Dương Gian Phán Quan

chương 444: nói thật không chịu tin

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiện tại trong tay không có thứ gì giúp ích được cho Ma Hổ hay Tiêu Diễm Phượng, bởi vậy Cao Cường cẩn thận dặn dò hổ ngốc này ghi nhớ vài điều, với cả xuất ra hồn bài để nó ghi nhớ lấy khí tức linh hồn của nàng, sau cùng chỉ tới phương hướng Ám Vực rồi phất tay đuổi đi.

Nhìn theo Ma Hổ xuyên toa hư không lao vọt ra khỏi bầu khí quyển, Võ Đế nhíu mày nói:

“Hổ bệnh này chiến lực không kém, giữ lại bên mình chả phải sẽ tốt hơn sao? Chưa kể tới việc Dị Tộc chuẩn bị phá phách, hiện giờ rất cần Đế Cấp như nó hỗ trợ chiến đấu”

Thế mặt thộn nhà ngươi nghĩ bản thiếu gia cử Ma Hổ tới Ám Vực rình rập trộm cắp đấy à?

Không tiện giải thích, Cao Cường phất tay tóm lấy gã Dị Tộc, nghiêm mặt dặn dò:

“Ta chuẩn bị thi triển cấm thuật tra hỏi kẻ này, các ngươi khôn hồn thì đừng có nhìn trộm”

Nói dứt lời không quan tâm bọn họ phản ứng thế nào, Cao Cường xách cổ gã Dị Tộc đi về hướng mấy ngọn núi đá còn nguyên vẹn, rồi chui đại vào một hang động nhỏ hẹp.

Kỳ thực làm quái gì có cấm thuật nào ở đây, Cao Cường xấu tính đào hố đấy thôi.

Nói chung càng cấm càng khơi gợi tính tò mò, kiểu gì Võ Đế với Đường Phi Nguyệt cũng sẽ nhìn trộm, kết cục liền là tinh thần bị trùng kích ngất xỉu không cần phải nghi ngờ.

Về phần Trương Mẫn thì khỏi phải lo, nàng đã có một lần kinh nghiệm, tuyệt đối không dám làm ẩu.

Nhếch mép nở nụ cười xấu xa, Cao Cường xuất ra Dream Come True nện gõ tín vật Phán Quan.

“Coong..”

Âm thanh lanh lảnh tựa như tiếng chuông ngân liền văng vẳng trong hang động, rất nhanh lan truyền ra bên ngoài, khiến cho Võ Đế với Đường Phi Nguyệt kìm nén không nổi.

Nhìn hai người mắt bỗng dưng híp tịt, Trương Mẫn muốn mở miệng khuyên nhủ rồi lại thôi.

Bọn họ chắc chắn không tin, có nói gì đi nữa cũng chỉ là lãng phí nước bọt vô ích.

Tại trong hang.

Vòng tròn thông đạo như thường lệ xuất hiện ở cách hắn mười mét, kèm theo tiết mục ca nhạc là một bản hòa tấu quỷ khóc ma gào, rồi mới thấy Hắc Phong hùng hục lao vọt ra.

“Đại nhân, hửm?” – Hắc Phong vừa lên tiếng chào hỏi thì giật mình, vội nghiêm nghị nói:

“Đại nhân, tuy thuộc hạ có áo choàng che đậy, nhưng vẫn nên xử lý răn đe đám nhóc nhìn trộm kia”

Dứt lời thấy sếp bật lên ngón tay cái tỏ vẻ tán thành, Hắc Phong không lăn tăn gì nữa, liền phóng xuất khí thế ép cho hai nhân loại hư hỏng lập tức sùi bọt mép ngã vật ra đất.

Ngặt một nỗi vào đúng lúc này Hắc Phong bỗng cảm thấy hình như có gì đó sai sai ở đây.

Nhất là sếp hai mắt híp lại thành đường kẻ, khí chất trông đặc biệt nguy hiểm.

Nghĩ tới việc vừa làm, Hắc Phong hiểu ra vấn đề liền cười khổ nói:

“Đại nhân, kỳ thực thuộc hạ..”

“Đã đủ rồi” – Cao Cường dứt khoát xua tay cắt ngang, bĩu môi nói:

“Đừng xoắn xuýt như thế, bản quan sớm đã nhìn thấu, tuyệt đối sẽ không nhờ vả ngươi giết địch này nọ. Chỉ là hiện đang có một việc hết sức trọng yếu, xác thực cần ngươi hỗ trợ giải quyết. Bây giờ liền giúp ta sưu hồn với truyền tải toàn bộ ký ức của kẻ này vào ngọc phù mau lên”

“Thuộc hạ tuân lệnh” – Hắc Phong lập tức đứng thẳng người, dõng dạc hô vang một câu, sau đó vung tay chộp lấy đầu gã Dị Tộc ngoại lai nằm hôn mê dưới đất mà sưu hồn.

Thú thật đây là hành vi sai trái đối với chức trách Quỷ Sai, thế nhưng..

Tầm này chỉ cần có thể khiến sếp vui lòng, cho dù phải tốn sức moi móc ra ký ức kiếp trước của Quỷ Tộc ngoại lai cũng được, thậm chí ngay cả ký ức của kiếp trước trước nữa.

Vả lại đối tượng là giặc ngoại xâm, suy cho cùng không việc gì phải đối xử công bằng theo luật lệ.

Vài giây sau, Hắc Phong hai tay kính cẩn dâng lên khối ngọc phù sáng lấp lánh.

Cao Cường hài lòng đưa tay tiếp nhận, rồi mỉm cười đầy thâm ý dò hỏi:

“Bản quan nghe nói có đại năng che chở Quỷ Giới, là đám Bạch Lãnh bọn họ nhúng tay à?”

Hắc Phong thoáng chút sửng sốt, có điều rất nhanh liền lắc đầu thở dài:

“Aizzz, thực chất là quân địch tự mình rút lui đấy chứ, không hiểu kẻ khốn nạn nào tung ra lời đồn ác ý như vậy, thuộc hạ mà biết thì hắn xác định ăn nhiều khổ đau đi là vừa”

Kẻ khốn nạn đó hiện đang đứng chình ình ở ngay trước mặt ngươi đây.

Cao Cường liếc mắt lườm xéo mặt hàng này, có chút cáu gắt quát:

“Bớt lảm nhảm vớ vẩn, mau giảng giải rõ ràng ra xem nào”

Không phải chuyện gì bí mật ghê gớm, Hắc Phong dứt khoát nói ra:

“Kỳ thực là bởi Quỷ Giới lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, bên kia hiểu rằng tiếp tục đánh chỉ ăn thiệt thòi nên chủ động phá hủy thông đạo. Mà nguyên nhân bắt nguồn từ khái niệm tín ngưỡng, vả lại đây còn là lý do chủ yếu dẫn tới việc Thần Giới có nhiều cường giả chết trận như vậy”

Sau đó Hắc Phong ngồi tỉ mỉ giảng giải, đến khi ngừng lại đã trôi qua nửa giờ đồng hồ.

Cũng không có gì khó hiểu, nhất là với kẻ sinh ra và lớn lên trong xã hội hiện đại như Cao Cường.

Đại khái là bởi nhân tộc không còn mù quáng tín ngưỡng tôn thờ Thần Tiên, khiến cho cầu nối tâm linh đứt gãy, nhân tộc liền mất đi cơ hội được nhận lực lượng chúc phúc.

Ở chiều hướng ngược lại, đám Thần Tiên cũng vì vậy mà thực lực bị sụt giảm chút ít.

Nói chung khi còn hòa bình thịnh thế, sáng uống trà bàn thời sự, chiều đánh cờ luận số đề, hiển nhiên không có gì lăn tăn. Nhưng chiến tranh một cái là sẽ phiền toái ngay.

Minh chứng là có đống lớn Thần Tiên chết ngắc đó thôi, mặc dù đa phần là Chiến Tiên cùi bắp nhất.

Thế nhưng thứ mà Cao Cường thừa hưởng là Sinh Mệnh Đại Đạo, thuộc quyền sở hữu của tai to mặt lớn chứ không phải dế nhũi, chứng tỏ chút ít sụt giảm không hề nhỏ đâu.

Trong khi đó Ma Tộc Quỷ Tộc chưa từng một lần thay đổi, từ bé đã được chỉ dạy là phải luôn thành kính tôn thờ Ma Thần Quỷ Tiên, ngay cái mạng nhỏ cũng không nuối tiếc.

Bởi vậy Quỷ Giới chưa bao giờ rơi vào tình cảnh điêu linh, mạt pháp là khái niệm gì đó cực kỳ xa lạ.

Đáng nói Ma Thần Quỷ Tiên liền chính là đám tai to mặt lớn chưởng quản Địa Ngục và Âm Phủ.

Thảo nào hổ ngốc kia vừa thấy tín vật Phán Quan lại có phản ứng khác thường đến thế.

Cơ mà nếu nói cho nó biết Cao Cường là quan viên bên Âm Phủ, dám chắc Khương Hạo Hiên đau khổ muốn chết. Căn bản nó thờ phụng là Ma Thần, ôm nhầm đùi mất rồi.

Lại nói về hiện trạng tại Thiên Giới.

Có một thực tế là tu sĩ vẫn luôn tu hành với mục đích truy cầu Tiên Đạo Thần Đạo, lại chỉ tin tưởng vào lực lượng, còn Thần Tiên là ông nào bà nào thì không chút quan tâm.

Tưởng chừng như không có gì, nhưng việc này ẩn chứa hiểm họa khôn lường.

Theo cách nói của Hắc Phong thì tín ngưỡng là lợi ích đôi bên cùng có lợi, trong khi các tộc khác duy trì, nhân tộc từ bỏ sẽ khiến tổng thể lực lượng suy yếu cực kỳ trầm trọng.

Ngay lúc này Nhân Tộc tại Thiên Giới chưa chắc vẫn còn cường đại hơn Yêu Tộc và Hải Tộc.

Rất có thể khi vấn nạn Dị Tộc qua đi, liền là lúc hai đại tộc này vùng lên đoạt quyền chưởng khống.

Giảng giải kết thúc từ lâu, thấy sếp mãi không nói gì, Hắc Phong rụt rè hỏi:

“Đại nhân đang nghĩ chuyện gì vậy? Liệu có phải là bắt đầu tính đến việc truyền bá tín ngưỡng?”

“Không phải” – Cao Cường nghe xong lắc đầu đầy bất đắc dĩ, cười khổ nói:

“Bản quan đang nghĩ chính mình vẫn luôn coi trời bằng vung, hiển nhiên cái đám kế thừa Tiên Vị cũng sẽ chẳng coi ai ra gì. Sau đó lại tự hỏi nếu những kẻ này bởi vì thu thập tín ngưỡng mà làm việc bất chấp hậu quả thì sao đây? Liền mặc kệ không quản, hay ra mặt ngăn cản?”

Dứt lời thấy Hắc Phong trố mắt nhìn mình, Cao Cường dơ lên tín vật Phán Quan, thở dài nói tiếp:

“Aizz, xem nó rung lắc dữ dội không? Rõ ràng là muốn bản quan nhảy vào vũng nước đục”

Đại nhân, ngài nghĩ thuộc hạ mắt bị mù hay là đầu óc có vấn đề? Hắc Phong nhìn sếp ra sức lắc cổ tay, rất là muốn lập tức chui vào thông đạo trở về Âm Phủ cho đỡ mệt mỏi.

Làm như không biết Hắc Phong khó ở, Cao Cường vẩy vẩy tín vật Phán Quan, trầm giọng nói:

“Mang theo hồn phách gã Dị Tộc này về đi, nhớ làm đúng luật lệ. Tóm lại đừng có đánh mất tác phong chí công vô tư, xử giặc ngoại xâm cũng phải công bằng, hiểu rồi chứ?”

“Thuộc hạ minh bạch” – Hắc Phong vẻ mặt biến đổi nghiêm túc, chắp hai tay kính cẩn hô vang:

“Hơn nữa thuộc hạ luôn sẵn sàng xông pha mọi mặt trận, mong đại nhân để tâm ghi nhớ điều này”

Đao to búa lớn tuyên bố xong xuôi, Hắc Phong liền khom người cung kính cúi chào, sau đó vươn tay câu lấy hồn phách gã Dị Tộc, rồi nhanh chân chui tọt vào trong thông đạo.

Mặt hàng này hành động phi thường nhanh, chỉ trong cái nháy mắt là đã chạy mất tăm mất tích.

Lưu lại Cao Cường với lỗ tai không ngừng kêu “ong ong”, tức giận đến nỗi trên trán nổi đầy gân xanh. Rất là muốn gõ tín vật lần nữa triệu hồi lên mắng mỏ một trận bõ ghét.

Sớm muộn có ngày bản quan chỉnh chết ngươi.

Trong lòng thầm mắng vốn một câu, Cao Cường phất tay thu lấy thi thể Dị Tộc vào trữ vật giới, chịu đựng lỗ tai vẫn còn đang ù ù cạc cạc, sải bước chậm rãi đi trở ra bên ngoài.

Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ rốt cuộc thấy hắn đi ra, Trương Mẫn lo lắng chạy vội tới hỏi:

“Ngươi làm gì ở trong đó mà lâu quá vậy? Có tra hỏi được điều gì hay không?”

Cao Cường phất tay quẳng cho nàng khối ngọc phù, buồn bực thở dài:

“Aizzz, trong này lưu giữ ký ức của gã Dị Tộc đó, ta vừa nhìn lướt qua một chút, đúng thật là còn bố trí triệu hồi ở nơi khác. Vấn đề là tiến hành hoàn toàn riêng rẽ bí mật, muốn tìm kiếm chẳng khác gì mò kim đáy bể. Giờ chỉ có thể hi vọng Ma Thú sẽ đủ sức đánh giết bọn chúng”

“Ừm” – Trương Mẫn gật đầu khẽ đáp, hơi chút suy nghĩ lại tiếp tục hỏi:

“Vậy ngươi muốn trở về học viện Dạ Tuyết hay là có dự định nào khác không?”

Cao Cường liền tự tay chỉ vào mặt mình, vạn phần bất đắc dĩ cười khổ:

“Thực lực dế nhũi như ta nghĩ nhiều cũng vô ích, giờ ngồi chờ Võ Đế đưa tiên mạch rồi bế quan đề thăng tu vi lên thôi. Ngươi định về Thiên Môn thì đi đi, mau quay lại là được”

“Ừm” – Trương Mẫn nghe xong không khỏi cúi gằm mặt xuống, nhỏ giọng lí nhí đáp lại.

Phát hiện bà cô này mặt mũi đỏ bừng, Cao Cường hoảng hốt giải thích:

“Uây, ngươi đừng vội hiểu lầm linh tinh, ta không đánh chủ ý gì đâu đấy. Chẳng qua ta có cây cổ cầm dường như phù hợp để ngươi sử dụng, nhưng phải đem giải trừ phong ấn mới xác nhận được rõ ràng. Uây mặt ngươi càng đỏ là sao? Làm ơn suy nghĩ nghiêm chỉnh dùm đi”

“Uây ngươi đừng vội đi, nghe ta nói cho xong đã chứ?”

“Uây.. Uây.. ta đã có ý trung nhân rồi á..”

Gân cổ gào thét cho tới khi Phong Hạc chở theo Trương Mẫn và Đường Phi Nguyệt chỉ còn là chấm đen nhỏ xíu trên bầu trời, Cao Cường buồn bực ngồi xổm xuống vò đầu bứt tai.

Bản thiếu gia nói thật mà sao ngươi không chịu tin?

Cứ phải hoài nghi bản thiếu gia có tình ý với ngươi làm quỷ gì cơ chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio