ cười khổ nói:
“Ta không có luyện chế độc dược, càng không có ý định trở thành độc sư. Lực ca, việc này không tiện giải thích cho ngươi hiểu, cho nên cứ biết như vậy đi”
Quy định là không được phép tra hỏi mục đích sử dụng dược liệu của khách hàng. Cho dù nói chuyện với nhau vô cùng thân quên, Lực ca cũng không dám làm trái điều này.
Thế nhưng Cao Cường hỏi mua số lượng độc dược quá lớn.
Tống Đại Lực không thể làm chủ xuất hàng, một lần nữa áy náy nói ra:
“Cái này tiểu Cường ngươi chờ chút. Ca đi hỏi ý kiến lão bản”
Đã có một lần rơi vào tình huống này, Cao Cường không chút nghĩ ngợi gật đầu đáp lại.
Tống Đại Lực ngay lập tức mang theo danh sách dược liệu rời khỏi quầy.
Nhìn theo bóng lưng Tống Đại Lực đi về hướng hậu viện, Cao Cường khe khẽ thở dài cảm khái.
Tống Đại Lực, hay nói đúng hơn là bao gồm cả mười nhân viên đứng quầy bán hàng tại Nhàn Vân Các. Toàn bộ bọn họ đều mang khí tức của nhân sĩ giang hồ.
Chỉ là thành tựu của họ cũng không bao lớn, qua cảm nhận thì chỉ ở trình độ Luyện Huyết mà thôi.
Và với độ tuổi đều đã ngoài , đoán chắc hoàn tất Luyện Thể là chuyện hơi bị xa vời.
Có điều bọn họ tu vi cao thấp thế nào chẳng mấy quan trọng.
Vấn đề là thông qua những người này, Cao Cường hiểu được Nhàn Vân Các rất là không đơn giản.
Thâm sâu ảo diệu đến đâu thì chịu, thế nhưng nếu được lựa chọn, Cao Cường không muốn phải bén mảng tới mua dược liệu tại Nhàn Vân Các một chút nào.
Đơn giản bởi Cao Cường hắn là một tán tu đến không thể tán tu hơn..
Thân cô thế cô, không một điểm tựa, tu vi thực lực dế nhũi..
Lỡ bị vị đại năng nào đó ngứa mắt săm soi..
Vậy thì, và như thế em đi..
Lão Phệ địa bàn gần gần một chút thì tốt, hỏi mua dược liệu liền đỡ ngại ngùng.
Đáng tiếc khoảng cách địa lý quá xa.
Hơn nữa ngay từ hồi còn ngây ngô chưa hiểu chuyện, Cao Cường đã chạy tới mua đồ tại Nhàn Vân Các. Lại thêm Tống Đại Lực thái độ nói rõ gã đã biết Cao Cường là tu sĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui, nếu là phúc thì sẽ không phải hoạ, mà đã là hoạ thì có muốn tránh cũng không được. Sau cùng Cao Cường liền mặc kệ hết thảy, tiếp tục tới đây mua đồ.
Sau năm phút, Tống Đại Lực lần nữa đứng sau quầy. Hắn mỉm cười đối Cao Cường mà nói:
“Tiểu Cường, dược liệu có thể bán cho ngươi. Nhưng lão bản còn để ta chuyển lời là muốn gặp mặt ngươi một lần. Tuy nhiên có gặp hay không thì tuỳ ngươi quyết định”
Vừa nghĩ cái gì liền tới ngay cái đó.
Tin tưởng lão bản của Nhàn Vân Các không phải nhân vật tầm thường.
Tình huống này có thể coi như là Cao Cường hắn bị đại năng nhìn trúng rồi đi?..
Như đã nói, là hoạ thì sẽ tránh không được. Muốn hay không cũng phải đối mặt a. Hít một hơi thật sâu, Cao Cường bình thản nói:
“Dẫn đường”
Tống Đại Lực lắc đầu, chỉ tay về hướng hậu viện và nói:
“Ta còn tranh thủ chuẩn bị dược liệu. Lão bản ngồi ngay tại sân uống trà, ngươi tự đi tới thôi”
Đã làm ra quyết định, Cao Cường không buồn nghĩ ngợi gì thêm nữa. Khẽ gật đầu đáp lại Tống Đại Lực, liền cứ thế thẳng hướng bên trong mà đi tới.
Nhìn chung gian hàng bên ngoài với hậu viện bên trong chỉ cách nhau có một bức tường mà thôi.
Thông đạo đơn giản che đậy bởi một tấm bình phong, lách người liền sẽ thấy khoảng sân rộng rãi.
Ấn tượng đầu tiên là trong sân bài trí khá nhiều chậu hoa cây cảnh. Nhẩm tính số lượng vào khoảng chậu, với đủ các chủng loại đa dạng màu sắc.
Thêm nữa còn có sự góp mặt của những chú chim nho nhỏ, vừa tung tăng bay nhảy, vừa hót líu lo. Tổng thể giống như bức hoạ phong cảnh vườn xuân.
Cảm giác ấm áp và yên bình..
WTF.. Hiện tại đang cuối hè, mà có cảm giác của mùa xuân? Ảo diệu thì đừng hỏi đi..
Cao Cường đưa mắt tiếp tục quan sát, nếu trừ bỏ gian hàng phía bên ngoài, thì với dãy lầu các bao vây lấy khoảng sân, có thể coi đây là quần thể kiến trúc tam hợp viện.
Ngoài những điểm vượt trội như là dãy lầu các có hai tầng, diện tích rộng rãi hơn, thì nơi đây không mấy khác biệt với ngôi nhà tam hợp viện mà Cao Cường đang thuê ở.
Kể ra có chút xấu hổ, so sánh khập khiễng thế là Cao Cường đang tự an ủi bản thân mà thôi. Chứ căn nhà thuê kia thì làm sao mà đủ tuổi sánh ngang với nơi này được.
Tiến tới không phải để ngắm cảnh, Cao Cường đem thu hồi ánh mắt.
Sau đó nhìn tới phía cuối sân, hay nói đúng hơn là nhìn vị lão giả đang ngồi uống trà bên bộ bàn ghế bằng đá, ngay dưới mái hiên của gian viện chính giữa trong cùng.
Trong khi Cao Cường đứng tại chỗ cẩn thận quan sát.
Thì lão giả cũng mỉm cười mà nhìn lại hắn, thi thoảng đưa tay nhấc chén trà lên nhấp một ngụm.
Râu tóc bạc trắng, mặt mũi hồng hào, hiền lành phúc hậu.
Mái tóc dài được búi gọn gàng, y phục trên người chỉ là bộ đồ vải mộc mạc giản dị.
Tuy lão niên nhưng ánh mắt đặc biệt sáng tỏ. Nhìn tới nhìn lui thế nào cũng thấy lão giả giống như một vị nhà giáo về hưu, nay ở nhà tỉa chậu hoa, đánh ván cờ, nuôi con chim.
Thế nhưng đây chỉ là ấn tượng về vẻ bề ngoài mà thôi.. Tuyệt đối không được hiểu lầm..