Đang chiến đấu nghiêm túc là thế, bỗng dưng Vấn Tâm Quỷ mở miệng uông uông chửi càn. Đanh đá chua ngoa có thể nói là không hề thua kém mấy dì bán cá ngoài chợ.
Diễn biến này khiến cho Cao Cường sốc đến nỗi thiếu chút trượt chân té ngã. Trong đầu ngay tức thì liên tưởng đến những hình ảnh tệ nạn xã hội không được hay ho cho lắm.
Mà tiên sư cha cái con quỷ này, kiếp người mua quan bán chức còn chưa đủ tồi tệ? Phải thấm nhuần thêm cái thói nát rượu say xỉn chửi làng chửi xóm thì mới chịu được?
Đoán chắc nhân vật Chí Phèo trong tác phẩm văn học nghệ thuật cùng tên, cũng chỉ say rượu chửi đổng giống như Vấn Tâm Quỷ lúc này đây mà thôi. Dám khẳng định luôn á.
Nói chung biểu hiện khác thường của Vấn Tâm Quỷ tương ứng với hai khả năng. Thứ nhất bởi vì bị nghiền ép, thấy cay mũi không chịu được nên nó liền chửi cho bõ tức.
Và thứ hai, rất có thể ngốc quỷ kinh tởm này là đang ấp ủ mưu hèn kế bẩn nào đó.
Giả dụ như cố tình chọc giận để hắn nổi điên mất bình tĩnh gì đó chẳng hạn. Nói chung là tuyệt đối không nên khinh thường địch nhân, nhất là ngốc quỷ này chẳng hề ngốc đâu.
Vả lại còn có một sự thực vô cùng hiển nhiên, đó là Vấn Tâm Quỷ quá đỗi lì đòn.
Từ khi bắt đầu trận chiến, Cao Cường luôn đứng ở kèo trên. Và với những gì đã diễn ra thì có thể thấy mọi phương diện hắn đều mạnh hơn Vấn Tâm Quỷ một khoảng kha khá.
Thế nhưng đến giờ vẫn chỉ là ép sân không hơn không kém.
Nào đâu đã làm gì được Vấn Tâm Quỷ?
Vì vậy hắn mới chú tâm quan sát cẩn thận, sau đó nhìn ra con quỷ này rõ ràng tốc độ thua kém nhiều, nhưng cản phá toàn bộ công kích đánh tới một cách vô cùng dễ dàng.
Cái này rất không khoa học, hết sức hoang đường. Thế nhưng hoàn toàn có thể xảy ra trong trường hợp bản năng phản xạ của Vấn Tâm Quỷ thuộc dạng phi thường nhạy bén.
Có lẽ mọi thứ cũng không rắc rối như hắn tưởng tượng, Cao Cường thừa hiểu được điểm này.
Nhưng đây là trận chiến với một con quỷ, thứ chủng tộc tính khí tàn bạo và cực đoan nhất trên thế gian. Nói chung đánh với quỷ, kẻ nào thích ngông cuồng tự đại cứ tuỳ tiện.
Còn hắn cho rằng cẩn thận suy xét đến mọi tính huống có thể xảy ra là việc cần thiết phải làm.
Cao Cường thậm chí còn đặt bản thân mình vào vị trí của Vấn Tâm Quỷ để rồi tự hỏi. Sau đó suy luận ra đáp án khiến chính bản thân hắn sợ hết cả hồn, sau lưng lạnh toát.
Đáp án đó chính là tự bạo.
Bùm, nổ tanh bành, dắt tay nhau đi chết.
Mà với diện tích chật hẹp nơi đây thì né bằng niềm tin. Rồi lỡ sư phụ không kịp thời cứu trợ thì sao đây? Tóm lại chỉ có thằng điên mới bình chân như vại trong tình huống này.
Hắn có điểm hối hận, liên tục thầm mắng bản thân vì cái tội mềm lòng. Lúc còn trong ảo cảnh mà đánh ra một kích, thì đã chẳng rơi vào cảnh mệt hết cả óc như hiện giờ đâu a.
Vừa vung kiếm tấn công, Cao Cường vừa âm thầm suy nghĩ biện pháp. Cân nhắc thiệt hơn đủ đường, tính tới tính lui cuối cùng cũng chỉ còn mỗi cách thuận theo chiều gió.
Phương án đã đề ra, vậy liền quyết đoán tiến hành.
Cao Cường vừa tiếp tục vung kiếm, vừa tỏ ra cực kỳ phẫn nộ gào lên:
“Cái @$% đồ sâu bọ nhà ngươi, câm ngay cãi mõm chó thối tha lại”
“KHANH~~~”
Hai lưỡi kiếm chát chúa va vào nhau, Vấn Tâm Quỷ như cũ bị đánh cho văng ra xa. Dáng vẻ nhìn trông vô cùng chật vật, xong nó vẫn ngay lập tức gân cổ chửi bới:
“Cái @$% đồ tập sự thối tha, đồ đỉa trâu, đồ khốn nạn, đồ chó đẻ”
“Chết đi” – Cao Cường rống giận như thể phẫn nộ lên tới đỉnh điểm: “Thứ sâu bọ thối tha, ta ở đây xin thề sẽ chặt ngươi ra làm trăm ngàn mảnh rồi đem cho chó ăn”
Đi kèm với câu nói mang đậm tính chất đe doạ này, là một nhát kiếm quấn quanh dày đặc lôi điện.
Tất nhiên cái này liên quan tới biện pháp mà Cao Cường nghĩ ra.
Đó là giả bộ phẫn nộ rồi ngấm ngầm tăng thêm lượng lớn chân khí quán thâu vào phi kiếm. Điều này đồng nghĩa thân kiếm quấn quanh càng nhiều lôi điện, khi va chạm với cốt kiếm, sẽ gián tiếp khiến cho Vấn Tâm Quỷ tiêu hao quỷ khí với tốc độ lại càng nhanh.
Tiêu hao nhiều quỷ khí, tự bạo gây sát thương sẽ giảm bớt nhiều, cái này dễ hiểu đi?
“KHANH~~~”
Lần này va chạm, Vấn Tâm Quỷ văng lại càng xa hơn, thiếu chút thì đụng tới bức tường không gian.
Cảm nhận quỷ khí tiêu hao tốc độ tăng nhanh đột biến, Vấn Tâm Quỷ càng thêm hận. Nó không ngờ cái gã tập sự khốn nạn khi tức giận bộc phát ra lôi điện ác liệt thế này đâu.
Có điều tiêu hao nhanh nữa cũng chẳng sao.
Vấn Tâm Quỷ còn đang bận vui mừng đắc ý đây này.
Bởi vì lực lượng bộc phát ra càng thêm phần ác liệt, càng chứng tỏ gã tập sự đang tức giận nhiều lắm. Có nghĩa công cuộc chửi bới nguyền rủa của nó thành công vang dội.
Mang theo tâm trạng vui vẻ, Vấn Tâm Quỷ ngửa mặt hung hăng chửi:
“Cái @$% đồ tập sự khốn nạn thối tha. Ta nguyền rủa đồ trời đánh nhà ngươi đẻ con không có súng. Ta nguyền rủa ngươi tuyệt tự tuyệt tôn, ta nguyền rủa ngươi đồ con hoang bất hiếu”
Mắng chửi cho sướng mồm xong, Vấn Tâm Quỷ liền nắm chặt kiếm đề phòng. Chỉ là rất nhanh nó phát hiện có điểm khác lạ, chính xác là gã tập sự không lao tới tấn công nữa.
Thay vào đó gã đứng yên tại chỗ mà nhìn nó chằm chằm.
Ánh mắt của gã rất lạnh, cảm giác như chỉ với ánh mắt này cũng có thể đóng băng mọi thứ.
Chưa dừng lại ở đó khi mà con ngươi vốn màu đen lay láy của gã, chỉ sau có một hơi thở liền biến đổi sang màu sắc y hệt với lôi điện mà gã vẫn luôn thi triển ra – màu tử hắc (tím đen)
Rồi thì ngay cả mái tóc đen bồng bềnh của gã cũng diễn ra tình huống tương tự. Khác biệt ở điểm tốc độ biến đổi có phần chậm chạp hơn, mất khoảng tới hơi thở gì đó mới hoàn tất.
Vấn Tâm Quỷ trong vô thức liên tục rùng mình.
Nó sợ hãi, nỗi sợ hãi đến từ sâu linh hồn.
Bởi sau khi hoàn tất biến hoá, khí tức toả ra từ gã cũng theo đó mà dần biến đổi, đã thế lại còn đi theo chiều hướng hoàn toàn trái ngược với lúc ban đầu.
Cái này khí tức tà ác hoá?
Qua thêm có vài giây ngắn ngủi, không gian nơi đây liền tràn ngập hơi thở tà ác cực đoan bạo ngược, vốn sáng sủa là thế mà nay lại ảm đạm hẳn xuống.
Đứng một bên quan sát nãy giờ, Vấn Tâm Quỷ bỗng cảm thấy gã này mới là ác quỷ hàng thật giá thật. Còn nhục thân quỷ hồn là nó thì chỉ hiền lành như đứa trẻ.
Thế nhưng mà tình huống này là sao đây?
Chẳng lẽ chỉ mắng chửi có vài câu liền khiến gã đánh mất luôn lý trí? Quá hư cấu, làm gì có chuyện tu sĩ mà lại yếu đuối như thế.
Mà khoan, chẳng lẽ vì biết trước gã có ngày tà ác hoá, cho nên các vị đại quỷ dưới kia mới tuyển chọn làm tập sự Phán Quan?
“Ngươi rất khá, thành công chọc giận ta”
Đúng lúc này truyền tới bên tai Vấn Tâm Quỷ là một giọng nói nhẹ nhàng đến vô cảm. Chẳng hiểu sao vừa nghe vào, cơ thể nó không tự chủ được liền phát run.
Vạn lần không muốn đối diện ánh mắt lạnh lẽo kia nên Vấn Tâm Quỷ sớm đã quay mặt đi hướng khác. Nhưng lúc này đây quá hiếu kỳ thì phải làm sao bây giờ?
Rốt cuộc Vấn Tâm Quỷ vẫn là không nhịn được, nó chậm rãi ngoái đầu nhìn lại.
Ngoài mái tóc và hai con ngươi biến sang màu tím sẫm, cùng với toả ra hơi thở tà ác kinh khủng khiếp, còn có khí chất của gã cũng phát sinh biến hoá khá rõ ràng.
Khí chất hờ hững lạnh lùng, vô cảm giống như chính giọng nói mới vừa rồi của gã.
“Cộc..” - Dưới cái nhìn chăm chú của nó, gã tập sự cất bước đi tới.
Trong đầu Vấn Tâm Quỷ ngay lập tức nghĩ tới phải bỏ chạy nới rộng khoảng cách. Thế nhưng bất chợt nó phát hiện toàn thân cứng ngắc, ngay cả nhúc nhích mà cũng không làm được.
Chuyện quỷ gì xảy ra?
Cái này tràng cảnh sao mà quỷ dị còn hơn những thứ quỷ dị mà một con quỷ là nó có thể tưởng tượng được ra? Vấn Tâm Quỷ trong lòng hoảng sợ không ngừng gào thét kêu la tự hỏi.
“Cộc..”
“Cộc..”
“Cộc..”
Chậm rãi những tiếng bước chân nện gõ xuống nền, chúng như thể từng nhát búa tạ tàn bạo oanh kích tới lồng ngực, khiến Vấn Tâm Quỷ ngay tức thì hít thở không thông. Khuôn mặt khô quắt nổi đầy gân đen dữ tợn của nó, cũng bởi ngạt thở mà không ngừng biến hoá méo mó vặn vẹo.
Vấn Tâm Quỷ ước gì nó có thể mất đi ý thức, hoặc không thì sớm một chút toi cơm luôn đi cũng được. Chứ cả tinh thần lẫn thể xác đều bị tra tấn, cái này thực sự không tốt cảm thụ.
Cao Cường đi tới ngay trước mặt Vấn Tâm Quỷ rồi mới dừng bước.
Tay trái hắn vươn lên, đơn giản là nắm chặt lấy cái cổ gầy guộc chỉ như cây gậy của Vấn Tâm Quỷ.
Bàn tay hắn vốn quấn quanh đầy lôi điện, phút chốc theo vùng cổ thẩm thấu vào cơ thể Vấn Tâm Quỷ, rồi tại bên trong ngang dọc tàn phá bừa bãi.
Giây lát nơi đây văng vẳng những tiếng nổ tanh tách từ trong cơ thể Vấn Tâm Quỷ vọng ra.
Rồi tới từng làn khói xanh tuôn trào nghi ngút, đi kèm với đó là một mùi khét um đến nhức cả mũi.
Lôi điện tàn phá khắp cơ thể, tạo thành đau đớn là không ngôn từ nào có thể tả xiết, ngặt một nỗi ngay cả mở miệng để kêu gào cũng không làm nổi.
Vấn Tâm Quỷ hiện giờ chỉ còn làm được một việc duy nhất, đó là cố gắng dùng ánh mắt của nó để mà cầu xin gã tập sự mau mau ra tay kết liễu nó đi.
“Ngươi nói không sai, ta đúng là một kẻ bất hiếu, phi thường bất hiếu. Để khen thưởng, ta ban cho ngươi được chết, triệt triệt để để mà chết”
Bên tai lần nữa vang lên giọng nói lạnh lùng vô cảm, đây cũng là những lời cuối cùng mà Vấn Tâm Quỷ được nghe thấy trong đời. Bởi sau đó lôi điện ùa vào cơ thể nó lại càng nhiều, tốc độ phá hư lại càng nhanh chóng, chẳng mấy chốc huỷ diệt nó quỷ hồn.
Vấn Tâm Quỷ cứ như vậy triệt để biến mất khỏi thế gian.