Khoảng cách giữa hai người là ngoài mét.
Không xa, nhưng cũng chẳng gần.
Điều đáng nói là với khoảng cách này, Cao Cường vẫn rõ nét cảm nhận thấy thứ khí tràng áp bách vô cùng khủng khiếp. Trong vô thức mồ hôi lạnh tuôn như mưa, giây lát liền ướt sũng hắn lưng áo.
Cảm giác đáng sợ vô cùng quen thuộc.
Cao Cường vẫn nhớ như in cái lần gặp mặt Bạch Lãnh tại bệnh viện. Khá giống với lúc này, khi đó gã quỷ khốn nạn kia cũng khiến hắn có cảm giác căng thẳng, tức ngực cực kỳ khó thở.
Cao Cường biết Bạch Lãnh là không cố tình, và lão giả này cũng chẳng hề cố ý.
Thoáng động não một chút, Cao Cường suy đoán chắc hẳn khi phải đối mặt với những kẻ tu vi đạt tới tầng thứ siêu khủng long, liền sẽ đản sinh ra những cảm giác không mấy dễ chịu gì.
Hoặc cũng có thể hiểu là do giác quan thứ sáu nhận thấy nguy hiểm, liền auto cảnh báo chẳng hạn.
Nói chung dế nhũi gặp khủng long, bị xoắn quẩy là điều hết sức bình thường.
Cho nên Cao Cường không việc gì phải xấu hổ. Chỉ có điều Nhàn Vân Các lão bản khủng bố có hơi bị quá đà đi, khiến hắn khó tránh khỏi có cảm giác chút gì đó choáng ngợp.
Nói như vậy không phải ý tứ lão giả này ngang cơ Bạch Lãnh, mà chỉ là dùng ví dụ cho dễ liên tưởng hơn vậy thôi. Chứ gã quỷ kia đã thuộc phạm trù vượt qua cái gọi là Hạ Giới nhân gian rồi.
Tuy nhiên Cao Cường tin chắc lão giả tu vi nhẹ nhàng cũng phải cao hơn hắn vài cái đại cảnh giới. Chính xác có bao nhiêu cao, thì trừ khi hắn không sợ chết, tiến lên hỏi thì may ra được biết.
Một lần nữa câu thành ngữ “không thể nhìn mặt mà bắt hình dong” lại hiện lên trong đầu.
Thử đem lão giả ném vào câu lạc bộ gần đất xa trời ngoài công viên, bố ai nhận ra điểm nào khác lạ.
Còn may không cảm nhận thấy lão giả có ác ý gì, chứ không thì Cao Cường chỉ còn nước chờ chết.
“Hửm?”
Trong nháy mắt liền không thấy thân ảnh lão giả đâu nữa.
Tức thì Cao Cường toàn thân lông tơ dựng ngược, trên trán mồ hôi tuôn xối xả.
Nghĩ tới trường hợp lão giả này tự nhiên trở mặt muốn giết người cái gì gì, trong lồng ngực hắn nhịp tim liền gia tốc. Không ngừng phát ra tiếng “bịch bịch”, như muốn phá thể mà rời đi.
Không cần phải tìm kiếm chi cho khổ, Cao Cường tin chắc lão giả đang đứng rất gần mình.
Y như rằng giọng nói có phần gia nua truyền tới từ sau lưng hắn:
“Tiểu tử ngươi căng thẳng cái gì? Ta có ăn thịt ngươi sao?”
“Ực..” – Yết hầu khẽ nhúc nhích, cổ họng khô khốc không ngăn được Cao Cường nuốt khan một ngụm.
Mặc dù giọng nói nhân hậu hiền từ thật đấy, nhưng không vì thế mà thay đổi được sự thật là sau lưng hắn đang đứng đấy một vị đại năng cấp độ khủng long bạo chúa.
Mà khoa học đã chứng minh rồi, khủng long bạo chúa là động vật ăn thịt vô cùng máu tanh.
Phi thường muốn bình tĩnh lại, xong Cao Cường hai chân không chịu nghe lời, vẫn cứ là xoắn quẩy.
“Tiểu tử ngươi cũng thật là.. Àiiiii..”
Giọng nói già nua của lão giả lần nữa vang lên.
Tiếp theo Cao Cường liền cảm nhận thấy trên vai mình có bàn tay vỗ tới.
Chỉ là hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, mắt liền hoa, bên tai cũng biến ù.
Vỏn vẹn sau một nốt nhạc, mọi giác quan liền trở lại trạng thái bình thường. Xong thay vì còn ngây ngốc ở lối thông đạo, hiện giờ Cao Cường đã đứng ngay bên cạnh bộ bàn ghế đá.
Còn vị lão giả cũng đã ngồi trở lại vị trí cũ, vừa khẽ nhấp một ngụm trà, vừa hài hước mà nhìn hắn.
Cực độ lúng túng chính là trạng thái của Cao Cường hiện giờ.
Nói chung lần đầu gặp mặt, kính lão đắc thọ là không thể thiếu, phải chào hỏi một câu cho phải phép. Nghĩ vậy Cao Cường liền chắp tay đưa lên, hơi cúi đầu và nói:
“Tiểu tử Cao Cường xin ra mắt.. Nhàn Vân Các lão bản tiền bối”
“Khục..” – Nghe kiểu chào hỏi loạn cào cào của hắn, lão giả liền phun ngụm trà vừa uống ra khỏi miệng.
Có điều giống như hiểu và thông cảm cho tình trạng của hắn, hoặc còn lý do đặc biệt nào khác thì chịu. Chỉ thấy lão giả lau khô nước trà vương vãi trên râu, cười hiền lành và nói:
“Đồng đạo giang hồ vẫn thường gọi lão hủ với cái tên Nhàn Vân Lão Nhân. Tiểu tử ngươi thấy nể mặt có thể gọi một tiếng Nhàn lão”
Giữ nguyên phong thái chắp tay đưa lên trước mặt, Cao Cường nghiêm trang gọi:
“Nhàn lão”
Mỉm cười gật đầu hài lòng, Nhàn Vân Lão Nhân chỉ tay tới chiếc ghế còn trống và nói:
“Ngồi xuống uống chén nước cái đã”
Cao Cường kính cẩn nghe lời, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Nhàn Vân Lão Nhân rót và đưa tới cho hắn một chén trà, sau đó tiếp tục lên tiếng:
“Tiểu tử ngươi rất đặc biệt, nếu không lo nghĩ ngươi e ngại, lão hủ sớm đã tìm gặp từ lâu”
WTF?
Nói vậy hắn là bị Nhàn Vân Lão Nhân để mắt lâu rồi?
Chẳng hiểu sao Cao Cường bỗng dưng sâu sắc hoài nghi bí mật của hắn sớm đã bị Nhàn Vân Lão Nhân nhìn thấu toàn bộ.
Vừa có suy nghĩ này, trong người hắn liền sinh ra cảm giác rất không được khoẻ.
Thế nhưng đâu thể làm gì hơn ngoài tiếp tục ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.
Không để ý Cao Cường cấp độ xoắn quẩy bước lên tầng cao mới, Nhàn Vân Lão Nhân tiếp tục nói:
“Nhớ ngày đó lôi kiếp hàng lâm Tây Thành, thiên uy phá lệ nặng nề. Lão hủ bởi hiếu kỳ liền chạy đi tìm kiếm ngọn nguồn, sau đó phát hiện ra tiểu tử ngươi. Haha”
“Phụt..”
Cao Cường là muốn thông qua uống trà để lấy lại bình tĩnh. Thế nhưng còn chưa kịp nuốt xuống bụng, Nhàn Vân Lão Nhân nói ra những lời như búa tạ bất ngờ nện một kích vào lồng ngực hắn.
Không chút huyền niệm, hắn liền phun ra ngoài cho bằng sạch.
Hai chân xoắn quẩy đạt tới cực hạn tầng thứ.
Có điều Cao Cường tin chắc câu chuyện chưa dừng lại ở đây. Kiểu gì thì kiểu Nhàn Vân Lão Nhân cũng sẽ khui ra những thứ còn kinh dị hơn nhiều.
Hít sâu một hơi, Cao Cường thủ thế mời vị đại năng cấp bậc khủng long bạo chúa này tiếp tục nói.
Hắn là không dám mở miệng rồi, bởi giọng có thể run.
Thoả theo ước nguyện của hắn, Nhàn Vân Lão Nhân tiếp tục mỉm cười và nói:
“Hầu hết tu sĩ Tân Long thành lầm tưởng có vị đại năng nào đó dẫn đệ tử đi ngang, thuận tiện độ kiếp. Duy nhất chỉ có lão hủ biết tiểu tử ngươi là một tán tu”
“Không có ngoại vật hỗ trợ, không có cường giả thủ hộ. Đón nhận ba lượt lôi kiếp nhẹ như lông hồng. Lão hủ lại càng thêm hứng thú quan sát tiểu tử ngươi”
“Bởi vậy mỗi khi nhàm chán, lão hủ liền đi nhìn xem tiểu tử ngươi nghịch ngợm cái gì. Qua đó phát hiện nhiều điều, thuận tiện giải khai nghi vấn ở trong lòng”
Tự túc rót và uống liền ba chén trà, Cao Cường ngưng trọng đối Nhàn Vân Lão Nhân mà nói:
“Nhàn lão, ta chịu được, ngài cứ việc thẳng tưng nói”
Nhàn Vân Lão Nhân phì cười, khẽ lắc đầu và trấn an hắn:
“Nhận được truyền thừa như ngươi, đối với tu hành giới không phải chuyện gì quá hiếm lạ. Đương nhiên tránh hoạ sát thân, không kẻ nào ngu ngốc để lộ ra cả. Có điều ngươi nên cảm thấy may mắn vì người phát hiện ra là lão hủ. Chứ nếu là kẻ khác thì tiểu tử ngươi ngay cả xương cốt cũng chẳng còn”
Cướp đoạt truyền thừa của hắn ư? Cao Cường khẳng định là không thể. Bởi còn phương diện liên quan tới Âm Phủ, không có hợp đồng lao động, tín vật Phán Quan chỉ là phế liệu.
Nhưng cũng không thể phản bác được gì, bởi Nhàn Vân Lão Nhân nói là không sai. Giang hồ máu tanh quản khỉ gió có thu được gì hay không, cứ phải giết người cái đã rồi tính sau.
Đã không thể phản bác, vậy chỉ có thể ngồi yên một chỗ đi. Hơn nữa Cao Cường cũng đang chờ đợi Nhàn Vân Lão Nhân chủ động nói ra mục đích của lão là gì khi muốn gặp hắn?
Có điều Cao Cường sẽ còn phải chờ đợi thêm.
Bởi vì Nhàn Vân Lão Nhân đột ngột chuyển hướng câu chuyện:
“Mạnh dạn nói ra xem, cảm nhận của ngươi khi đối diện lão hủ là gì?”
Thoáng chút bất ngờ, xong Cao Cường không suy nghĩ nhiều. Hắn cười tự diễu nói ra:
“Diện kiến Nhàn lão ngài, đối mặt vô hình áp bách, lần lượt trải qua từng cung bậc cảm xúc từ sợ hãi đến tuyệt vọng. Để cho ta hiểu sâu hơn tình huống của mình, cũng như phần nào lý giải được hiện thực có bao nhiêu tàn khốc”
Hắn vừa dứt lời, Nhàn Vân Lão Nhân không chút nào che dấu ánh mắt tán thưởng. Đưa tay vuốt nhẹ chòm râu, lão mỉm cười tiếp lời:
“Không tồi, không uổng công lão hủ mặt dày giúp ngươi dọn đường”
Dọn đường? Ý lão là gì? Cao Cường bỗng chốc não bộ lại muốn sưng.
Chứng kiến vẻ mặt hắn chứa nguyên một bầu trời nghi hoặc, Nhàn Vân Lão Nhân tiếp tục nói:
“Làm ra chuyện gì chính ngươi rõ hơn ai hết. Chạy hết chỗ này chỗ nọ giết người, không có ai can thiệp bãi bình, Cấm Quân sẽ để yên cho tiểu tử ngươi tự do tác quái sao?”
“Không phải lão hủ kể công, nhưng Tổng Thống Lĩnh Cấm Quân là một lão đầu tính tình gàn dở. Tu sĩ giết hại phàm nhân, đúng sai khỉ gió gì cũng đều tóm cổ phế bỏ tu vi”
Phế bỏ tu vi?
Không quản đúng sai?
Cao Cường ngay tức thì cảm thấy đan điền vụn vỡ. Có điều ảo giác này rất nhanh liền trôi qua.
Thay vào đó là cảm nhận Nhàn Vân Lão Nhân dường như không phải dạng người quá để ý tiểu tiết.
Có điểm giống với Hổ lão, thành ra Cao Cường bình thường trở lại lúc nào chính hắn chẳng hề hay.
Một khi không còn xoắn quẩy, Cao Cường thường nghĩ gì nói nấy, thẳng tưng tưng:
“Trước tiên ta xin chân thành cảm tạ ngài vì đã âm thầm trợ giúp. Nhưng ngài là đang kể công rồi đó thôi. Hơn nữa theo ta thấy thì Nhàn lão ngài giống như còn có lời khó nói?”
Không phải vì giữ gìn hình tượng, Nhàn Vân Lão Nhân chắc chắn sẽ phúc lợi cho Cao Cường một cái bạt tai nổ đom đóm mắt. Tuy nhiên không thiếu một phen lạnh nhạt trách mắng:
“Lão hủ không thấy được sự chân thành trong lời cảm tạ của ngươi”
Ách?
Nghĩ tới nghĩ lui, Cao Cường liền đứng dậy khom người chắp tay, nghiêm chỉnh hô:
“Nhàn Vân Lão Nhân tiền bối, những lời khách khí sáo rỗng ta không biết nói, chắc hẳn ngài cũng không muốn nghe. Vậy để ta kính ngài chén trà thay cho lời cảm tạ đi”
Dứt lời, hắn liền chủ động đi tới rót trà, sau đó hai tay dâng tới mời Nhàn Vân Lão Nhân.
Trong đầu Nhàn Vân Lão Nhân lúc này tràn ngập tự hỏi. Lão sâu sắc hoài nghi ý định đã sớm đề ra là một sai lầm phi thường to lớn. Trong số mệnh dài dòng, hôm nay bỗng ngửi thấy mùi đại kiếp nạn.
Chung quy là bởi tên tiểu tử trước mặt này hết sức đáng giận.
Đặc biệt là cực kỳ có thiên phú gọi đòn tìm đánh.