Dương Gian Phán Quan

chương 443: ma hổ hơi ngốc một chút

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Theo sau lời nhắc nhở của Trương Mẫn, mọi người cùng nhau hướng mắt nhìn xuống phía dưới thì thấy gã Dị Tộc cao lớn đang ra sức tưới máu tươi lên bề mặt tế đàn.

Không ngờ mới đó mà gã này đã bày biện đồ chơi ra rồi.

Nhìn chung tế đàn cũng không có gì đặc biệt, từ hình dạng cho đến kích cỡ đều tương tự chiếc trống trường học, khác biệt là trên thân khắc họa chằng chịt quỷ văn.

Về phần máu tươi gã đang tưới lên tế đàn, cũng như máu nhuốm đẫm chín khu tế đàn kia đều là máu của cao đẳng Dị Tộc, đây là vật dẫn bắt buộc để tiến hành triệu hồi.

Tóm lại Dị Tộc ham hố muốn chơi lớn một lần.

Nhất định giờ này đang có đống lớn Hoàng Giả Dị Tộc mặt mũi bạc phếch vì mất máu.

Chẳng mấy chốc gã đã trút toàn bộ máu trong trữ vật giới lên bề mặt tế đàn, tất nhiên máu liền chảy tràn xuống dưới và nhanh chóng nhuốm đỏ mặt đất phủ kín quỷ văn.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, gã Dị Tộc nhún chân nhảy lùi ra ngoài rìa bãi đất, hai tay kết ấn nhanh như chớp, và rồi từ tay gã bắn ra vòng tròn đồ án quỷ dị.

Vòng tròn đồ án bay tới dung nhập vào tế đàn, ngay sau đó quỷ văn trên tề đàn và dưới mặt đất lần lượt tỏa ra huyết quang đỏ sẫm, khi nhìn có cảm giác ớn lạnh lạ kỳ.

Đáng tiếc không thấy đột ngột nổi lên cuồng phong thét gào cho nó đúng bài dọa ma dọa khỉ.

Thay vào đó là từ tế đàn phóng ra cột trụ huyết quang, rất nhanh chiếu xạ tới độ cao tầm trăm mét.

Cái này rõ ràng là tín hiệu kêu gọi, để rồi chợt thấy có chín đường huyết quang từ nơi xa bắn vọt tới, trong chốc lát đã kết nối với đỉnh cột trụ huyết quang ở nơi đây.

Huyết quang tỏa ra càng thêm phần nồng nặc, tuy nhiên diễn biến này duy trì không quá lâu.

Cả mười cột trụ huyết quang mau chóng mờ nhạt, đến khi biến mất thì trăm mét trên bầu trời ngưng tụ vòng đồ án đỏ sẫm mang theo họa tiết đồ đằng của loài Hổ Thú.

Hoàn toàn đúng như Cao Cường phán đoán trước đó, gã Dị Tộc canh me triệu hồi Ma Hổ, hơn nữa với khí tức tỏa ra từ đồ đằng thì gã may mắn gọi tới hàng rất khủng.

“Hé.. Hé.. Hé..”

Hiển nhiên cũng đã nhận ra điểm này, gã Dị Tộc ngửa mặt điên cuồng cười vang:

“Nhân loại, các ngươi chuẩn bị đón nhận cơn ác mộng đi. Hé.. Hé.. Hé..”

Không rảnh nhìn gã ngu ngốc này ảo tưởng, Cao Cường tranh thủ truyền âm hướng dẫn Võ Đế làm sao phong ấn thức hải, chỉ là vừa dặn dò xong thì phát sinh dị biến.

Trước tiên, vòng tròn đồ án vẫn theo sáo lộ từ trên trời rơi xuống bề mặt tế đàn và mau chóng biến lớn, vài cái hơi thở là đã che phủ toàn bộ diện tích mặt bằng bãi đất.

Nhưng khi Ma Hổ khổng lồ hiện thân trên vòng tròn đồ án, lúc này liền khiến mọi người sửng sốt.

Bởi vì nó và gã Dị Tộc tỏa ra khí tức lạc ấn khác nhau hoàn toàn.

