Dương Gian Phán Quan

chương 114: bù đắp thiếu sót

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đang yên đang lành bỗng dưng Nhàn Vân Lão Nhân cứ ngồi đó than ngắn thở dài cái gì không hiểu?

Cao Cường khó tránh khỏi trên mặt xuất hiện toàn diện dấu chấm hỏi.

Khoa học đã chứng minh rồi, lão nhân đa sầu đa cảm là hay nghĩ quẩn lắm đấy. Tình trạng này diễn biến kéo dài đối với cả hai người đều không tốt..

Bởi vậy Cao Cường liền đánh liều hắng giọng mà nói:

“È hèm.. Nhàn lão, ngài là có chuyện khó nghĩ sao? Ta không chắc sẽ giúp được gì, thế nhưng có tâm sự thì ngài cứ nói ra đi, giữ khư khư trong lòng rất nguy hại cho sức khoẻ đấy”

Nhàn Vân Lão Nhân chậm rãi đưa mắt nhìn lên trời, khe khẽ thở dài:

“Có những thứ xa tầm tay với, không thể cưỡng cầu”

Cao Cường nghe không có hiểu, liền học theo mà nhìn lên bầu trời trong xanh. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ cẩn thận, không kìm được hiếu kỳ, hắn liền quay về hỏi:

“Nhàn lão, ngài là muốn hái sao trên trời xuống?”

“Bách..”

“Viuuuuu..”

“Oành..”

Nhàn Vân Lão Nhân rốt cuộc không nhịn được nữa.

Chỉ thấy lão nhân gia nhấc tay khẽ phất một cái, tuy không ra chưởng phong uy thế khủng khiếp cái gì, xong Cao Cường vẫn cứ là bay đi như diều gặp gió.

Có điều lo lắng hắn va đập phá hỏng đồ vật thì phải, Nhàn Vân Lão Nhân xuất thủ cũng không nặng.

Y phục có điểm xộc xệch, mái tóc hơi rối tung một chút, Cao Cường bật dậy cười ha ha nói:

“Nhàn lão, ngài đánh một cú đã với bớt đi muộn phiền rồi chứ?”

Nghe những lời này, Nhàn Vân Lão Nhân quay phắt lại nhìn hắn chằm chằm. Ánh mắt ngạc nhiên rất nhanh bị thay thế bởi thần thái như có điều hiểu ra.

Cao Cường chỉnh trang lại y phục đầu tóc, rồi mau chóng trở lại chỗ ngồi.

Nhàn Vân Lão Nhân lần nữa đưa mắt lên bầu trời xa xăm, miệng khẽ nói:

“Phát hiện điểm đặc biệt ở ngươi, trong lòng ta nảy ra ý định. Không những quan sát càng cẩn thận hơn, lão hủ còn tự mình điều tra quá khứ cũng như xuất thân của ngươi”

“Qua đó biết được càng thêm nhiều thứ mà chính ngươi còn chưa sáng tỏ. Có điều khiến ta đặc biệt chú ý thì là quan hệ sư đồ giữa ngươi với lão nhân mang tên gọi Hổ lão”

“Ngươi thường mang rượu thịt tới trước mộ ngồi tỉ tê tâm sự, khiến ta càng thêm hiếu kỳ. Rốt cuộc phải tìm hiểu xem lão nhân này khi còn sống là một người như thế nào”

Nhàn Vân Lão Nhân nói hơi xa xôi thì phải, dài dòng đến giờ Cao Cường vẫn chưa hiểu ý lão ra làm sao. Phút chốc của hắn não bộ liền tiến vào phù nề trạng thái.

Cảm giác thấy hắn có điểm khác thường, Nhàn Vân Lão Nhân ngoái lại nhìn.

Mắt già mắt trẻ nhìn nhau một hồi, Nhàn Vân Lão Nhân bất đắc dĩ nói thẳng ra luôn:

“Bấy lâu nay ta luôn tìm kiếm đệ tử thân truyền. Ta là nhìn trúng tiểu tử ngươi rồi”

“Ra là vậy” – Cao Cường theo phản xạ gật gù đáp, có điều ngay lập tức giật mình kinh hô: “Cái gì? Nhàn lão ngài muốn thu nhận ta làm đệ tử?”

Nhàn Vân Lão Nhân vuốt vuốt chòm râu, trưng ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt, mỉm cười nói:

“Chẳng lẽ lão hủ rảnh trứng đi bãi bình Cấm Quân giúp ngươi?”

Dáng vẻ cùng lời nói phi thường lạc quẻ, Nhàn Vân Lão Nhân tiên phong đạo cốt không được hợp cách. Giả trang còn thua kém Quỷ Bất Hạnh xa mấy con phố.

Có điều Cao Cường không mấy để ý vấn đề vụn vặt ngoài lề này.

Quá nhiều nghi hoặc không hiểu, của hắn tâm tư khó tránh khỏi rơi vào tình trạng hết sức phức tạp.

“Là vì có truyền thừa, ngươi cho rằng không cần thêm sư phụ chỉ dạy?” – Nhàn Vân Lão Nhân giọng nói vang lên, kéo hắn ra khỏi trạng huống mải mê suy nghĩ.

Khe khẽ lắc đầu, Cao Cường nghiêm túc đối Nhàn Vân Lão Nhân mà nói:

“Truyền thừa chỉ là kiến thức sách vở, hơn nữa còn có câu không thầy đố mày làm nên. Và chính bản thân ta cũng dựa vào Hổ lão sư phụ hướng dẫn, mới tốt đẹp hoàn thành giai đoạn luyện thể”

“Nhìn chung ta rất hiểu việc có được một vị tốt sư phụ tận tình chỉ dạy mang ý nghĩa quan trọng ra sao. Thế nhưng Nhàn lão ngài ý tứ đến quá đột ngột, không khỏi để ta có điểm cảm thấy khó nghĩ”

Nhàn Vân Lão Nhân mỉm cười, chân thành đối với hắn mà nói:

“Lão hủ là tìm người gửi gắm hi vọng, tuyệt không mang ý đồ xấu”

Chứng kiến Cao Cường mặt mũi nồng đậm không hiểu, Nhàn Vân Lão Nhân lần nữa nhìn lên bầu trời:

“Thiên Nhãn tinh cầu đã từ lâu không xuất hiện tu sĩ phá vỡ cực hạn. Thời gian trôi qua, phi thăng chỉ còn là một khái niệm truyền thuyết mơ hồ, được ghi chép trong những cuốn điển tịch cũ nát”

“Thêm nữa tu hành quá gian nan, nay sống mai có thể chết, không ai dư thừa tâm tư đi suy nghĩ đến những điều quá xa vời. Chính vì thế mà rất nhiều đạo thống biến mất theo dòng lịch sử”

Vẫn biết giảng giải kỹ càng không có gì sai, nhưng Nhàn Vân Lão Nhân càng nói càng đi xa thì phải. Ngặt một nỗi Cao Cường hắn lại không dám ngắt lời..

Không biết tiểu tử ngồi bên tâm tư não chướng, Nhàn Vân Lão Nhân tiếp tục vuốt râu, chậm rãi nói:

“Đạo thống bị mai một, kéo theo muôn vàn hệ luỵ. Tuy không thể khẳng định chắc chắn, xong Lão hủ cảm thấy việc này là một phần nguyên nhân khiến tu luyện càng lúc càng thêm khó khăn”

Cao Cường rốt cuộc không nhịn được nữa, liền xen ngang mà hỏi:

“Nhàn lão, việc này thì có liên quan gì tới chuyện ngài muốn thu nhận ta?”

Nhàn Vân Lão Nhân quay sang nhìn hắn bằng ánh mặt chứa đầy kỳ vọng:

“Bởi ngươi có truyền thừa, bởi ngươi nắm giữ đạo thống hoàn chỉnh, bởi ngươi có cơ hội phi thăng. Tóm lại là bởi vì ngươi có khả năng đạt tới tầng thứ mà đối với ta là điều quá xa vời”

Cao Cường mơ hồ cảm thấy nguyên nhân không chỉ từng này. Có điều trải qua suy tính, hắn quyết định sẽ không dò hỏi xem đằng sau ẩn chứa bí mật lớn lao gì.

Nhàn Vân Lão Nhân mang ý đồ xấu thì hắn lên thớt nằm lâu rồi.

Mà không, phải nói rằng mồ của Cao Cường hắn xanh cỏ từ lâu rồi mới đúng.

Hơn nữa việc quan trọng nhất bây giờ chính là Cao Cường khẩn thiết cần có một vị tốt sư phụ cạnh bên, hướng dẫn cho hắn tu luyện theo đường lối đúng đắn nhất.

Tầng thứ khủng long bạo chúa không thiếu nhất chính là phương diện kinh nghiệm. Đã như vậy Nhàn Vân Lão Nhân còn chưa phải tốt sư phụ thì như nào mới là?

Tóm lại kèo này quá thơm, Cao Cường không cho phép bản thân được quyền lãng phí.

Cơ duyên không đến nhiều lần, hiện tại phải làm chính là thể hiện lòng thành. Không nửa điểm chần chừ, Cao Cường đứng dậy đi tới trước mặt Nhàn Vân Lão Nhân.

“Phốc..” – Đầu gối chạm đất, Cao Cường dõng dạc hô lên:

“Nhàn lão, xin ngài thu nhận người đệ tử này”

Dứt lời hắn liền cung kính khấu đầu, vầng trán theo đó không ngừng giáng mạnh xuống mặt sân nền, vang lên những tiếng “bịch.. bịch.. bịch..” liên hồi.

Đủ lòng thành, đủ kính cẩn.

Có điều còn tiếp diễn không khéo sân nền vỡ nát mất.

Bởi vậy Cao Cường vừa kết thúc khấu đầu lần thứ ba, Nhàn Vân Lão Nhân liền phất tay nhẹ một cái.

Tiếp theo hành động này, giống như có bàn tay vô hình nâng Cao Cường hắn đứng thẳng dậy.

Nhàn Vân Lão Nhân giữ nguyên dáng vẻ vuốt râu, hài lòng mỉm cười đối với hắn nói:

“Như vậy là được rồi, từ giờ người chính thức là đệ tử thân truyền của ta. Tuyên bố hùng hồn ta là sẽ không nói, nhưng đảm bảo ngươi sẽ không phải hối hận với quyết định ngày hôm nay”

Ngài không tuyên bố hùng hồn, nhưng ý tứ thì phi thường hùng hồn đấy. Có điều Cao Cường chẳng dại bắt bẻ vấn đề này, mặt mũi ngưng trọng, hắn dò hỏi điều đang bận tâm:

“Sư phụ, lão nhân gia ngài từng điều tra ta. Có một số việc không biết ngài có rõ ràng?”

Vài phút trước còn sợ bị đối phương đánh chết, lúc này gọi một tiếng sư phụ ngọt sớt. Có điều kỳ quái hắn không thấy chỗ nào không ổn, thậm chí trong lòng có chút vui mừng.

Thế sự xoay vần, đôi khi khó lý giải.

Đưa tay ra hiệu, đợi Cao Cường ngồi trở lại chỗ xong, Nhàn Vân Lão Nhân mới giải đáp:

“Hẳn là muốn biết kẻ nào đứng sau vụ ám sát ngươi gần hai năm trước? Sư phụ sớm đã giúp ngươi tra rõ ràng hung thủ cũng như ngọn nguồn vụ việc. Ngay cả những gì ngươi từng phải trải qua thời thơ ấu, sư phụ cũng tìm hiểu được thất thất bát bát”

Cao Cường hiện tại đã là tu sĩ. Quá khứ thơ ấu của hắn, không đáng để sư phụ nhắc tới mới đúng.

Không khiến hắn phải suy đoán nguyên nhân, Nhàn Vân Lão Nhân thẳng thắn nói ra ý tứ:

“Từ tận đáy lòng sư phụ muốn ngươi tự đi điều tra cũng như đem kẻ thù giải quyết. Tương lai về sau tiếp tục duy trì thói quen tự lập trước nay ngươi vẫn luôn từng. Tất nhiên nếu như ngươi kiên quyết hỏi tới, vậy sư phụ liền sẽ tiết lộ tất cả cho ngươi”

Sư phụ lão nhân gia đây là đã bắt đầu tiến hành công tác giáo dục?

Hiểu được điều này Cao Cường nghiêm túc nói:

“Sư phụ, ngài không cần nói ra. Ta sẽ tự mình giải quyết tốt đẹp”

Không chút che dấu vẻ hài lòng, Nhàn Vân Lão Nhân đối với hắn gật đầu, tiếp tục giảng giải:

“Ngươi nắm giữ đạo thống truyền thừa hoàn thiện. Sư phụ sẽ không can thiệp sâu vào quá trình tu hành của ngươi. Nôm na chỉ có thể quan sát, góp ý để ngươi sửa chữa những điểm thiếu sót hoặc sai lầm. Chẳng hạn như vướng mắc trong võ kỹ, thuật pháp, hay chức nghiệp phụ”

Cao Cường không có thông minh tuyệt đỉnh, xong não bộ vẫn cứ là đủ dùng. Hơn nữa bằng thực tài thực học trúng tuyển đại học Y Khoa, hắn IQ chỉ số không có chuyện thấp kém.

Nhàn Vân Lão Nhân cố tình nhấn mạnh đạo thống truyền thừa, đại loại bởi vì không muốn đệ tử là hắn dẫm vào vết xe đổ của sư phụ. Nói năng vòng vèo giữ lại chút thể diện đi?!

Tuy nhiên, sư phụ lão nhân gia nói cũng không lệch trọng tâm chút nào cả.

Bởi thiếu sót của một tán tu chính là không có ai hỗ trợ chỉ ra những sai lầm mà hắn mắc phải.

Thanh niên vê chuột đọc tiểu thuyết lâu năm như Cao Cường lý giải rất sâu vấn đề này. Trước đây còn từng đau đầu bởi lo lắng có một ngày Hổ lão không chỉ dạy thêm được nữa.

Chỉ là điều hắn lo lắng chưa kịp diễn ra, thì Hổ lão đã bỏ hắn mà đi luôn rồi.

Nhớ tới Hổ lão, trong lòng hắn có điểm áy náy. Hi vọng lão nhân gia dưới kia thông cảm, cũng như sẽ không trách mắng vì hắn hiện tại bái thêm Nhàn Vân Lão Nhân làm sư phụ a.

Mà không ổn lắm, xem ra phải tranh thủ thăm mộ một chuyến, thuận tiện đốt lá Độ Âm Phù, gửi xuống giải thích rõ ràng để Hổ lão hiểu cho hoàn cảnh của hắn hiện tại mới được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio