Trong giây phút sinh tử này thì Vấn Tâm Quỷ không thể nào làm gì đó thiếu nghiêm túc được.
Chẳng lẽ ngốc quỷ này còn biết chiêu trò biến thân?
Kiểu cơ thể phình to lên như người khổng lồ xanh trong phim Hulk?
Nhưng mà có cần thiết phải tốn thời gian cởi áo đem đi cất thế kia không hả? Chắc gì đã còn sống để một lần nữa khoác lên? Vả lại giữ được áo, thế còn quần thì sao đây?
Rất nhanh thì Cao Cường có được đáp án rõ ràng.
Sau khi quay trở lại vị trí cũ và cúi nhặt cốt kiếm lên, Vấn Tâm Quỷ liền đứng đó với tay phải cầm kiếm, tay trái thì ôm khư khư lưng quần. Dáng vẻ trông hết sức kỳ cục.
Tiếp theo Cao Cường cảm nhận thấy khí tức tà ác toả ra từ ngốc quỷ này càng thêm nồng đậm.
Chỉ có điều cơ thể Vấn Tâm Quỷ không phình to lên như hắn tưởng tượng. Thay vào đó là không ngừng co rút lại với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy.
Sau vài giây ngắn ngủi liền chỉ còn da bọc xương, dáng vẻ teo tóp suy dinh dưỡng trông thảm vô cùng. Nhìn tương tự xác ướp cổ đại lâu lâu trên báo đưa tin.
Cái này Vấn Tâm Quỷ chơi bời cũng thật khó đoán, biến to lớn như Hulk thì không.
Lại thích kiểu Ma Bư béo hoá thành Ma Bư gầy thì mới chịu?
Cơ mà phải công nhận biến hình xong ngốc quỷ này liền ác hơn hẳn về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Trước tiên là khía cạnh phương diện khí tức, Vấn Tâm Quỷ hiện giờ toả ra khí tức tà ác đến nỗi gây nên cảm giác khiến người không hiểu thấu bỗng dưng rét run.
Cái này có liên quan khá mật thiết tới biến hoá cơ thể của nó.
Nôm na là do Vấn Tâm Quỷ cưỡng ép áp súc máu với quỷ khí trong cơ thể, đem hai thứ này tạm thời nâng cao phẩm chất. Điều này đồng nghĩa trong khoảng thời gian nhất định, không những khí tức mà cả chiến lực của nó đều cường đại hơn một mảng.
Cụ thể có bao nhiêu cường thì phải đánh mới biết được rõ ràng.
Cái ác tiếp theo liên quan lại càng sâu hơn tới việc biến thân của Vấn Tâm Quỷ. Tóm lại là do bề ngoài của nó hiện giờ nhìn trông cũng quá là ác tâm đi.
Gầy trơ cả xương với làn da xám ngoét nhăn nheo khô quắt. Xong kinh tởm nhất thì phải kể tới những đường gân đen xì nổi gồ ngang dọc khắp cơ thể.
Tuy nhiên có điểm lại khá buồn cười, đó là cặp mắt đỏ ngầu vốn dữ tợn doạ người, giờ lồi ra tròn xoe. Nhìn trông cứ ngáo ngơ đần độn thế quái nào ấy.
Chưa dừng lại ở đó, khi mà cái việc biến thân này của Vấn Tâm Quỷ còn diễn ra một tràng cảnh để cho Cao Cường ngán ngẩm cứ phải gọi là phi thường.
Không hiểu trí tuệ cái kiểu quần què gì mà ngốc quỷ này quên mất tay trái của nó có vấn đề. Cơ thể co rút xong ống tay trái chỉ còn là túi da treo lủng lẳng.
Mỗi cái việc nắm giữ cũng không làm được.
Và thế là chiếc quần nó đang mặc liền tụt xuống tận cổ chân.
Mà tụt thì chậm rãi mặc lại chứ có gì đâu? Ấy vậy mà nó xấu hổ tới nỗi phải ngay lập tức ném bỏ kiếm, vội vàng cúi xuống kéo quần nhanh như chớp?
Hơn nữa với cái kiểu biến thân teo tóp này thì đâu có cần phải cởi áo? Chẳng lẽ nó cố tình khoe hình thể như bộ thây khô kinh tởm với ý đồ hù doạ gì đó?
Cao Cường theo phản xạ đưa tay nhay nhay huyệt thái dương.
Rất có xúc động xông lên một kiếm chém chết tươi đầu ngốc quỷ này luôn cho rồi.
Cũng không cần quá nhiều thời gian thắt buộc lưng quần. Vấn Tâm Quỷ nhanh chóng đem kiếm nhặt lên, rồi bày ra dáng vẻ đầy ngông cuồng chỉ mũi kiếm hướng hắn và quát:
“Tập sự đáng giận, ngươi sẽ phải trả giá vì dám khinh thường ta..”
Chẳng buồn dài dòng lôi thôi với con quỷ này. Cao Cường bàn chân dẫm nhẹ, liền cứ thế lao vọt tới.
“Xoẹtttttt..”
Vừa áp sát, Cao Cường liền đơn giản xuất ra một kiếm, không màu mè không hoa mỹ. Chỉ có điều lần này hắn nhắm hướng vùng cổ của nó mà chém chéo xuống.
Chưa kịp nạt nộ gỡ gạc thể diện hết câu, Vấn Tâm Quỷ đã thấy kiếm của địch nhân lạnh lùng chém tới. Không dám chậm chễ, nó ngay lập tức vung kiếm đánh chặn.
“KHANHHH~~~”
Vẫn là một pha đấu kiếm trực diện như trước đó, nhưng lần này kết quả có chút biến đổi.
Không rõ có phải do còn mỗi một tay như Dương Quá đại hiệp, hay là Vấn Tâm Quỷ cố tình tỏ ra yếu thế, chỉ biết sau pha so kiếm này nó liền bị đánh cho giật lùi về sau.
Cũng chỉ là thụt lùi có vài bước chân mà thôi, Vấn Tâm Quỷ rất nhanh ổn định lại tư thế. Có thể thấy là nó rơi xuống thế hạ phong, nhưng rơi cũng không sâu cho lắm.
Tuy nhiên kết quả này còn chưa đủ để Vấn Tâm Quỷ vui mừng đắc ý được. Cần phải biết rằng nó đây là thi triển cấm thuật, miễn cưỡng tăng thực lực lên một khoảng.
Mà cấm thuật cái này là đồ chơi có hạn sử dụng, không khác biệt gì mấy so với tu sĩ nhân loại thiêu đốt sinh mệnh. Chỉ duy trì được thời gian vài phút ngắn ngủi thôi.
Đã thế sau khi hết công hiệu lại còn rơi vào cảnh suy nhược trầm trọng. Tất nhiên cái tệ đoan này chẳng cần bận tâm tới, dù sao Vấn Tâm Quỷ đã xác định chết chắc.
Chủ yếu nó tính dựa vào cấm thuật để có lực lượng đánh với gã tập sự một trận tưng bừng tràng cảnh. Không cầu thắng, chỉ cần đập gã chật vật khốn khổ là được.
Thế nhưng sau pha va chạm vừa rồi thì rõ ràng nó còn thua kém đối thủ khá xa.
Muốn đôi công đánh một trận thôi mà sao khó khăn quá vậy?
Đau lòng hơn nữa là thời gian để Vấn Tâm Quỷ âm thầm buồn tủi cũng không có. Tất nhiên nguyên nhân vẫn là do cái gã tập sự khốn kiếp bám dính còn hơn cả con đỉa trâu.
Mới đó đã lại xông tới đâm chém, nhân loại gì còn thô bạo hơn một con quỷ, thứ đồ nhân loại không xứng chức. Vấn Tâm Quỷ hận tới ngứa ngáy toàn bộ khung xương.
“Xoẹt.. xoẹt..”
Lưỡi kiếm quấn đầy tử hắc lôi quang chém tới, ma sát không khí tạo thành gió rít nghe đến là doạ quỷ.
Thế kiếm lại còn từ phía bên phải của Vấn Tâm Quỷ chém chéo xuống. Gã tập sự quá bỉ ổi và khốn nạn, rõ ràng nhắm vào điểm yếu của nó để mà triển khai hướng tấn công.
Đáng sợ nữa là kiếm này chém quá nhanh, Vấn Tâm Quỷ hoàn toàn không có cơ hội né tránh. Nó chỉ còn một cách duy nhất đó là nghiến răng mà vẩy gạt kiếm đón chặn.
“KHANH~~~”
Lại một lần nữa Vấn Tâm Quỷ với cốt kiếm trong tay bị đánh cho văng sang một bên. Bàn chân trượt dài trên nền, vô cùng gian nan vất vả mới có thể ổn định được tư thế.
Xuất kiếm nhanh chóng mặt, lực đạo thì nặng tựa như là búa tạ nện đập.
Mà thế quái nào cái gã này xuất thủ càng ngày càng nhanh? Lực đạo cũng càng lúc càng lớn? Chẳng lẽ gã đạo nhạc.. phi.. là ăn cắp ý tưởng? Cũng vận dụng cấm thuật tăng cường thực lực?
Phi thường khả nghi, xong Vấn Tâm Quỷ chẳng có thời gian để mà nghi hoặc.
“Xoẹt.. xoẹt..”
Tiếp tục là một kiếm chém xéo từ hướng bên phải của nó.
Cái này không thể trách Cao Cường được, phi kiếm sư phụ cho hắn chỉ để làm quen ngự kiếm phi hành.
Đã vậy sư phụ có vẻ không ham hố đi tìm hiểu kiếm pháp. Thành ra lục lọi chán chê cũng chỉ đưa được cho hắn một bản ngự kiếm thuật hết sức là gân gà dế nhũi. Truyền thừa Âm Phủ cũng là vậy, ngay kiếm pháp củi mục cũng không có, nói gì kiếm pháp tinh diệu.
Kiếm pháp hàng xịn chẳng có, lại cảm thấy đâm chọc xiên xủng gì đó không được ổn cho lắm.
Cực chẳng đã hắn liền coi phi kiếm trong tay là búa chuy, rồi cứ thế triển khai tấn công theo phương thức Chuy Pháp Luyện Kim Cơ Sở. Tóm lại là chỉ ăn với ra sức nện.
Mà để phù hợp hơn trong chiến đấu thì đôi chút điều chỉnh tất nhiên phải có, xong chỉ là không đáng kể.
Đơn cử như việc hắn xuất kiếm có góc độ chéo hơn nhiều so với khi nện búa chuy tinh luyện kim loại. Nhìn chung nện búa mà chéo như vậy, khối kim loại bị đánh văng khỏi bàn đe là không cần nghi ngờ. Sau đó sư phụ sẽ cho cái bạt tai thì lại càng chẳng cần phải hoài nghi.
Tuy xuất kiếm chéo góc là vậy, nhưng tinh tuý của Chuy Pháp Luyện Kim Cơ Sở lại chưa từng mất đi.
Đó là chuyên nhằm chỗ yếu hại mà nện.
Như khi tinh luyện kim loại thì nện búa tới những điểm chứa nhiều tạp chất, từng chút một đem bài trừ. Lượng tồn dư càng thấp thì phẩm chất cấp bậc khối kim loại đó sẽ càng cao.
Còn trong tình huống đối chiến với Vấn Tâm Quỷ lúc này, hắn lựa chọn công kích từ hướng bên tay phải, là bởi vẩy gạt kiếm lực đạo bao giờ cũng thấp hơn so với khi vung tay chém.
Vấn Tâm Quỷ còn đủ hai tay thì sẽ không có nhược điểm này, đáng tiếc tay trái của nó hiện giờ chỉ là một túi da treo lủng lẳng. Vậy là diễn biến liền bám sát theo kịch bản đã viết sẵn.
Mà cảm nhận của Vấn Tâm Quỷ cũng hoàn toàn chính xác.
Cao Cường tốc độ thực sự có tăng nhanh đôi chút. Nhưng việc này là bởi hắn âm thầm tự buff cho mình một cái Tật Lôi thuật pháp. Về phần lực đạo thì do hắn vận dụng chuy pháp nên biến lớn cũng phải thôi. Nói chung là chẳng liên quan gì tới cấm thuật hay thiêu đốt sinh mệnh gì đó.
“KHANH~~~ KHANH~~~ KHANH~~~”
Tiếp diễn không có gì mới, đó là chưa muốn nói vô cùng tẻ nhạt.
Nhìn chung là Cao Cường liên tục xuất kiếm, Vấn Tâm Quỷ theo đó hít thở với bị đánh bay.
Gã tập sự chỉ dùng duy nhất một phương thức tấn công, không thay đổi dù chỉ nửa xu góc độ. Vô cùng biệt khuất và uất nghẹn là cảm xúc trong lòng Vấn Tâm Quỷ ngay lúc này.
Để phân tích thì gã tập sự như một con mèo cường đại đang đùa giỡn một con chuột yếu nhược là nó. Ước nguyện trở thành con quỷ điên cuồng như chó dại, bị đối phương vô tình chà đạp một cách không thương tiếc. Vấn Tâm Quỷ có thể không uất ức được sao? Quá là khó.
“Ngươi nói rất không sai, thế nhưng chỉ có những kẻ thua cuộc mới hay dùng câu đó để gỡ gạc thể diện. Vậy nên đừng có lảm nhảm làm gì, hãy dùng hành động để chứng minh. Xuất ra toàn bộ lực lượng đi, cho ta thấy nhục thân quỷ hồn như ngươi liệu có bao nhiêu cân lượng?”
Câu nói của đối phương văng vẳng trong đầu, để Vấn Tâm Quỷ hai mắt đỏ ngầu càng thêm phần dữ tợn.
Đúng vậy, phải chứng minh.
Chẳng phải chó không cắn còn có thể sủa đó sao?
Vấn Tâm Quỷ nó lẽ nào ngay cả con chó cũng thua? Đánh không lại thì có thể chửi rủa chứ nhỉ?
“Cái @$% nhà ngươi đồ tập sự khốn nạn chó chết, mèo tha quạ mổ..”