Nói cho dễ hiểu là không xuất thân cùng một “Giới”.

Như đã biết thì Dị Tộc tới từ Quỷ Giới của “Giới” khác xâm lấn Thiên Giới của “Giới” bên đây, nhìn vào tình huống trước mắt có thể thấy triệu hồi gửi đến nhầm địa chỉ.

Thế là Ma Hổ bỗng há miệng tợp một nhát nuốt chửng gã Dị Tộc còn đang mải mê cười như điên.

Nhìn nó ngửa cổ “ợ” một hơi sảng khoái, Cao Cường bừng tỉnh hét ầm lên:

“Võ Đế, mau đánh cho con hổ ngu này nhả đồ ra”

“Xiuuuu..”

Võ Đế không nói không rằng lao ra khỏi nơi ẩn nấp, gần như trong cái nháy mắt đã xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Ma Hổ, tay phải nhanh như chớp nện xuống một quyền.

“OÀNH..”

Đỉnh đầu trúng một quyền nặng như trời sập, Ma Hổ liền vập mặt xuống đất nghe cái “roành”, va chạm khiến nền đất sụp thành hố sâu, vết nứt lan tràn như mạng nhện.

“Võ Đế” – Cao Cường một lần nữa phải vội vàng lớn tiếng hét lên:

“Thánh họ nhà ngươi đừng có nện đầu nó như thế, nhằm vào bụng mà đánh cho nó ói đồ ra á”

Nghe thấy cũng hợp lý, Võ Đế lập tức đáp xuống bên mạn sườn, nhấc chân tàn nhẫn đạp mạnh một cước khiến cho phần hông của Ma Hổ liền lõm sâu vào bên trong.

“NGAOOOO..”

Sau tiếng kêu gào cực kỳ đau đớn, Ma Hổ thân thể khổng lồ cong thành hình vòng cung mà bắn vọt đi, trong nháy mắt đã va đụng cũng như ủi sập bốn năm ngọn núi đá.

Nằm co giật bên trong đống bụi đá cuốn lên mù mịt, lúc này Ma Hổ phi thường muốn khóc.

Không hiểu thấu bị một kẻ ngoại lai triệu hồi tới Thiên Giới thì cũng thôi, lại còn không biết ở đâu nhảy ra một gã nhân loại đánh nó như con, cái này thật sự là quá oan ức.

May mà có nhục thân Đại Tiên Thể tầng bốn, bằng không chỉ sợ giờ này đã toi cơm rồi đấy.

Nhưng ác mộng còn chưa kết thúc, nhân loại khủng bố lại lao tới bên mạn sườn, dọa cho Ma Hổ lông lá toàn thân dựng đứng, ma khí có dấu hiệu nghịch chuyển bạo tẩu.

“Võ Đế đợi chút”

Đúng lúc này có giọng nói nhân loại từ xa vọng tới, nhân loại khủng bố liền thu hồi về cái chân chuẩn bị tung cước, Ma Hổ hạnh phúc thiếu chút nữa há miệng gầm vang.

Không hạnh phúc không được, nhân loại ngắn ngủn này quá khủng bố, Ma Hổ linh cảm nếu phản kháng sẽ càng ăn nhiều đau khổ, nói chung không ai đánh ai là tốt nhất.

“Bốp”

Ma Hổ đang miên man suy nghĩ, bỗng dưng mặt bị đá một cước, mở mắt ra thì thấy một nhân loại khí tức yếu ớt thu hồi chân, ngón tay chỉ thẳng mặt nó mà lớn tiếng quát:

“Hổ ngu kia mau nhè gã Dị Tộc ra đây, không bản thiếu gia đem ngươi đi hấp sả tái chanh bây giờ”

Cái gì?

Nhân loại dế nhũi này lại dám có ý đồ làm thịt bản Hổ Đế như làm thịt một con mèo?

Bị trắng trợn xỉ nhục, Ma Hổ trong lòng phẫn nộ trùng thiên, cực kỳ muốn há miệng đớp lấy tên nhân loại dế nhũi không biết sống chết này, sau đó nhai cho ra bã mới thôi.

Đau đớn thay Ma Hổ chỉ dám vụng trộm suy nghĩ hung ác ở trong lòng, chứ ngoài mặt thì ngoan ngoãn phối hợp há miệng “ợ” nhẹ một hơi liền phun ra Quỷ Tộc ngoại lai.

Võ Đế có hơi ái ngại một chút, nhưng vẫn nhào tới nện vài quyền vào đầu gã Dị Tộc, khiến mặt hàng này chưa kịp tỉnh táo lại thì đã lăn đùng ngã ngửa triệt để hôn mê sâu.

Kiếm tra xác nhận thật sự phong ấn thành công, Võ Đế tặc lưỡi tấm tắc:

“Tiểu tử, chiêu này hiệu quả quá mức ghê gớm, mau đem toàn bộ phương pháp giao ra đây”

“Không thành vấn đề” – Cao Cường dứt khoát gật đầu, thẳng thừng nói:

“Đợi trở về học viện sẽ khắc họa ngọc giản đưa cho ngươi, nhưng báo trước là đừng có dại dột sưu hồn lung tung, kẻo đến lúc bị phản phệ thì hối hận không kịp đâu đấy”

“Rốp.. Rốp..” – Võ Đế lập tức vặn bẻ đốt ngón tay, nhếch môi cười lạnh:

“Thiếu mỗi biện pháp phong ấn thức hải, chứ để chúng phải thành khẩn khai báo thì có mà đầy cách”

Ok fine, biết vậy đi.

Không hơi đâu đi xoắn xuýt vấn đề này, Cao Cường phất tay nói:

“Giờ ta tiến hành tra hỏi gã Dị Tộc, ngươi dạy dỗ cho đầu hổ ngu này ngoan ngoãn một chút đi”

“Xin đừng” – Ma Hổ nghe mà sợ hết hồn, vội lên tiếng phân bua:

“Dù gì cũng là người một nhà, à không, là sinh linh cùng một Giới, có chuyện liền nói là được”

Nghe mới nhớ đầu Ma Hổ này không hề thông đồng Dị Tộc làm bậy, vả lại từ trong lời nói của nó có thể suy ra Quỷ Giới hiện giờ cũng đang gặp phải vấn nạn ngoại xâm.

Cao Cường dơ tay ngăn cản Võ Đế động thủ, rồi mới hỏi Ma Hổ:

“Tình hình tại Quỷ Giới hiện nay thế nào?”

Hiểu nhân loại này muốn biết điều gì, Ma Hổ ngoan ngoãn trả lời:

“Đúng là Quỷ Giới bị tu sĩ ngoại lai xâm lấn, nhưng đánh chưa tới mười năm thì thông đạo biến mất, chúng ta nhờ đó dễ dàng xử lý tàn dư rồi ổn định lại sinh hoạt. Ta cứ nghĩ nơi đây cũng đã sớm giải quyết ổn thỏa lâu rồi, thật không ngờ vẫn còn ngoại lai tác oai tác quái”

Màn đen, nhất định có màn đen.

Nếu không phải đại năng nào đó âm thầm che chở Quỷ Giới, bản thiếu gia tự nguyện bé bằng con kiến. Cơ mà thật hay giả thế nào, cái này không có nửa xu quan trọng.

Cao Cường liền lật tay xuất ra tín vật Phán Quan, híp mắt cười lạnh:

“Hổ ngu, ngươi có biết thứ này là gì không?”

Liếc thấy đồ vật trên tay nhân loại nhỏ bé hỗn láo, Ma Hổ cảm giác như sét đánh ngang tai, trong lòng vừa mừng vừa sợ, thân thể khổng lồ không ngừng rung bần bật.

Không chút đắn đo, Ma Hổ lập tức phóng xuất thú hồn, hú một tiếng cao vút:

“Đại nhân, van xin ngài dứt khoát thu nhận tiểu hổ làm tọa kỵ đi a”

WTF?

Nó nhận biết tín vật Phán Quan?

Cao Cường thoáng sửng sốt nhìn Ma Hổ, có điều rất nhanh liền bấm tay bức ra một giọt máu, sau đó họa vẽ huyết văn khế ước rồi đánh vào thú hồn của hổ ngốc này.

Cứ ngỡ phải vất vả vừa đấm vừa xoa một phen, ai ngờ chẳng cần làm gì cũng thu phục được.

Bản thiếu gia vận khí thật sự là quá mức nghịch thiên, nếu kể ra chắc người đời ghen tị bằng chết.

Chẳng cần tìm kiếm đâu xa, tuy rằng chưa đến nỗi ghen tị này nọ, nhưng ngay lúc này đang có ba người liên tục dụi mắt vì không thể tin nổi những gì vừa mới chứng kiến.

“Phùùùùù..” – Võ Đế trong lòng khó nhịn liền thở hắt ra một hơi, tặc lưỡi nói:

“Tiểu tử này cũng quá là quỷ dị, không biết đồ chơi kia là thứ pháp bảo kinh khủng gì nhỉ?”

“Hừ..” – Đường Phi Nguyệt nghe vậy lập tức hừ lạnh, trầm giọng đay nghiến:

“Tiếp nhận Ma Thú mà không chút đắn đo suy nghĩ, rõ ràng không phải là hạng người tử tế”

“Tiểu Nguyệt” – Trương Mẫn quay ngoắt sang, nhíu mày khẽ gắt:

“Đừng vội vàng phán xét linh tinh như thế”

Cái gì? Mẫn Mẫn vì tiểu tử này mắng mỏ ta?

Đường Phi Nguyệt không khỏi chết lặng mà nhìn chị em cây khế của mình.

Tính đến nay hai đứa đã chơi với nhau được ba trăm hai mươi bảy năm lẻ tám tháng thêm bốn ngày, chẳng lẽ bởi vì tiểu tử mặt người dạ thú này mà xuất hiện rạn nứt?

Trong khi Đường Phi Nguyệt suy nghĩ biện pháp lôi kéo Trương Mẫn rời khỏi Dạ Tuyết Vương Thành, Cao Cường xoa nhẹ cái đầu to lớn của Ma Hổ, lặng lẽ truyền âm:

“Ngươi tên là gì?”

Ma Hổ ngoan ngoãn truyền âm trả lời:

“Đại nhân, tiểu hổ tên cúng cơm là Khương Hạo Hiên, ngài gọi là tiểu hổ hay tiểu Hiên đều được”

Thánh họ, cha mẹ ngươi nghĩ cái gì mà dồn tâm huyết đặt cho cái tên văn vẻ quá thể quá đáng vậy a? Cao Cường vội lau gạt đi mồ hôi trên trán, rồi nói thẳng mục đích:

“Hạo Hiên, có một người đang ở Ám Vực đầy rẫy hung hiểm, khiến ta trong lòng luôn lo lắng không yên. Ngươi có sẵn sàng vì ta đi tới đó bảo vệ nàng an toàn hay không? Tất nhiên ngươi được quyền từ chối, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc ngươi làm việc trái với mong muốn”

Đại nhân đây là đang thử thách ta sao?

Ma Hổ hiểu ra vấn đề, ưỡn cao đầu truyền âm hứa hẹn:

“Đại nhân, xin ngài yên tâm, tiểu hổ sẵn sàng dùng tính mệnh để bảo vệ phu nhân an toàn”

Ách, Cao Cường thoáng giật mình trợn mắt nhìn Ma Hổ, có điều rất nhanh liền vui vẻ xuất ra một khối ngọc thạch cùng đao khắc, mau chóng luyện chế dưỡng hồn phù.

Ma Hổ hơi ngốc một chút, bất quá sẵn sàng liều chết là được rồi.

Loáng một cái đã xong, hắn đưa dưỡng hồn phù tới trước mặt Ma Hổ, cười nói:

“Hạo Hiên, tách ra một tia thú hồn dung nhập vào nó đi, sau này gặp nguy hiểm cũng không cần lo lắng, ta hứa sẽ tìm kiếm Chí Tôn Ma Thú thi thể để cho ngươi phục sinh”

Đại nhân, ngài lo quá xa rồi đó.

Ma Hổ đem một tia thú hồn dung nhập ngọc phù, trong lòng thật không biết nên vui hay là buồn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio